Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Thẩm Huyền Thanh nhìn túi tiền thêu hoa văn sư tử, tinh xảo hơn những túi tiền trước kia hắn dùng nhiều, hơn nữa còn không hề nhỏ, đựng hai, ba trăm văn là thoải mái.
Nhà nông nghèo khó, đa phần là mặc áo vải quần thô, ít khi mặc đồ có màu tươi sáng. Khi hắn còn nhỏ, trong nhà còn có đủ điều kiện, nhưng tay nghề thêu thùa của Vệ Lan Hương không đẹp bằng Lục Cốc, túi tiền của hắn đều là bà thêu cả. Loại đồ vật như này nếu tự trong nhà làm được thì không có lý do gì để bọn họ mua ngoài, mà hắn cũng không chú ý những thứ này, túi tiền thì đựng được tiền là tốt rồi.
Sau khi Lục Cốc đưa túi tiền cho hắn, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Ta đi dọn đồ ăn."
Đồ ăn trong bếp đã sẵn sàng, chỉ đợi để ăn.
Thẩm Huyền Thanh dời mắt khỏi túi tiền trên tay. Sau một ngày bận rộn, túi tiền này như quét sạch mọi mệt mỏi của hắn, là phu lang của hắn thêu cho hắn đó.
Hắn bất giác ngây ngô cười, thấy Lục Cốc bưng đồ ăn ra, vội nhét túi tiền vào trong ngực, ân cần tiến tới, trong lòng kích động, cướp lời của Lục Cốc, nói: "Để ta."
Đôi mắt sáng như sao trời lại mang theo ý cười kia nhìn qua, khiến Lục Cốc hơi bối rối. Gần đây, y đã biết bộ dạng Thẩm Huyền Thanh tuấn tú, nhưng không ngờ hắn cười rộ lên lại càng thêm tuấn lãng, khiến y không dám nhìn nhiều, sợ thất lễ mạo phạm đến hắn.
Sau khi hai người ngồi xuống ăn cơm, ý cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh không giảm. Túi tiền hắn vẫn cất trong ngực như trước, sau khi xuống núi hắn sẽ dùng cái túi này để đựng hai mươi lượng bạc kia.
Nhà dưới núi có nhiều người ở, để tiền dưới đó tâm hơn, không cần lo việc cất đi cất lại mỗi khi xuống núi.
Canh cá thơm ngon, mỗi người một bát. Lục Cốc nếm thử hai ngụm, lượng muối vừa đủ. Y chỉ hầm hai con cá nhỏ hơn, con lớn đã mổ xong thì bọc muối để mấy ngày nữa ăn.
Nhà họ gần sông, lại chỉ có hai người họ đánh bắt, thả lưới hầu như luôn bắt được cá, vậy nên hai người họ trên núi thường ăn cá, nhưng ăn cái gì nhiều đều sẽ ngán nên để cách vài ngày lại ăn thêm một bữa.
Thẩm Huyền Thanh vẫn luôn để tâm tới túi tiền trong ngực, vui như hoa nở xuân về. Nhưng hắn bỗng nhớ tới gì đó, ngừng đũa do dự một hồi rồi hỏi: "Lúc ở Lục gia, mấy thứ đồ này em và Lục Văn đều làm được sao?"
Lục Cốc đang ăn cơm mờ mịt ngước mắt, chưa kịp hiểu hắn đang hỏi cái gì, nhưng vì nghe thấy hắn nói tới Lục gia nên trong lòng hơi bất an. W