Edit: Na
Thất Thất béo từ nhỏ cho đến lớn, tới hai ba tuổi hài tử vẫn còn tròn vo, tính tình thì giống hệt cha mình, ngày thường không có việc gì cũng nhíu chặt hai chân mày nhỏ lại.
Một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp như vậy lại có gương mặt nghiêm túc, thật sự làm cho người ta thấy yêu thích. Ngày thường chỉ cần ở trong tiệm của nương bị những phụ nhân kia thấy họ nhất định sẽ đùa giỡn trêu ghẹo với hài tử, không biết hài tử đã bị người ta ăn mấy sọt đậu hủ rồi.
Sau ba tuổi, hài tử không muốn đến tú trang của nương nữa không nói tiếng nào mà đi theo sau lưng cha mình, tay chân nhỏ nhắn học đứng mã bộ. Do hài tử có đầu to người nhỏ nên dù ngồi xổm có ổn như thế nào đi nữa chỉ mới một ngày cái mông đã bị ngã.
Ngọc Tú vừa đau lòng vừa bất lực, lẽ ra thân với nàng từ nhỏ tính tình hài tử cũng phải giống nàng mới đúng, nhưng đứa nhỏ này lại cực kỳ giống cha mình, vừa ngoan cố vừa cứng rắn.
Mông bị ngã đau hài tử cũng chỉ rơm rớm nước mắt nằm ở trên giường để nàng bôi thuốc không la cũng không khóc, ngày hôm sau lại bò dậy đến tiền viện tiếp.
Chắc hài tử có chút thiên phú trong tập võ, sau khi ngã vài lần mặt mũi đều bị bầm dập từ từ hài tử cũng đứng ra dáng.
Điều này làm cho đám sư huynh hơn mười mấy tuổi kia đều thấy khủng hoảng, vì thế cũng chăm chỉ theo hài tử.
Mùa hè năm Thất Thất ba tuổi, Tiêu Lâu mang theo nương tử y tới võ quán, nương tử y đã có thai năm tháng.
Vì bản thân sắp làm cha nên Tiêu Lâu rất có hứng thú với tiểu hài tử, mỗi ngày thấy Thất Thất nề nếp ngồi xổm tập mã bộ, thân thể nho nhỏ cao tới đùi y, thịt trên người hài tử run lên khiến y thèm đến chảy nước miếng.
Thất Thất giống y chang sư huynh y, mặc kệ cho y trêu đùa thế nào hài tử cũng không để ý tới y. Càng như thế, lòng Tiêu Lâu càng thấy ngứa.
Một ngày nọ, y nhìn bụng nương tử mình rồi đột nhiên nhanh trí nói với Thất Thất: “Tiểu Thất béo, ngươi cười một cái với sư thúc, nếu bảo bảo trong bụng thẩm thẩm là nữ hài ta sẽ để nữ nhi làm nương tử ngươi có được không?”
Mười mấy năm sau, Tiêu Lâu sẽ phải hối hận vì những lời này.
Nhưng giờ phút này, y vẫn chưa biết gì mà tha thiết nhìn Thất Thất.
Thất Thất đang nắm chặt nắm nhỏ mình thì nghe thấy lời này, cuối cùng vì hãnh diện liếc y một cái, suy nghĩ rồi hài tử thu tư thế lại ngửa đầu đoan trang nhìn bụng thẩm thẩm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Thẩm thẩm, con có thể sờ không?”
Thẩm thẩm hài tử cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Thất Thất nhón mũi chân lên, gương mặt trịnh trọng vươn tay nhỏ ra khẽ vuốt cái bụng tròn tròn kia.
Tiêu Lâu có chút thấy khó chịu, đây là bụng nương tử y, sao có thể để cho người ta sờ được chứ?
Y đang muốn nói thì thấy Thất Thất nhìn qua mình, nghiêm trang nói: “Có thể.”
“Có thể cái gì?” Tiêu Lâu không hiểu gì cả.
Thất Thất nói: “Có thể làm nương tử của con.”
“Hắc —— ngươi cái tên tiểu tử thúi này......”
Không đợi y nói xong Thất Thất nhoẻn khóe miệng lộ ra hai hàng răng trắng, thịt trên má bị bóp thành hai cái bánh bao thịt, hài tử giữ nguyên biểu tình này một lát sau đó thu liễm lại nói: “Cười cho thúc xem rồi đó.”
Tiêu Lâu bị một trận cạn lời, sao y thấy giống như mình đã làm ăn lỗ vốn rồi nhỉ?
Sau hôm đó, mỗi ngày Thất Thất đều phải học thêm một môn học bắt buộc đó là —— sờ bụng thẩm thẩm, bồi dưỡng tình cảm với nương tử.
Sau đó không lâu sau Tiêu Lâu đưa nương tử y về tỉnh thành, bởi vậy Thất Thất đã thấy mất mát một trận.
Mấy tháng sau, Tiêu Lâu gửi thư báo nương tử y sinh được một khuê nữ.
Thất Thất nghe được tin tức này, ngày nào cũng ở trong võ quán ngẩng cao cổ trông ngóng nương tử của mình.
Đáng tiếc mấy năm sau Tiêu Lâu lại không đến đây, hài tử cũng từ từ quên việc này.
Vào mùa thu, trong nhà lại có hỉ sự, nương lại mang thai.
Sau khi Ngọc Tú sinh Thất Thất bụng vẫn không có động tĩnh gì, sau gần bốn năm nàng mới có thai thêm lần nữa, cả gia đình quan tâm đến cái thai này không thua gì thai đầu lòng.
Cũng may hiện tại tú trang đã đi vào quỹ đạo, trong tiệm mướn thêm hai tiểu nhị đến trông coi, mỗi ngày nàng chỉ qua nhìn một cái chứ không cần canh giữ ở đó.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lúc mang thai Thất Thất nàng bị nghén rất dữ dội, thai lần này ăn gì cũng thấy ngon, bụng còn to hơn thai đầu một chút. Đến tháng 5 năm sau, nàng sinh hạ một khuê nữ nặng tám cân, nàng lấy nhũ danh cho khuê nữ là Tiểu Bát.
Tiểu Bát chính là báu vật của cả gia đình, Ngọc Tú với Lâm Tiềm thì không cần phải nói, nhưng Triệu thị và Lâm Sâm còn thương đưa nhỏ hơn.
Mấy năm nay, nương tử Lâm Nhị và Lâm Tam cũng sinh con, vẫn là hai nhi tử, Triệu thị mong chờ cháu gái nhỏ đến dài cả cổ. Cuối cùng bà cũng được như ước nguyện, ngày nào cũng ôm được Tiểu Bát trên tay, hễ ôm lên là luyến tiếc không buông. Đến nỗi người cha chồng nghiêm túc là Lâm Sâm còn bị Ngọc Tú trông thấy thời khắc vì để chọc Tiểu Bát cười mà làm ông đã làm đủ loại mặt quỷ khiến cho nàng sợ không ít.
Ban đầu Ngọc Tú lo lắng cả nhà chỉ biết quan tâm đến Tiểu Bát rồi sẽ làm Thất Thất cảm thấy bị bỏ rơi, trong lòng không vui vẻ. Vậy mà không nghĩ tới nhi tử này ngoài hứng thú với luyện võ thì cũng quan tâm muội muội không thua gì các trưởng bối.
Sinh Tiểu Bát xong, việc đầu tiên hài tử làm hằng ngày chính là tới gõ cửa phòng cha và nương, chờ Lâm Tiềm mở cửa cho mình thì đi vào ghé vào mép giường nghiêng cơ thể ngắn ngủn kia nhìn muội muội mình, trong miệng nói: “Muội muội, ta là ca ca đây, ca ca phải đi luyện công rồi muội ngoan ngoãn ở nhà chờ ta nhé, chiều ta sẽ đến thăm muội.”
Sau đó hài tử hôn lên trán muội muội lưu luyến bước ra sau vài bước không nỡ đi.
Ngày nào cũng nói mấy câu như thế, khiến cho Ngọc Tú thấy dở khóc dở cười.
Khi Tiểu Bát có thể đi được, Thất Thất như một cái đuôi đi phía sau muội muội, muội muội đi đến đâu hài tử đi tới đó.
Tiểu Bát lớn lên trông giống nương mình, sau khi bắt đầu nảy mầm trong bụng nương đã mang theo cơ thể đầy thịt chui ra ngoài, gương mặt nho nhỏ càng thêm thanh tú.
Tiểu nữ nhi là một hài tử thích cười, mặc kệ là bị ai chọc hài tử đều cười tủm tỉm, tiểu nữ nhi ngoan ngoãn điềm đạm ít nói làm cho mọi người ở võ quán đều nhìn mà đau lòng.
Thất Thất cũng không mãi lo tập võ cả ngày, mỗi ngày khi đi học về hài tử đều đưa muội muội đi ra ngoài dạo một vòng.
Cách võ quán không xa đó chính là thư viện Bình Sơn, vì Ngọc Tú với Tam Hảo thường xuyên qua lại nên hài tử hai nhà rất thân quen với nhau, chúng thường xuyên chơi đùa với nhau, thậm chí còn chơi với các hài tử của các phu tử khác.
Trong đó có một tiểu thiếu gia có gia giáo ở thư viện và bằng tuổi với Thất Thất, do có cha là lão đại ở trường huyện đứa nhỏ này nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của đám hài tử ở thư viện.
Tiểu tử kia vừa nhìn thấy Tiểu Bát ba tuổi này liền chảy nước miếng tiến lại gần muốn hôn tiểu hài tử, khiến cho Tiểu Bát sợ tới mức lui thẳng về phía sau.
Thất Thất xụ mặt, cuộn nắm tay nhỏ lại đánh tên đó một trận.
Tuy cha vẫn chưa chính thức dạy võ công, mỗi ngày chỉ cho chạy bộ và đứng mã bộ thôi vậy mà đã đủ khiến hài tử cường tráng hơn so với đám bạn cùng lứa tuổi, tiểu thiếu gia kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Tiểu thiếu gia kia cũng có chút khí thế, không la không khóc cũng không về cáo trạng với cha mẹ mình mà ngày hôm sau tụ tập đám tiểu đệ năm sáu tuổi lại bao vây Thất Thất đánh một trận.
Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề, nhưng do tiểu thiếu gia kia có thế mạnh là đông người nên đã thành công để cho các tiểu đệ đè Thất Thất xuống đất, sau đó bĩu môi đi hôn Tiểu Bát.
Tiểu Bát vừa khóc lóc vừa cào mặt tiểu thiếu gia kia.
Chuyện này đã tạo thành đả kích lớn cho Thất Thất. Từ nhỏ hài tử đã quyết tâm bảo về nương mình, sau đó thì phát hiện nương không cần tới phiên mình bảo về, căn bản cha không cho hài tử có cơ hội đó. Vì thế sau khi có muội muội, mục tiêu của hài tử biến thành bảo về muội muội. Nhưng trước mắt, hài tử phát hiện bản thân thế nhưng lại không bảo vệ được muội muội.
Tâm hồn trẻ thơ của hài tử đã chịu tổn thương không nhỏ.
Sau khi trở về, hài tử tìm cha mình nói chuyện và yêu cầu cha dạy cho hài tử võ công thực thụ.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lâm Tiềm nghe xong không nói gì.
Vài ngày sau, có một lão già đến nhà họ.
Lúc này Lâm Tiềm mới nói với hài tử: “Ta không dạy con được, nếu con muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì đi với sư công con đi.”
Thất Thất đã nghĩ về nó cả đêm, sau đó hài tử dứt khoát từ biệt nương và muội muội với gương mặt đầy nước mắt, hài tử mang theo tay nải nhỏ rời đi với sư công không đáng tin cậy đó.
Hài tử không biết sau khi đi rồi, cha hàu tử đã bị nương mình đuổi qua phòng bên cạnh ngủ một tháng.
Hắn ở Thượng Thanh Tông suốt mười năm, từ bảy tuổi cho đến 17 tuổi, tốc độ trở thành đại sư huynh của thế hệ đệ tử mới của Lăng Tiêu Phong còn nhanh hơn cha mình, và trở thành thiếu hiệp anh tuấn nổi danh trên giang hồ.
Mười năm nay số lần hắn trở về nhà là đếm trên đầu ngón tay.
Trong nhà cũng đã thay đổi không ít.
Võ quán của Lâm Tiềm ngày càng nổi tiếng hơn, mỗi năm đều có mấy chục người đến ghi danh.
Nương thì giờ đã sở hữu mấy cửa tiệm, lần trước trở về là nương đang thương lượng với cha về việc mua trọn cả miếng đất ở dưới chân núi Tiểu Dao.
Tiểu thiếu gia năm đó đánh nhau với hắn đã thi đậu thành tú tài năm mười bốn tuổi, nghe nói tên đó được kỳ vọng trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất huyện Bình Dương trong mấy năm qua.
Sự thay đổi lớn nhất đó chính là muội muội. Năm đó muội muội chân ngắn chân đi theo sau luôn miệng nói lí nhí “Lộc cộc, lộc cộc”, mà giờ muội muội đã trổ mã thành một đoá sen duyên dáng yêu kiều.
Hiện tại muội muội không còn đi theo sau lưng hắn nữa. Mà hắn cũng không thể tiến lại gần hôn lên trán của nàng.
Có một lần nọ, Thất Thất thấy vị tiểu thiếu gia nhân mô nhân dạng* chặn muội muội lại kiên quyết đem cây trâm ngọc nhét vào trong tay nàng.
*Đây là câu có nhiều nghĩa:
1. dùng để chỉ trẻ em có chân dung người lớn.
2. Nó cũng đề cập đến hành vi và thái độ của con người không phù hợp với danh tính của họ (nghĩa xúc phạm). Có khi nó được dùng để khen ngợi có khi dùng để xúc phạm
3. Cũng đề cập đến các động vật khác, nó ăn mặc và cư xử giống như con người.
Chắc Thất Thất đang dùng cách 3 để miêu tả vị thiếu gia đó =))
Hắn nắm chặt tay đi theo tiểu thiếu gia kia rồi chặn người ở ngay cái ngõ nhỏ đánh một trận giống như năm đó.
Tiểu thiếu gia kia đau đến nhe răng nhếch miệng, mà vẫn cười đắc ý: “Mấy năm ngươi không có ở đây, mỗi lần Tiểu Bát nhớ ngươi đều lén trốn ở trong cái đình cũ, khi ấy ta luôn đi cùng với nàng. Tháng trước ta còn đánh nhau vì nàng làm cho quần áo đều bị xé rách, rồi nàng đã làm cho ta một bộ quần áo mới, hắc hắc ——”
Thất Thất không nói lời nào, chỉ siết chặt tay đem tên đó đánh cho đến khi tên đó không cười nổi nữa.
Lúc sau, hai người đi mua rượu, uống đến ngã trái ngã phải rồi nằm ở ngay ngõ nhỏ ngủ suốt một đêm.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Ngày hôm sau về nhà, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của muội muội Thất Thất thấy có vài phần phiền muộn và vài phần thoải mái.
Nương đã có cha che chở, sau này muội muội cũng sẽ có người bảo vệ, người sẽ luôn đứng bên cạnh hai người họ không phải là hắn.
Hắn rầu rĩ không vui trở về phòng, nghe nương hắn đang nói với cha hắn chuyện nhà Tiêu sư thúc lại có thêm một đệ đệ, đột nhiên nhớ ra hình như có người từng hứa hẹn cho hắn một nương tử.
Hắn dừng bước chân lại suy tư trong đầu một phen, trong ngày hôm đó hắn liền thu dọn hai bộ quần áo muốn đi ra ngoài.
Nương hắn hỏi hắn đi đâu thì hắn nói muốn đi tìm nương tử hắn, làm cho nương hắn sững sờ ngay tại chỗ.
Vài ngày sau, Tiêu Lâu đang ở trong tửu lầu nhà mình thương lượng với chưởng quầy chuyện mở tiệc đầy tháng cho tiểu nhi tử y.
Đột nhiên có một thiếu hiệp từ trên trời giáng xuống, có gương mặt đầu gỗ quen thuộc đi hành lễ với y: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.”
_Hoàn toàn văn_
27/05/2022
__________________________
Trong quá trình edit còn nhiều thiếu sót nên cảm ơn mọi người đã góp ý và thông cảm❤️