Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 46: Chương 46




Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Đậu đũa sốt cà chua ăn với cơm, lần đầu Lục Cốc biết ăn đậu đũa còn có thể ngon như vậy, y còn ăn thêm nửa bát cơm trắng.

Thẩm Nhạn còn ăn no hơn, ôm bụng nói khó chịu. Vệ Lan Hương chọc eo nàng cười mắng vài câu. Làm gì có cô nương nhà ai ham ăn như vậy, ăn đến nỗi phải chống lưng thế kia, buổi tối không cần ăn nữa, vừa để tiêu cơm vừa để nhớ lâu.

Thẩm Nhạn no căng bụng không thể ngồi xổm xuống rửa chén được, Lục Cốc không nói hai lời đã gom chén đi rửa. Y ngồi xổm trong bếp mà vẫn nghe thấy Thẩm Nhạn kêu ca trong nhà chính, Vệ Lan Hương thấy vậy đành phải bảo nàng đứng lên đi dạo loanh quanh cho tiêu cơm.

“Quai tử này, tên là ngoan mà chẳng ngoan gì cả.” Kỷ Thu Nguyệt xách cổ cún con ra khỏi vườn rau. Cún con cắn nát mấy gốc rau mùa thu rồi, nó cắn hỏng rồi thì thôi đành trồng cái khác.

Đồ ăn đối với nhà nông rất quý giá, may là cuộc sống nhà họ còn tốt, không thiếu vài gốc rau này, nếu không thì cái mông múp của cún con chắc chắn gặp xui xẻo.

Lục Cốc nghe thấy tiếng động thì nhìn ra ngoài phòng bếp. Sau khi Kỷ Thu Nguyệt xách cún ra còn gõ lên trán nó một cái, xem như một sự trừng phạt nho nhỏ, cũng để nó nhớ lâu, nhớ không được tùy tiện nghịch phá rau.

Cún con bị gõ một cái thì kêu lên. Giờ nó vẫn còn nhỏ, không giống chó lớn phạm sai lầm cái là không dám nhìn người cũng không dám hó hé gì. Lục Cốc thấy thế chẳng lo lắng chút nào, nó mập như vậy, ngã hay va vào đâu chẳng vấn đề gì, da dày thịt béo chịu đòn rất tốt, mà Kỷ Thu Nguyệt cũng không dùng nhiều sức.

Thẩm Huyền Thanh ôm đống lông thú đi ra từ phòng củi, mấy gốc rau cún con cắn hỏng vẫn còn đó, hắn nhìn thoáng qua rồi nói: “Vẫn nên thả Đại Hôi ra dạy nó thôi, lúc bận rộn không trông được đỡ phải lo nó phá hư rau.”

Kỷ Thu Nguyệt đặt cún con trên mặt đất, nghe vậy gật đầu đáp: “Cũng phải, lúc nãy cả nhà ăn cơm không ai trông nó, để nó chơi một mình lại thành ra như này.”

Thấy Thẩm Huyền Thanh ôm da lông, nàng lại hỏi: “Sao tự nhiên đệ lại thu dọn mấy cái này?”

“Hai hôm nay rảnh rỗi, nên đi thăm sư phụ rồi, đệ chọn vài tấm tốt mang tới cho ông.” Thẩm Huyền Thanh lười ngồi xổm, đặt lông thú trên đống củi xếp chồng để chọn lựa.

“Đúng là nên đi rồi.” Kỷ Thu Nguyệt nói xong, chợt nghe thấy Thẩm Nghiêu Thanh ở trong phòng gọi nàng, nói không tìm được cái túi đựng mấy bộ quần áo ngắn bằng vải thô, nên nàng vào phòng tìm giúp.

Lục Cốc rửa chén xong ra khỏi bép, cún con cắn cắn đuổi theo ống quần y, đúng là một con khỉ nghịch ngợm.

Hôm qua bán gạo xong, trong nhà không còn việc gì khác, mấy ngày thu hoạch bận rộn xem như đã qua, giờ ăn xong không còn việc gì nữa, có thể nghỉ ngơi một chút.

Lục Cốc vừa đi ra thấy Thẩm Huyền Thanh đang đứng chọn lông thú trước đống củi. Y hơi do dự, ở cùng Thẩm Huyền Thanh lúc có việc gì đó làm còn tốt, dù hai người đều bận nhưng ở chung còn thoải mái tự tại, giờ không còn việc gì làm, y không dám đi tới trước mặt hắn. Bước chân vừa chuyển, y vẫn nên vào phòng lấy kim chỉ ra thôi, mấy ngày nay phải làm cho xong túi thơm mới được.

Phần lớn chỗ lông Thẩm Huyền Thanh mang về đều là lông thỏ, thỏ trong nhà giết thịt xong vẫn giữ lại tấm lông, để bán hay làm giày hoặc áo khoác cho mùa đông đều được.

Còn những con thỏ mang lên trấn bán, trước kia không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc tách da và thịt để bán, có thể kiếm được thêm ít tiền. Nhưng nếu chỉ giết lấy thịt bán theo cân, vì đều là thịt nạc, giá cả so ra vẫn kém thịt lợn, sau khi lột da moi nội tạng chẳng còn bao nhiêu cân thịt, thịt không bán hết trong ngày còn thu ruồi hút nhặng, người trong trấn lại tương đối để ý vệ sinh, loại thịt rừng này nếu không tươi sẽ không mua. Nếu hắn ở trong trấn luôn rồi đem đi bán thì vẫn được, hôm nào giết thì bán luôn hôm đấy, nhưng hắn đâu có ở trong trấn.

Còn có nhiều người thích chọn ba lấy bốn, hắn bán tách thịt được hai lần thấy phiền quá thì không giết nữa, dù sao thịt thỏ nguyên lông vẫn bán đắt, hắn không lỗ, còn không cần tốn sức giết mổ.

Để lại ba tấm da thô bụi bặm, Thẩm Huyền Thanh bó tất chỗ da lông còn lại mang đến cho lão thợ săn, để ông làm một bộ áo lông qua mùa đông.

Ngoài trời nắng chiếu, Lục Cốc ngồi dưới mái hiên thêu túi thơm, cún con chơi đùa trước mặt y. Thẩm Nhạn đi loanh quanh một hồi giờ thấy không còn quá khó chịu nữa, đến chỗ Lục Cốc xem y thêu thùa.

Thẩm Huyền Thanh vào kho để lương thực khiêng một bao gạo mới ra, đặt lên xe đẩy, lại cầm thêm sọt tre đựng hạt dẻ hạt phỉ, đựng đầy một sọt.

Lão thợ săn thích ăn lá trà trên núi, hắn đựng đầy một túi vải, để lại một chút cho nhà ăn. Lá trà này vào núi kiếm là có, nếu trong nhà muốn uống thì hắn đi hái thêm là được.

Cẩu kỷ cũng xếp vào, cả hạt tắm hoang cũng mang theo rất nhiều. Những thứ này đều là hắn và Lục Cốc hái trước khi xuống núi, mang về không ít, hạt tắm hoang chỉ cần không dính nước là để được rất lâu.

Vệ Lan Hương thấy hắn xếp các thứ lên xe đẩy thì tới gần nhìn một chút rồi nói: “Mùa này rau tươi giòn lắm, hái một ít mang đi cho sư nương con nếm thử.”

Rau mùa thu có cây cao đến tận bắp chân, xanh tươi mơn mởn, xào hay trộn đều ngon. Hầu như nhà nào ở nông thôn cũng trồng rau, có thể phơi khô cũng có thể muối dưa để đông ăn. Tiền viện nhà bọn họ đất trồng rau lớn, trồng không ít, ngay cả hậu viện cũng có một mảnh đất trồng rau, căn bản không lo thiếu ăn.

Vệ Lan Hương nói rồi tự đi hái rau, vừa hái vừa nói: “Năm nay là không được, trời lạnh, chờ hè sang năm, nhà ta trồng thêm qua lâu và đậu đũa, đến lúc đó mang nhà sư phụ con một mỗi thứ một ít.”

“Vâng, sang năm nhiều loại rau hơn.” Thẩm Huyền Thanh đáp lời, đổ đậu tương vào túi.

Trước khi trồng lúa vụ đông, chỉ còn hai mẫu đậu tương, ba người Thẩm Nghiêu Thanh dẫn theo Thẩm Nhạn đi thu hết về.

Đậu tương ngâm nước một lát, lúc nấu cơm cho vào cùng cơm trắng, đậu vừa mềm vừa thơm, ăn cũng rất ngon.

Sau khi hắn và Vệ Lan Hương xếp xong rau lên xe, xe đẩy gần như đã đầy. Hôm nay ăn cơm sớm, giờ mới đang trưa, Thẩm Huyền Thanh nhìn sắc trời, nói: “Chuẩn bị xong rồi, đợi mặt trời dịu bớt thì con đi.”

Vệ Lan Hương gật gật đầu, bà liếc Lục Cốc một cái, hỏi: “Con đi một mình à?”

Thẩm Huyền Thanh cũng nhìn qua chỗ Lục Cốc, chạm mắt y, nói: “Bọn con đi cùng nhau, nhân tiện ra mắt sư phụ sư nương luôn.”

“Vậy được, đường xá xa xôi, có người đi cùng cũng tốt. Tầm tối mai về, ta để cơm cho hai con.” Vệ Lan Hương vừa rửa tay vừa nói.

Lục Cốc nghe bà nói phải đến mai mới về, y chưa từng gặp sư phụ sư nương của Thẩm Huyền Thanh, trong lòng không khỏi có hơi thấp thỏm. Lúc này Thẩm Nhạn không còn khó chịu nữa, cầm khung thêu tới để Lục Cốc dạy thêu hoa, y dạy nàng rồi lại dần không còn thấp thỏm nữa.

Qua giờ ngọ, mặt trời không còn quá chói chang nữa, y thu dọn đồ đạc rồi cùng Thẩm Huyền Thanh ra ngoài.

“Nhà sư phụ ở trấn Cát Hưng, qua trấn Phong Cốc thì đi thêm tầm hai mươi dặm, cách hơi xa đấy.” Thẩm Huyền Thanh kéo xe, vừa đi vừa nói.

Lục Cốc gật gật đầu, đúng là xa thật. Thôn Thanh Khê bọn họ cách trấn Phong Cốc hơn mười dặm, đi tầm hai, ba khắc là tới. Trấn Cát Hưng ở phía bên kia trấn Phong Cốc, y chỉ mới nghe người ta nói qua.

Thẩm Huyền Thanh biết y chưa từng đi xa, lại trấn an nói: “Không phải việc gấp, không cần quá vội, nếu em mệt thì nghỉ trên đường một lát, cứ đi rồi chẳng mấy chốc là đến nơi.”

“Ừm.” Lục Cốc nhỏ giọng đáp ứng, ngoại trừ có hơi thấp thỏm vì phải gặp người lạ ra, nơi xa nhất y từng đi qua là trấn Phong Cốc ở phía nam và thôn Ngưu gia ở phía tây nên y còn hơi tò mò với với trấn Cát Hưng ở phía nam, không biết quang cảnh ở đó ra sao.

***

Lục Cốc đã rất quen thuộc đường lên trấn Phong Cốc. Y đã quen đi đường núi, lần này đi đường chỉ có Thẩm Huyền Thanh kéo xe, y không mang theo gì, đi chậm, trên đường còn nghỉ ngơi một lần, cho nên không thấy mệt mỏi.

Bọn họ đi qua trấn, lúc đi ngang qua cửa hàng vải, Thẩm Huyền Thanh dừng lại, bảo Lục Cốc đứng ngoài cửa trông xe, hắn vào kéo chút vải cho sư nương. Lão thợ săn có lông thú, sư nương đối tốt với hắn như vậy, vẫn nên kéo vải cho bà làm xiêm y mới.

Lục Cốc chờ ngoài cửa, cầm ống trúc uống hai ngụm nước, đợi không lâu Thẩm Huyền Thanh đã mua vải xong. Hắn tiếp tục kéo xe, hai người lại đi về trước.

Đi về phía nam trấn Phong Cốc, Lục Cốc vừa cẩn thận vừa tò mò ngắm nhìn cảnh vật mình đi qua, y chưa từng tới đây, chỉ thấy vô cùng xa lạ.

Hai người đi cùng nhau dù sao cũng phải nói chuyện, lúc đi qua thôn xóm, Thẩm Huyền Thanh còn nói cho y địa danh từng thôn. Trấn Cát Hưng tuy xa nơi họ ở, nhưng lại gần phủ thành Ngọc Thanh.

Với Lục Cốc mà nói, trấn thôi đã đủ lớn đủ náo nhiệt, giờ nhắc tới phủ thành phồn hoa hơn, y không thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, sau khi vào phố Trường Hưng trấn Cát Hưng, người càng lúc càng đông, Lục Cốc dựa gần vào Thẩm Huyền Thanh và xe đẩy. Y không quen thuộc nơi này, lần đầu tiên đến không tránh khỏi khẩn trương, sợ lạc mất.

Các quán cơm, tửu lâu trên đường đều rất náo nhiết, có đủ loại cửa hàng, mùi dầu thơm ngào ngạt tỏa ra từ xưởng ép dầu, đặc biệt là mùi dầu mè.

“Chúng ta về nhà cũng nấu chút dầu mè, lúc hấp canh trứng thì rưới một chút lên, sẽ thơm hơn đấy.” Thẩm Huyền Thanh quay đầu nói với Lục Cốc.

Lục Cốc gật đầu cẩn thận ừm một tiếng, bởi vì đối diện có vài người tới, y càng dựa gần vào Thẩm Huyền Thanh.

Lúc trước còn chưa phát hiện ra, giờ Thẩm Huyền Thanh thấy vậy mới biết ra là do y rụt rè sợ người lạ, trong mắt hiện lên nụ cười lúc nào không biết, không nói một lời để mặc cho Lục Cốc tới gần.

Đằng trước có một quán rượu treo biển hiệu, bên trong có vài người ngồi, Thẩm Huyền Thanh nói một tiếng “Đến rồi”, rồi dừng lại trước cửa quán rượu.

Tiểu nhị định đi ra chào hỏi hắn, sau khi thấy rõ là Thẩm Huyền Thanh thì ân cần cười nói: “Ra là Thẩm nhị ca, để ta đi gọi chưởng quỹ.”

Chẳng mấy chốc Dương Hiển đi ra từ bên trong. Thẩm Huyền Thanh kéo xe không tiện dừng trước cửa quán rượu, sợ làm phiền việc làm ăn của quán, chỉ hỏi xem lão thợ săn có ở nhà hay không rồi kéo xe đi về phía đầu hẻm.

“Đây là tân phu lang sao?” Dương Hiển đi theo bên kia xe đẩy. Vẻ ngoài hắn khá đoan chính, để râu, mặc áo dài đội mũ, tính tình hòa khí, vừa nhìn là biết dân buôn bán.

“Y là Lục Cốc, đây là Dương Hiển đại ca.” Thẩm Huyền Thanh nói xong, Lục Cốc nhỏ giọng chào, dù rụt rè nhưng vẫn phải biết lễ phép.

Dương Hiển cười gật gật đầu. Hắn là một hán tử, không tiện nói nhiều với song nhi, trò chuyện với Thẩm Huyền Thanh như trước, về phần nghi hoặc cái tên Lục Cốc này, vẫn nên đợi lát bí mật hỏi lại thôi.

Con hẻm sau khi đi vào còn khá rộng rãi, đi qua ba, bốn nhà đầu là đến. Lão Dương hai má đỏ hây đang ngồi hút thuốc ngoài cửa, lấy mấy quả táo trong ngực ra chơi đùa với cháu trai cháu gái.

“Cha, xem ai tới này!” Dương Hiển chưa đến trước mặt ông đã hô lên.

“Sư phụ.” Thẩm Huyền Thanh cũng hô theo.

Lão Dương thấy đồ đệ lập tức vui vẻ, không cả hút thuốc nữa, gõ tẩu thuốc vào tường rồi treo vào ro, cười tủm tỉm đứng lên.

Thẩm Huyền Thanh kéo xe đến trước mặt ông thì dừng lại, lại gọi thêm một tiếng sư phụ.

Lão Dương định trò chuyện với đồ đệ thì thấy Lục Cốc đang e dè nhìn mình, còn gọi sư phụ theo, tuy hơi nhỏ, nhưng ông lại càng vui vẻ, cười đến nỗi trên mặt đều là nếp gấp, đây là phu lang của đồ đệ ông đấy nhé.

“Sư phụ, đây là Lục Cốc.” Thẩm Huyền Thanh nói trước khi ông mở miệng..

Lão Dương tuy đã già nhưng phản ứng không hề chậm, nét cười trên mặt không thay đổi, vui vẻ ha hả nói: “Là Cốc tử sao, a nương con đang ở trong hấp bí ngô và táo đấy, mau vào ăn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.