Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 55: Chương 55: Cha ngốc




Edit: Na

Ăn cơm sáng xong, khi chỉ còn hai mẹ con Ngọc Tú đã nói cho nương nghe về những thay đổi của cơ thể mình hai ngày nay.

Hạ Tri Hà vui mừng khôn xiết, liên tục nói: “Nhất định là có rồi, phản ứng này của con cũng giống như ta hồi trước!”

Trong lòng Ngọc Tú cũng vui mừng, có điều thấy có chút không chắc chắn, nói: “Con cũng hy vọng là có, nhưng lại sợ nó chỉ là hiểu lầm nên không dám vui mừng nhiều.”

Hạ Tri Hà suy nghĩ rồi nói: “Lát nữa ta kêu cha con thỉnh đại phu đến, cứ nói với bên ngoài là ta thấy không được thoải mái, chờ đại phu đến thì con cứ ở trong phòng với ta rồi cho đại phu xem một chút, nếu có thì là chuyện tốt nhất, nếu không có thì không cần nói cho A Tiềm biết để hắn đỡ phải vui mừng một cách lãng phí.”

Nói xong bà trở về phòng tìm Lý Đại Trụ giải thích cho ông một phen rồi kêu ông ra ngoài mời đại phu.

Không bao lâu lão đại phu đã tới cửa, Hạ Tri Hà vội mời người đến phòng sau nhà chính, Ngọc Tú bưng nước ô mai chua lên.

Hạ Tri Hà nói: “Ngày nắng nóng mà phiền lão đại phu đến đây một chuyến.”

Lão đại phu xua xua tay, bưng nước ô mai lên uống một ngụm, nói: “Không sao, không biết phu nhân không khoẻ ở đâu?”

Hạ Tri Hà ngượng ngùng cười cười, kéo Ngọc Tú đang cúi đầu qua, nói: “Mong lão đại phu đừng trách ta, thật ra không phải ta không thoải mái là nữ nhi này của ta con bé đã nhiều ngày ăn không ngon, có khi còn nôn ói, ta không biết nàng có thai hay là dạ dày không khoẻ, sợ con rể mừng hụt nên mới lấy cớ ta không khoẻ để thỉnh ngài tới.”

Đại phu nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn nhìn Ngọc Tú từ trên xuống dưới rồi kêu nàng ngồi xuống, khám xong ông vuốt râu nói: “Chúc mừng hai vị phu nhân đây đúng thật là hỉ mạch, đã hơn một tháng rồi.”

Ngọc Tú siết chặt khăn tay, hé miệng thở dốc nói không nên lời.

Hạ Tri Hà vui vẻ nói: “Thật sao?! Đa tạ đại phu! Đa tạ đại phu!”

Bà liên tục nói về hướng trước phòng: “Đương gia, đương gia, mau đưa cho đại phu bao cái bao lì xì đi, lão đại phu đã vất vả chạy tới đâu một chuyến rồi!”

Lý Đại Trụ vẫn luôn chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy sự vui sướng trong lời Hạ Tri Hà thì biết đây là tin tốt, Ngọc Tú đúng là có thai rồi. Nghĩ đến việc mình sắp trở thành cha và sắp trở thành ngoại tổ bỗng thấy cả người tràn trề năng lượng. Ông cao giọng trả lời, đi về phòng lấy bao lì xì.

Ở sảnh sau, Hạ Tri Hà lôi kéo lão đại phu hỏi rất nhiều chuyện, sau khi Lý Đại Trụ tặng bao lì xì bà nói với ông: “Đương gia, chàng đi mượn xe bò nhà thất thúc đưa lão đại phu về đi.”

Ngọc Tú vẫn cứ ngơ ngác vuốt bụng mình, nghe thấy những lời này mới khôi phục tinh thần, vội nói: “Kêu A Tiềm đi đi, trời nóng như vậy đừng để cha ra ngoài nữa.”

Hạ Tri Hà cười nói: “A Tiềm vẫn chưa biết tin tốt này, ta muốn để hắn đến xem con trước.”

Lý Đại Trụ cũng nói: “Đúng vậy, để ta đi ra sau kêu hắn.”

Động tĩnh trong phòng lớn như vậy Lâm Tiềm ở hậu viện đương nhiên nghe thấy, đang định vào nhà nhìn xem thì đụng phải Lý Đại Trụ đang đi ra.

Lý Đại Trụ cười đến không khép miệng lại được, nói: “Tiểu tử, con sắp làm cha rồi đấy, mau vào xem Ngọc Tú đi để ta đi ra ngoài mượn xe.”

Lâm Tiềm vừa nghe lời này xong thì đứng bất động tại cửa.

Hạ Tri Hà cùng lão đại phu từ sau phòng đi ra, thấy hắn đứng ngây ngốc ở đó che miệng cười nói: “Tiểu tử ngốc, con đứng ở đó làm gì? Ngọc Tú đang ở bên trong.”

Lâm Tiềm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bà.

Hạ Tri Hà lắc đầu cười: “Còn không đi vào?”

Lâm Tiềm ngơ ngác đi vào trong phòng, trong lúc đi chân trái vướng chân phải thiếu chút nữa đã ngã đập đầu xuống đất.

Hạ Tri Hà đứng ở phía sau cười đến không ngừng.

Hắn đi vào buồng trong và đứng ở cạnh cửa im lặng nhìn Ngọc Tú.

Ngọc Tú cúi đầu bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, nàng quay đầu nhìn hắn, giận dỗi nói: “Đồ ngốc, chàng đứng đó làm gì, mau tới đây.”

Lâm Tiềm chậm rãi đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng nhìn bụng nàng rồi lại nhìn nhìn nàng, cứ thế mà lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng hắn mới hiểu ra ngơ ngác nói: “Nương tử, nàng có bảo bảo sao?”Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Ngọc Tú nhấp miệng cười nói: “Đúng vậy.”

Lâm Tiềm lại hỏi: “Ta sắp làm cha sao?”

Ngọc Tú nghiêng đầu nhìn hắn: “Chàng nói xem?”

Lâm Tiềm vươn tay ra đặt lên chiếc bụng của nàng, nơi đó giờ vẫn còn bằng phẳng, hắn nói: “Hài tử sao lại nhỏ như vậy?”

Ngọc Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy dở khóc dở cười, ngày thường người này rất lợi hại vậy mà hiện tại lại hỏi mấy câu ngốc nghếch như thế, “Còn sớm mà, giờ chỉ mới hơn một tháng thôi, mang thai đến tận mười tháng lận, đứa bé sẽ từ từ lớn lên.”

Lâm Tiềm nghe xong, dùng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của nàng, một hồi lâu mới thở dài nói: “Nương tử, nàng thật lợi hại, ta rất vui.”

Tiễn đại phu đi xong, mấy người trong nhà đều rất hưng phấn, Hạ Tri Hà đi vào tìm Lâm Tiềm, nói: “A Tiềm, ngày mai con lên núi một chuyến đem tin tức này nói cho nương con biết. Bà ấy chờ tôn tử này lâu lắm rồi đấy, chờ đến cổ đều đã dài luôn rồi.”

Lâm Tiềm gật đầu đồng ý.

Sáng hôm sau, Lâm Tiềm lên núi báo cho cha mẹ hắn tin vui này, đến chạng vạng Triệu thị đã mang theo một đống đồ hấp tấp tới đây. Vừa vào cửa bà đã kéo Ngọc Tú đến nhìn trái nhìn phải rồi cười ha hả nói với Hạ Tri Hà: “Sáng nay thức dậy ta có cảm giác như sắp có chuyện tốt đến, quả nhiên không tới giữa trưa A Tiềm đã báo tin vui này với ta, ai da nó làm cho ta rất vui. Tiểu muội à tỷ đến để cảm ơn ngươi đấy, nếu không phải lúc trước ngươi đồng ý đem Ngọc Tú gả đến gia đình ta thì nhi tử ngốc này của ta làm gì có được một lão bà, hài tử và giường ấm* như vậy!”

*Nguyên văn “lão bà hài tử nhiệt đầu giường đất (老婆孩子热炕头呀)”: là thành ngữ chỉ có vợ, những đứa con và giường ấm. Cũng có nghĩa là cuộc sống đơn giản và tốt đẹp.

Hạ Tri Hà cười nói: “Cuộc sống của bọn chúng sẽ càng ngày càng tốt hơn, là do chúng đều là phu thê trẻ biết quý trọng nhau, ta nào dám giành công lao.”

Triệu thị ha ha cười, rồi hỏi Ngọc Tú: “Hiện tại còn thấy có chỗ nào không thoải mái không? Đại phu có nói hài tử đã bao lớn chưa? Nên chú ý cái gì không?”

Ngọc Tú nói: “Hài tử đã hơn một tháng, hai ngày trước con có thấy tức ngực còn hôm nay thì thấy đã tốt hơn nhiều rồi.”

Triệu thị nói: “Vậy là còn sớm, thai ngén của người bình thường cũng phải hơn một tháng mới bắt đầu, mãi cho đến ba tháng sau mới hết. Ta nghĩ trong khoảng thời gian này thân thể con không thoải mái, nương con cũng sắp sinh, trong nhà không có ai chăm sóc ta cũng không yên lòng cho nên đã nói với cha con mấy ngày nay ta sẽ ở dưới chân núi nấu cơm cho hai đứa, chờ qua ba tháng ta sẽ về đó.”

Ngọc Tú vội nói: “Như vậy sao được, nếu cha mẹ chịu tới sống ở dưới chân con đương nhiên vui mừng, nhưng nếu nương muốn tới hầu hạ con thì đây không phải chiết sát* con sao?”

* Chỉ nhân hưởng thụ quá phận mà giảm phúc giảm thọ ( mê tín), cũng dùng để tỏ vẻ thừa nhận không dậy nổi.(thangthuvien)

Hạ Tri Hà cũng nói: “Đúng vậy, nào có đạo lý mẹ chồng hầu hạ con dâu chứ. Nhị tỷ, ngươi đây là đang chiều hư con bé.”

Triệu thị cười liếc Hạ Tri Hà một cái, nói: “Đây là nữ nhi ngươi, ta nuông chiều nàng ngươi còn không vui sao? Các ngươi đừng khuyên ta nữa, ta đã thu dọn hành lý xong rồi, đứa bé chỉ hơn một tháng nên chuyện trong nhà đều sẽ do ta làm, chờ tôn tử của ta ba tháng rồi ta sẽ không làm phiền nương nó nữa, lúc đó ta sẽ tự trở về.”

Bà làm chuyện gì cũng nhanh nhẹn, nói một là một không có lời thứ hai, Hạ Tri Hà và Ngọc Tú không khuyên nổi chỉ phải nghe theo bà.

Bắt đầu từ ngày đó, trong nhà có thêm mộ người may giày đầu hổ và quần áo hài tử. Ba nữ nhân quay quần vào một chỗ và không có gì để nói.

Triệu thị bỗng nhớ tới một vấn đề, nói với hai người: “Muội tử, tháng sau ngươi sinh rồi phải không? Nếu Ngọc Tú không mang thai đã có thể chăm sóc ngươi ở cữ, trước mắt nàng cũng mang thai vậy đến lúc đó ngươi nên làm sao đây? Ngươi đã tìm được người chưa?”

Hạ Tri Hà nói: “Hai ngày trước ta cũng nghĩ tới vấn đề này, ta không có người nhà, ở trên cũng không có mẹ chồng, nếu muốn phiền hàng xóm thì phiền một lần hai lần không sao, chứ phiền người ta lâu ta cũng thấy ngại. Cho nên tối hôm qua ta đã nói với đương gia, kêu hắn tới trấn trên nhờ tỷ muội ta để ý một chút giúp ta mời một bà tử đến chăm ta đến khi nào ở cữ xong.”

Triệu thị gật đầu nói: “Này cũng được, muốn tìm người chuyên chăm sóc người ở cữ và có kinh nghiệm làm việc gọn gàng thì nên tìm một người đáng tin cậy, đừng tìm mấy người có thủ đoạn gian dối để họ chiếm tiện nghi làm chậm trễ ngươi cùng hài tử.”

Hạ Tri Hà cười nói: “Ta biết.”

Ban đêm, Ngọc Tú ở dưới ánh đèn lật xem quần áo và giày mấy ngày nay làm cho bảo bảo. Hai ngày này Triệu thị không cho nàng làm việc gì cả, nàng ăn không ngồi rồi chỉ đành làm chút đồ cho tiểu hài tử, tuy mới mấy ngày thôi mà nàng đã làm được không ít đồ. Nàng coi một lúc, buồn rầu nói: “Cũng không biết bảo bảo là nam hài hay nữ hài nữa, nếu có thể biết trước thì tốt quá rồi, như vậy thì có thể làm cho bảo bảo nhiều quần áo hơn.”

Nói đến chuyện này, nàng lại nghiêng đầu nhìn Lâm Tiềm, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chàng thích nam hài hay là nữ hài?”

Lâm Tiềm đang lau giáo rồng, nghe nàng hỏi không chút do dự: “Đều thích, đều muốn.”

Nếu là nữ hài thì hắn sẽ nuôi như một bảo bối, nếu nam hài thì sẽ tập võ cùng với hắn.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.

Ngọc Tú đánh nhẹ hắn một cái, mắc cỡ đến đỏ mặt nói: “Chàng thật tham.”

Lâm Tiềm buông đồ trên tay xuống, quen cửa quen nẻo mà đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay khẽ vuốt ve bụng nàng, hỏi: “Hôm nay có khó chịu không?”

Ngọc Tú lắc đầu, vuốt bụng rồi cười khẽ, “Buổi sáng có nôn một lần sau đó thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, so ra thì thiếp bị nhẹ hơn nương, bảo bảo của chúng ta rất hiểu chuyện.”

Lâm Tiềm nói: “Nếu con dám giày vò nàng, đợi sinh ra ta sẽ đánh con.”

“Chàng dám,“ Ngọc Tú đánh hắn một cái, “Nếu chàng đánh con, bây giờ thiếp sẽ đánh chàng.”

Lâm Tiềm bắt lấy tay nàng đặt ở bên miệng hôn một cái, “Nương tử, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”

Ngọc Tú đỏ mặt chọc chọc vào hắn, nói: “Chàng nói thật đơn giản, chàng chỉ biết động động miệng nói sinh thêm mấy đứa thôi, còn người vất vả thì lại là thiếp đây.”

Lâm Tiềm nói: “Ta không chỉ động động miệng.” Hắn ở bên tai Ngọc Tú nói một câu.

“Ai da, chàng cái người này......” Ngọc Tú nhất thời đỏ mặt, vừa thẹn vừa bực mà trừng hắn, khoé mắt có đầy nước, “Chàng cái người này sao lại mặt dày như vậy chứ, mắc cỡ chết người ta rồi.”

Lâm Tiềm cúi đầu hôn nàng, đôi tay thì bơi lội trên dưới.

Ngọc Tú vội đè tay hắn lại, thở gấp nói: “Không được...... Bảo bảo đang ở đây......”

Lâm Tiềm khàn khàn giọng nói: “Ta biết.”

Hôm nay Triệu thị đặc biệt kéo hắn qua một bên để nói chuyện riêng, kêu hắn gần đây đừng tới nháo với nương tử hắn, hiện tại phải đặt tôn tử ngoan của bà lên hàng đầu.

Hắn ngoài miệng nói biết rồi nhưng tay lại không thu tay về mà giở trò đốt lửa khắp nơi, nơi không nên sờ cũng đã sờ.

Ban đầu Ngọc Tú chịu đựng một lúc, sau đó thật sự không nhịn nỗi nữa, đỏ mặt hắn đẩy ra, bực bội nói: “Nếu không buổi tối chàng đến sương phòng ngủ đi.”

Nói xong nàng đem đồ trên bàn thu dọn, thay quần áo lên giường ngủ.

Lâm Tiềm ngồi yên ở bên bàn một lát rồi cũng cởi quần áo leo lên giường, giật góc áo Ngọc Tú, nói: “Ta không sờ soạng nữa.”

Ngọc Tú quay đầu nhìn hắn, quả nhiên lại bày ra bộ đáng thương, nàng vừa tức giận vừa thấy buồn cười, nàng mềm lòng nắm lấy tay hắn, nói: “Bây giờ vẫn chưa được, bảo bảo còn nhỏ, đợi sau ba tháng, sau......” Nàng đang nói thì đỏ mặt không nói được nữa.

Lâm Tiềm cũng đã hiểu ý nàng, duỗi tay đem nàng ôm vào lòng, miệng nói được, còn trong lòng thì bắt đầu tính xem còn bao nhiêu ngày nữa hết ba tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.