Tiểu Phu Nhân

Chương 5: Chương 5




Edit by: Thư Thư Mintee162

Beta by: Cẩm Lí

- --

Gấu bông được trả về lại trên sô pha, thế nhưng Lục Hành không có ý định buông cô ra.

Thân người hơi nghiêng về phía sau, Lục Hành nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Đặng Minh đã lui ra ngoài, trước khi đi còn có lòng tốt giúp họ đóng cửa lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Ôn Miểu tựa vào người Lục Hành, mơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim trong lồng ngực đối phương.

Người đàn ông dần buông lỏng trút bỏ hết mọi phòng bị, những tia nắng vàng rơi trên khuôn mặt trắng nõn làm dịu đi những đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh.

Ôn Miểu chớp mắt, lặng lẽ lùi về phía sau, thấy Lục Hành không có phản ứng, cô giữ lấy một góc bàn, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.

“Muốn làm gì?”

Anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, lãnh đạm khó nắm bắt, phát hiện cô gái nhỏ đang dùng vẻ mặt phòng bị nhìn mình chằm chằm. Lục Hành mấp máy môi, vươn cánh tay thon dài đem người ôm trở lại vào ngực, để Ôn Miểu một lần nữa ngồi trên đùi anh.

Đem Ôn Miểu bao thành một vòng như ôm một đứa trẻ, anh lười biếng lên tiếng: “Tìm tôi có việc gì?”

“Tôi...”

Đôi môi đỏ ngập ngừng, Ôn Miểu rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích đến đây tìm anh, cô ngước cái đầu nhỏ, giọng rụt rè: “Điện thoại của tôi... còn không?

Mơ mơ màng màng một ngày trời, Ôn Miểu mới ý thức được bản thân bị mất đồ, nghe người giúp việc nói Lục Hành ở thư phòng, cô liền vội vàng chạy qua.

Nếu như có thể tìm thấy điện thoại nói không chừng cô có thể nhớ ra được gì đó.

Lục Hành mặt không đổi sắc, ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn mấy cái, chậm rãi nói: “Lúc em xảy ra chuyện, điện thoại cũng rơi vỡ rồi.”

Thấy cô cau mày, Lục Hành nói tiếp: “Ngày mai tôi mua cho em cái mới.”

“Được.”

.......

Lúc đầu Ôn Miểu nghĩ Lục Hành sẽ kêu người mua cho cô một chiếc điện thoại mới, nhưng không ngờ tới anh lại đích thân đưa cô đi mua.

Vừa khéo là vào cuối tuần, trung tâm thương mại tấp nập người, dòng người chen chúc xô đẩy nhau.

Ôn Miểu tùy ý chọn một cái điện thoại bình thường rồi theo Lục Hành vào thang máy.

Khi đi ngang qua một cửa hàng nội y, Ôn Miểu bỗng nhiên đi chậm lại, ánh mắt hướng về cửa hàng.

Ôn Miểu chợt nhớ đến đống đồ nội y khó coi trong tủ quần áo, tuy đều là kiểu dáng thịnh hành nhất nhưng nếu so với phong cách thường ngày của Ôn Miểu lại là một trời một vực.

Mặc dù bị mất trí nhớ nhưng Ôn Miểu vẫn giữ nguyên phong cách bảo thủ trước đây.

Thấy cô gái nhỏ chần chừ, Lục Hành tò mò nghiêng người hỏi: “Làm sao vậy?”

Hướng theo tầm mắt của Ôn Miểu, Lục Hành thấy chiếc váy ngủ bằng lông vũ được treo trong tủ kính.

Chiếc váy mỏng như thấy như không, khó khăn lắm mới che được một ít, vai áo trên vai hình nhân vô cùng mỏng, vừa thấy liền biết rất dễ xé rách.

Ánh mắt Lục Hành trầm xuống, tầm mắt lại một lần nữa dừng trên khuôn mặt của Ôn Miểu.

Khóe môi nhếch lên, cười nhạo nói: “Hóa ra Miểu Miểu thích loại này?”

“Không... Không... Không phải...”

Ôn Miểu liên tục lắc đầu, còn chưa phục hồi tinh thần thì đã bị Lục Hành kéo vào cửa hàng, trước mặt Ôn Miểu là chiếc váy lông vũ lúc nãy.

Khoảng cách rất gần, Ôn Miểu có thể thấy rõ kiểu dáng của chiếc váy, chất liệu mỏng nhẹ được làm bằng lông vũ, khoảng trống giữa những chiếc lông vũ như ẩn như hiện.

Khuôn mặt Ôn Miểu đỏ bừng, lắp bắp nói: “Cái này hơi... hơi... quá... rồi...”

Ôn Miểu nói không nên lời, cả khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Hành, xoay người đi về một góc của cửa hàng.

Bên trong là phong cách nữ sinh, kiểu dáng rất bình thường.

Ôn Miểu nhón nhón chân, không chú ý đến người đàn ông đang theo sát phía sau.

“Miểu Miểu”

Lục Hành đột nhiên lên tiếng, suýt dọa Ôn Miểu nhảy dựng, anh nhanh tay đỡ lấy cô.

Thấy Ôn Miểu hồn bay phách lạc, anh nhướng mày, ánh mắt quét qua nơi nào đó, nhàn nhạt nói.

“Em đã... trưởng thành.”

Lục Hành bộ dáng nghiêm túc, Ôn Miểu có thể dễ dàng hiểu ý của anh, hai má lại bắt đầu đỏ, thậm chí càng lúc càng đỏ, cô quýnh quáng suýt giậm chân.

Lục Hành hiếm khi thấy được vẻ mặt này của cô gái nhỏ, anh câu môi cười, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng.

Lúc này ở thang máy bên cạnh cửa hàng, Hứa Vận mới từ thang máy đi ra, vừa vặn nhìn thấy Ôn Miểu đứng trong cửa hàng nội y cùng với một người đàn ông.

“Này, cậu nhìn xem, đó không phải Ôn Miểu sao?” Hứa Vận đẩy tay bạn học kế bên, vội vàng nói.

Cô ta nhíu mày, hiếu kì: “Ôn Miểu sao lại ở chỗ này?”

Nếu cô không nhầm thì đó là một thương hiệu xa xỉ.

Ở trường học, Ôn Miểu luôn thấp điệu, quần áo cũng là những món đồ bình thường, sau khi tan học Ôn Miểu còn phải đi làm thêm để kiếm tiền, cho nên Hứa Vận thản nhiên cho rằng gia cảnh của Ôn Miểu chỉ bình thường.

Người bạn học cũng đã nhận ra bên trong là Ôn Miểu, cười khuẩy một tiếng, chế giễu nói: “Cô ta lấy đâu ra tiền mà mua những món đồ đó, nói không chừng là được người ta... “

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, đồng thời lấy di động ra chụp vài tấm hình.

Theo góc chụp của hai người, người đàn ông ở phía sau đang vòng tay ôm lấy Ôn Miểu, sự ái muội giữa hai người không thể nói rõ thành lời.

“Miểu Miểu”

Trấn an cô gái nhỏ xong, anh chợt buông tay, ngoái đầu liếc nhìn về phía thang máy, ánh mắt tối sầm lại, xoay người nói với Ôn Miểu: “Em ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài một chút.”

Lúc Hứa Vận chụp ảnh thì Lục Hành đã phát hiện, nhưng lại sợ dọa cô gái nhỏ đang ôm trong lòng nên không nói ra.

Ôn Miểu không biết gì, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Được”

Anh vừa rời đi, thấy Ôn Miểu chỉ còn lại một mình, nhân viên bật người đi tới, chỉ vào từng kiểu dáng, giới thiệu cho Ôn Miểu.

“Tiểu thư, đây là những kiểu dáng mới nhất năm nay, mời cô nhìn xem.”

Khi Lục Hành và Ôn Miểu tiến vào, nhân viên đã chú ý thấy hai người ăn mặc không tầm thường, chẳng qua thấy khí tràng của Lục Hành nên không dám tiến lại gần.

Thấy Ôn Miểu chỉ còn một người, nhân viên hướng dẫn vội đem những bộ nội y quý giá ra giới thiệu, vui vẻ uyển chuyển, còn không quên bổ sung một câu: “Bạn trai cô khẳng nhất định sẽ thích.”

Sắc mặt Ôn Miểu ửng hồng, liên tục phủ nhận: “Không... Không phải bạn trai tôi.”

Do dự một lúc lâu, Ôn Miểu khó khăn lắm mới chọn được từ để xưng hô: “Cứ coi như là.. chú đi.”

Nghe vậy nhân viên hướng dẫn biến sắc, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh lại lập tức hiểu rõ, ánh mắt nhìn về Ôn Miểu mang vài phần sâu xa.

Người trẻ tuổi thật thích đùa.

Ở bên ngoài còn chơi trò sắm vai.

....

Khi Lục Hành trở về, thấy cô gái nhỏ cầm một túi đồ to, đứng ngay ngắn trước cửa kính, mắt nhìn chằm chằm cái banner quảng cáo.

“Muốn ăn gì không?”

Anh sải bước đi tới, cầm lấy túi đồ trong tay Ôn Miểu, liếc nhìn banner quảng cáo.

Là đồ ăn cho thiếu nhi, mới được đưa ra thị trường.

Chỉ là hamburger và coca bình thường, không biết cô gái nhỏ đang xem cái gì.

Lục Hành cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Ôn Miểu.

Cô gái nhỏ rụt rè kéo vạt áo của anh, lúng túng nói: “Tôi có thể... ăn cái này không?”

Một lát sau, hai người xuất hiện trước quầy thanh toán.

Ôn Miểu đứng cạnh Lục Hành, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm món đồ chơi đang trưng bày trên bàn.

Thực ra, cô không có hứng thú với món ăn, chỉ là cô muốn con Minions được tặng kèm thôi.

Có lẽ là vì cuối tuần, phụ huynh đưa con cái đi chơi đặc biệt nhiều hơn bình thường nên Ôn Miểu và Lục Hành phải xếp hàng đợi, nhưng may mắn là lấy được con cuối cùng.

Ôn Miểu vui vẻ nhận con Minions từ tay của anh, vừa định xé túi đóng gói, chợt nghe tiếng khóc ở bên cạnh.

“Oa oa oa... con muốn Minions! Con muốn có Minions!”

Một đứa bé tầm năm tuổi vừa nghe thông báo đã hết đồ chơi tặng kèm liền òa khóc, cả ngươi lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc om sòm.

“Con không chịu, con không chịu, con muốn Minions”

Mọi người xung quanh đều nhìn về đứa bé, thấy đứa bé sắp đụng Ôn Miểu, Lục Hành vẻ mặt sa sầm, đem cô kéo về, bảo vệ ở phía sau.

Bà nội của đứa trẻ đứng bên cạnh, thấy cháu trai không chịu đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “ Bà mua cho con một cái khác được không?”

“Không phải hôm qua con muốn mua robot sao? Bà mua cho con một con robot, đừng khóc nữa, ngoan.”

Bà lão khom lưng dỗ đứa bé, bà đi đứng không tiện chỉ có thể khom lưng, ngồi xổm cũng không thể làm được.

Đứa trẻ vẫn như vậy không chịu đứng dậy, lăn lộn trên mặt đất, khóc đến sưng đỏ hết cả mắt, lắc lắc tay bà lão, vừa khóc vừa nói.

“Con không cần robot, con muốn con trong tay chị kia”

Nói xong, đứa trẻ giơ ngón tay chỉ về phía Ôn Miểu ở sau lưng Lục Hành, đứa bé nâng cằm, vẻ mặt vô lễ.

Bình thường chỉ cần nó khóc, mọi người trong nhà sẽ đáp ứng yêu cầu của nó, cho nên đứa trẻ cũng nghĩ rằng Ôn Miểu cũng sẽ đưa con Minions trong tay cho nó.

Lúc này, những ánh mắt đang nhìn đứa trẻ lại chuyển hướng nhìn về phía Ôn Miểu.

Xung quanh đầy tiếng xì xào, Ôn Miểu nhíu mày, môi vừa mở thì cổ tay đã bị Lục Hành nắm lấy.

Anh cầm túi quà mà nhân viên vừa đưa, mặc kệ ánh mắt của mọi người, Lục Hành bình tĩnh nói với Ôn Miểu.

“Về nhà thôi.”

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Đứa trẻ ngẩn ra, không nghĩ tới Ôn Miểu sẽ không để ý đến mình, nó mở to hai mắt nhìn, khóc lớn hơn: “Minions của con! Con muốn Minions! Bà mau kêu chị kia đưa Minions cho con đi!!!”

Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

Bà lão không dỗ được đứa trẻ, đành xoa người cản đường Ôn Miểu, thấp giọng nói.

“Tiểu thư, cô có thể nhường món đồ chơi trong tay cho cháu trai của tôi không?”

“Không thể.” Âm thanh Lục Hành trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng, cầm tay Ôn Miểu tiếp tục rời đi.

Bà lão vẫn không từ bỏ: “Cô nhìn cô đi, đã lớn như thế này còn cùng đứa trẻ giành đồ chơi, cháu tôi năm nay mới có năm tuổi, các người coi như... “

Thấy Lục Hành dừng bước bà lão vui vẻ, nghĩ anh sẽ đem món đồ chơi đưa lại cho mình, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt của anh lướt qua Ôn Miểu.

Khóe môi câu nhẹ.

Anh vuốt ve ngón út Ôn Miểu, không nhanh không chậm nói:

“Thật ngại quá, bảo bảo nhà tôi chỉ mới ba tuổi.”

- --

Cẩm Lí: oke anh nói ba tuổi thì là ba tuổi nha, nếu mà ba tuổi rưỡi cũng không được cãi anh đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.