Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Mấy nhà ở phía sau thôn gần đều nghe được tiếng lão Trương thị gào khóc kêu cứu trong gió tuyết. Giọng bà ta ngày thường vốn đã chói tai, giờ sợ chết lại càng ra sức hô to, ngay cả đứa nhỏ nhà cách vách cũng bị gọi tỉnh, khóc lóc kêu vang.
Chó trong Thẩm gia sủa không ngừng, bốn con trong nhà đều sủa lên, tiếng động rất lớn, Lục Cốc không phòng bị, giật mình run tay tạo thành một vệt mực trên trang giấy.
Tiếng kêu cứu của phụ nhân trong đêm đông nghe hết sức thê lương, Thẩm Huyền Thanh xuống giường trước, nói: “Em đừng gấp, mặc xiêm y xong cũng đừng ra khỏi viện. Ta đi xem thế nào.”
Cửa nhà chính đóng lại, bốn con chó trong nhà đều sủa ra ngoài cửa, Thẩm Nghiêu Thanh cũng ra ngoài, Vệ Lan Hương nghe thấy tiếng động cũng khoác xiêm y đi ra, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nhà ai xảy ra chuyện gì sao? Ta nghe hình như là tiếng lão Trương gia.”
“Con đi xem thử.” Thẩm Nghiêu Thanh nói xong thì ra ngoài cùng Thẩm Huyền Thanh, bọn chó chạy theo sau.
“Đừng làm bậy, cứ xem kỹ trước đã.” Vệ Lan Hương dặn dò hai người họ. Dẫn chó đi theo cũng tốt, nhỡ là có thứ gì đó từ trên núi xuống cắn người thì vẫn giúp được, mấy con chó nhà họ đều biết săn bắn.
Không chỉ có nhị phòng Thẩm gia, mấy hộ gia đình xung quanh đều đi ra, trong phút chốc bên ngoài náo loạn ồn ào.
“Nương ơi, hình như là Trương gia?” Lục Cốc mặc xiêm y đi ra, nghe bên ngoài có tiếng người khóc chó sủa, trong lòng không yên.
“Ôi, ta đang không biết đây.” Vệ Lan Hương thở dài, thấy Kỷ Thu Nguyệt đi ra, lo nàng sợ hãi, vội nói: “Con ra đây làm gì, ngoài này lạnh lắm mau vào phòng đi. Thẩm Nhạn, thắp đèn ngồi trên giường cùng a tẩu con một lát đi.”
“Dạ, nương.” Thẩm Nhạn vừa mới tháo bím tóc nhỏ ra chuẩn bị ngủ, ai ngờ bên ngoài lại náo loạn, đáp lời bà rồi vào phòng cùng Kỷ Thu Nguyệt trước.
Ngoài trời tối đen như mực nhưng tiếng người và tiếng chó sủa dần lắng lại, hẳn là không phải dã thú gì. Giờ vừa gió vừa tuyết, Vệ Lan Hương thắp đèn lồng, dặn Lục Cốc đừng đi ra ngoài, tự mình bà ra ngoài xem.
Bà lớn tuổi rồi không sợ gặp chuyện gì. Lục Cốc là một phu lang trẻ tuổi, da mặt mỏng không nói, thành thân còn chưa tới một năm, sao bà có thể yên tâm để cho y lộ mặt.
Lại nói sau khi lão Trương thị ngã xuống, kêu cứu ở ngoài cửa, tiểu Trương thị cuộn mình trong phòng củi nghe được thì hoảng sợ. Âm thanh kia trong màn đêm tĩnh mịch quả thực rất chói tai, nàng vốn đang lạnh không chịu nổi, rùng mình một cái mới đứng lên từ trong đống cỏ khô.
Tiếng chó sủa không ngừng, hàng xóm xung quanh đều có động tĩnh, nàng sợ ra ngoài một mình, nhưng cũng sợ đi ra chậm trễ sẽ bị lão Trương thị mắng chửi nặng nề nên vẫn cắn răng ra ngoài xem.
Đêm tối mù mờ chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lớn trước cửa, Lý Uyển Vân còn chưa kịp mở miệng, nhà bên cạnh đã có người đi ra, cầm đèn lồng hô: “Lão Trương tẩu, là ngươi sao?”
Ngọn lửa trong đèn lồng chiếu tới, không cần người trả lời đều đã thấy rõ mặt.
“Ôi trời, mau tới cứu mạng, chân phải của ta bị đè lên, không nhúc nhích được.” Lão Trương thị đau đớn kêu rên không ngừng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, lại thấy rõ Lý Uyển Vân từ trong cửa đi ra định đỡ bà ta dậy, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, tức giận mắng: “Hay lắm thứ trộm cắp! Trốn trong đó là vẫn chưa chết rồi!”
Lúc bà ta cầu cứu nương Toàn tử đã hơi nghẹn ngào uể oải, sức lực như đã gần cạn, nhưng giờ lại không biết lấy sức ở đâu ra, đột nhiên nổi trận lôi đình mắng con dâu, khiến nương Toàn tử ở cách vách định qua giúp hơi sững sờ một chút.
Lúc này hàng xóm xung quanh đều tới, chó có tới sáu, bảy con. Lý Uyển Vân không dám nói lời nào, duỗi tay muốn túm Trương Chính Tử đang đè trên chân lão Trương thị lên. Nàng là một phụ nhân sức lực yếu ớt, Trương Chính Tử béo mập hơn, giờ lại đang ngất, nàng không kéo gã lên được.
Không ít người vây quanh, hai ba cái đèn lồng chiếu sáng cửa nhà Trương gia, thấy rõ cảnh ngộ của lão Trương thị và Trương Chính Tử.
Lão Trương thị lo lắng cho nhi tử, không mắng nữa, nhịn lại cơn đau trên chân nói: “Mọi người mau tới khiêng nó vào, mau lên đi.”
Trương Chính Tử bất tỉnh nhân sự, mọi người vừa tới không thể trơ mắt nhìn gã bị lạnh chết, có người trẻ tuổi muốn ra tay nhưng bị cha Toàn tử ngăn lại. Ông từng học qua lang trung, nói: “Từ từ đã, ta đến đỡ thắt lưng Chính tử trước, nhỡ ngã gãy xương rồi còn nâng lên luôn sẽ chết mất.”
Chân lão Trương thị bị đè ở dưới, hiện tại không thể kiểm tra phần eo của Trương Chính Tử, đỡ lấy rồi nâng lên là được, tốt nhất là không làm tổn thương xương cốt bên hông.
Ông vừa nói vậy, lão Trương thị đành phải cố nén đau ở chân để người nâng con bà ta lên trước, mở miệng nói: “Chậm một chút, đừng quá gấp.”
Năm, sáu người bảo vệ thắt lưng, vịn đầu, những người còn lại vững vàng nâng Trương Chính Tử vào viện, Lý Uyển Vân vội dẫn đường phía trước.
Giờ có ánh lửa, lão Trương thị bỗng thấy trên tay và trong ngực mình có máu, ướt đẫm một mảng. Lúc nãy bà ta ôm đầu vai Trương Chính Tử, vì vội cầu cứu nên không phát hiện ra, giờ vừa sợ vừa hoảng, kinh hô vài tiếng ngắn ngủi rồi té xỉu trên mặt đất.
Bà ta vừa mới ngồi đó vừa nói vừa mắng, có thể thấy được phần eo bà ta không sao, những người còn lại đến khiêng bà vào, Trương gia nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Vệ Lan Hương xách đèn lồng tới, thò đầu nhìn vào sân Trương gia, hô lớn một tiếng, lại vung tay xua cún con, để bọn chó về hết. Không nói Thẩm Nhạn và Lục Cốc, Kỷ Thu Nguyệt còn đang có thai, bà và nhi tử đều ở bên ngoài, phải để bọn chó về trông viện.
Phu lang Toàn tử ở cách vách đi ra, thấy bà xách đèn lồng bèn nói: “Lan Hương thẩm, hay là chúng ta vào xem thử đi.”
“Đứa nhỏ tỉnh rồi sao?” Vệ Lan Hương vừa đi vừa hỏi.
“Vâng, tiếng động quá lớn đánh thức nhóc, cứ khóc mãi, cháu bảo Toàn tử dỗ bé rồi.” Phu lang Toàn tử là một song nhi mập mạp, nói chuyện và làm việc đều rất mạnh dạn, dạy dỗ Toàn tử đến là ngoan ngoãn vâng lời, nhưng tâm tính tốt, quan hệ với láng giềng xung quanh đều không tồi, ngoại trừ lão Trương thị.
Cha nương Toàn tử là người tốt, vì ở cách vách Trương gia nên qua lại nhiều hơn chút. Lúc lão Trương vẫn sống coi như còn tốt, nhưng sau khi ông ta chết thì không ai có thể quản được lão Trương thị.
Phu lang Toàn tử ngứa mắt những hành động tàn ác của lão Trương thị, đánh Lý Uyển Vân không ra cái dạng gì, còn ỷ vào cha nương của trượng phu y tốt bụng, suốt ngày lợi dụng nhà bọn họ, nếu không do y ngăn cản trách móc, không biết bao nhiêu thứ đã bị bà ta chiếm mất rồi.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Lý Uyển Vân nương theo đèn lồng trong tay nương Toàn tử để thắp nến. Trương Chính Tử nằm trên giường không nhúc nhích, hơi thở rất yếu, lại thấy gáy gã có vết máu, cha Toàn tử sợ hết hồn. Lão Trương thị cũng bị khiêng vào gian phòng sáng đèn này, sau khi được bấm nhân trung thì chậm rãi tỉnh lại.
“Mau mời lang trung đi, nhanh lên!” Lão Trương thị vừa tỉnh lại đã khóc lóc, nhưng lại không mấy ai nghe theo lời bà ta.
Người của Miêu gia mặc dù theo vào nhưng đều cách khá xa, chỉ đứng ngoài nhìn. Miêu đại nương đã bị Trương gia chọc tức quá nhiều nên lúc Miêu đại gia muốn nâng người lên đã nhéo tay ngăn ông lại.
Lão Trương thị xưa nay mồm miệng không ngán một ai, cả ngày chửi bới nói kháy, những người này có thể khiêng bà ta và nhi tử vào là đã không tệ rồi, không phải thấy chết không cứu.
Về phần mời lang trung, ban ngày thì không sao, lang trung ở thôn An gia, cách đây ba thôn, đêm gió tuyết thế này đâu có dễ đi, ngoài thôn đều là ruộng đồng, không có người quét tuyết, đi đường khó khăn, ban đêm lại không nhìn rõ, hơi bất cẩn là ngã lăn quay, không khéo còn gãy cả chân, ngã giữa đường có kêu cũng không ai hay, không có người đến cứu chẳng phải là mất mạng hay sao.
Nếu là nhà người khác, mấy thanh niên trong làng cùng đi tìm lang trung vẫn được, không cần phải nói nhiều, nhưng đây là lão Trương thị, miệng độc tâm ác, bán được cả nữ nhi ruột cơ mà, người khác sao có thể yên tâm mà giúp bà ta, có khi sau này còn bị bà ta nói xấu bêu danh ấy chứ, loại chuyện qua sông đoạn cầu này đâu phải chưa từng xảy ra.
Vệ Lan Hương vừa vào liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Huyền Thanh, vóc dáng cao lớn nhất. Bà thấy hắn và Thẩm Nghiêu Thanh đều không tiếp lời mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn lão Trương thị và Trương Chính Tử đều nằm trên giường, khiến bà nhớ tới Thẩm Thuận Phúc, trong lòng hơi khó chịu, có thể giúp vẫn là tốt nhất, nhưng lão Trương thị kia, ai da.
Cuối cùng vẫn là cha Toàn tử động lòng lốt, thấy không thể thấy chết không cứu, cắn răng mở miệng nói: “Hay là ta...”
“Cha.” Phu lang Toàn tử ở phía sau đám người cắt lời ông, cao giọng nói: “Cha lớn tuổi, đi đứng đã không vững rồi, đường tuyết lại trơn trượt, người mà ngã thì ai sẽ cứu người đây?”
“Toàn tử ở nhà dỗ con, ngày thường con còn phải nấu cơm giặt giũ, người gãy chân thì ai hầu hạ người. Nương con cũng đã lớn tuổi rồi, trời lạnh thế này, người muốn nương con vất vả hầu hạ người sao?”
“Mua thuốc còn phải tiêu tiền. Nhà chúng ta phải nuôi một đứa trẻ, lấy đâu ra nhiều tiền thế, hay là người cam lòng để cháu trai sau này ăn uống kham khổ? Nếu người có tiền thì cứ đi, con sẽ không ngăn cản.”
Mồm miệng phu lang Toàn tử vô cùng lưu loát, y không sợ bản thân nói chuyện khó nghe, đôi khi không nói nặng lời, cha nương y nhất định sẽ làm việc hồ đồ.
Vài câu nói đã khiến cha Toàn tử sượng ngắt, gãi đầu không dám nói nữa.
Nhi tử không có động tĩnh gì, trong lòng lão Trương thị oán hận vô cùng nhưng không tính sẽ cãi nhau với phu lang Toàn tử, nghe được chữ “tiền” này bỗng tỉnh táo lại, lấy khối ngọc bội của Trương Chính Tử đang nắm chặt trong tay ra, vội nói: “Ngọc bội này ít nhiều vẫn bán được ba tiền (ba trăm văn), nếu ai đi ta sẽ cho người đó, bà già này cầu xin các ngươi cứu mạng.”
Thẩm Huyền Thanh chướng mắt ngọc bội kia nhưng vẫn không nói gì, hắn biết chắc chắn sẽ có người đi.
Ba tiền đối với những nhà khác trong thôn không phải ít, cầm cố ba trăm văn là ăn tiêu được một khoảng thời gian. Có vài người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, đi đường tuyết đêm một mình rất nguy hiểm. Cuối cùng có ba người cùng đi, dù sao lang trung cũng đã lớn tuổi, đường tuyết không dễ đi phải dìu ông, không thể để lang trung gặp chuyện không may trên đường. Ba thanh niên cùng đi càng tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên trước khi đi bọn họ đã cầm ngọc bội trong tay, tránh cho sau này lão Trương thị đổi ý.
Trong phòng nhiều người lộn xộn, hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh thấy không có chuyện gì khác, lại thấy Vệ Lan Hương xách đèn lồng tới nên muốn trở về. Không ai muốn dính vào chuyện nhà Trương Chính Tử, mọi người lại không phải đại phu, ở lại không giúp được gì nên lục tục ra ngoài.
“Cha, người ở đây không biết y lý gì, Toàn tử không biết dỗ con, người cũng biết cháu trai người lúc quấy phải có mấy người ôm mà. Như vậy đi, người đi gọi cha nương Mộc Sinh tới đi, tốt xấu gì cũng là nhị thúc của Chính Tử, gọi bọn họ đến giúp, lão Trương thẩm cũng có người chăm sóc.”
Toàn tử phu lang sợ bị Trương gia nương nhờ, hơn nữa Trương gia trong thôn không phải là không có thân thích cùng dòng họ, có chuyện gì lão Trương thị bàn bạc với người thân là được rồi, đâu cần bọn họ ở đây xen vào chuyện nhà người ta.
“Được, để ta đi gọi.” Cha Toàn tử cũng biết đạo lý này, nhận lấy đèn lồng trong tay nương Toàn tử rồi đi ra ngoài.
Lão Trương thị nằm dựa nửa người trên giường nhỏ, nghe thấy phu lang Toàn tử nói vậy thì hừ mũi một cái, hai mắt nhìn chỗ khác, ngứa mắt phu lang Toàn tử nhưng trước sau gì vẫn không nổi giận.
Đúng là nên gọi nhà nhị phòng đến. Bà ta là đại tẩu, tức phụ lão nhị là bà ta cưới giúp. Tục ngữ nói rất đúng, trưởng tẩu như nương không phải sao. Bình thường bà ta có thể dùng thân phận chèn ép nhị phòng, giờ bà ta bị thương, kiểu gì nhị phòng cũng phải đến hầu hạ bà ta.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)