Edit: Na
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Ngọc Tú nói: "Thiếp cứ nghĩ ngày mai hoặc ngày mốt chàng mới trở về."
Lâm Tiềm đem đầu vùi vào cổ nàng, ừ một tiếng. Nếu dựa theo lịch trình bình thường, dù ngày 18 Phó Đại Thiện Nhân đón con dâu xong hắn về trong đêm luôn thì cũng phải đi mất ba bốn ngày, đến nhà thì đã là ngày 21-22, nhưng hắn không ngủ hai ngày đêm, bỏ lại Tiêu Lâu một mình về nên mới trở về sớm như vậy.
Hai tay Ngọc Tú ôm vai và ôm lưng hắn, ôn nhu nói: "Chàng đi nghỉ ngơi trước, được không?"
Lâm Tiềm lại ừ một tiếng mà cơ thể không đứng dậy, chỉ đem đầu gục ở trên người nàng không nói gì.
Ngọc Tú thấy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng gương mặt nàng cọ cọ lên gương mặt hắn, nói: "Cả đường gấp gáp trở về chắc đã mệt mỏi rồi, chàng đi ngủ một giấc đi để tinh thần được thoải mái hơn."
Lâm Tiềm nói: "Nương tử, ta nhớ nàng."
Mặt hắn vẫn chôn vào cổ Ngọc Tú, khi mở miệng nói có một hơi thở nóng phả vào làn da nàng khiến cho nàng cảm thấy sau eo mình ngứa ngứa.
Ngọc Tú rụt rụt về phía sau, gương mặt ửng đỏ, cũng nhẹ giọng nói: "Thiếp cũng nhớ chàng."
Lời mới nói ra khỏi miệng, nàng có cảm giác cánh tay ôm mình lại buộc chặt hơn chút, đôi tay to bắt đầu không yên phận bơi lội khắp trên người nàng, chiếc cổ cũng bị hắn nhẹ nhàng gặm cắn.
Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng nên mặt Ngọc Tú nóng lên, tay đang ôm vai và lưng hắn cũng hơi hơi siết chặt, nàng ngẩng đầu lên để tiện cho hắn làm trò xấu ở trên cổ mình.
Lâm Tiềm thấy nàng đã ngầm đồng ý, hành động định hòa hoãn ngay tức khắc càng thêm làm càn, đôi tay du tẩu khắp nơi như đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
Nút thắt trên vạt áo nàng đã bị hắn dùng răng cắn mở để lộ ra áo lót màu vàng nhạt bên trong, dưới lớp vải mỏng là dãy núi tuyết trắng phập phồng lên xuống.
Hô hấp Lâm Tiềm trở nên nặng nề hơn, cách tầng áo lót hắn cắn lên khiến cho khối thịt lập tức rơi vào trong miệng hắn, nó run run mặc hắn gặm cắn mút, khối thịt bên kia cũng rơi vào lòng bàn tay hắn để hắn tùy ý nhào nặn khiêu khích.
Ngọc Tú khẽ hô lên một tiếng nhỏ sau đó nhanh chóng cắn môi dưới, dung túng để cho hắn làm càn ở trên người mình. Thấy người nọ đến sớm như thế...... Cuối cùng nàng mới thấp giọng mở miệng, nói: "Đi, đi vào trong phòng, được không?"
Miệng Lâm Tiềm đang chứa một khối thịt nõn nà, cả hai tay cũng bận đến rất vui vẻ, nghe thấy lời này liền xem như chưa nghe gì. Đêm nay khó khăn lắm nương tư mới khoan dung như thế, hắn đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội này rồi.
Ngọc Tú thấy hắn không nghe gì thì hơi nhíu mày, chần chờ một lúc nàng vẫn là đỏ mặt đón nhận để tùy hắn làm gì làm.
Ngày kế tiếp, Ngọc Tú chôn người ở trong chăn không chịu đứng lên.
Ngủ một giấc nên những mệt mỏi tối hôm qua của Lâm Tiềm cũng đã biến mất, tinh thần phấn chấn bưng một chậu nước ấm đứng ở mép giường ăn nói khép nép gọi nàng dậy rửa mặt.
Ngọc Tú đỏ mặt trốn ở trong chăn, nàng không phải tức giận với hắn mà nàng chỉ đang xấu hổ.
Tối hôm qua nhìn thấy hắn nàng liền mềm lòng, hắn muốn làm cái gì nàng cũng để hắn tùy ý làm, kết quả hai người đã ở trong phòng bếp liền, liền...... Sau này làm sao nàng có thể vào đó nấu cơm nữa, đi vào sẽ phải đỏ mặt vì nó.
Này còn chưa nói đi, người này ở trong phòng bếp làm nàng một lần rồi còn dùng tư "liên kết" nhau để ôm nàng trở về phòng, buổi tối không ai thấy và khi ấy vì nàng choáng váng nên lúc đi ra nàng cũng không cảm thấy có chuyện gì, hiện tại nghĩ đến nó quả thực không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.
Lâm Tiềm thấy nàng không ra sợ nàng bị ngạt thở, hắn đem chậu rửa mặt đặt ở bên cạnh, còn hắn ngồi ở mép giường duỗi tay ra kéo nàng từ trong chăn ra.
Ngọc Tú xấu hổ không dám nhìn hắn. Hồi trước khi hai người còn chưa quen biết nhau, nàng cảm thấy người này nhìn lạnh lùng và cứng rắn vậy thôi chứ gương mặt rất chính trực. Thành thân xong mới phát hiện hắn cũng có tính trẻ con, lúc ở trên giường sẽ phát hiện sự vô lại bá đạo của hắn, nhưng chuyện tối hôm qua nó thành cú sốc lớn cho nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới giữa phu thê lại có thể làm chuyện này ở chỗ khác ngoài phòng ngủ, cũng không biết người ngày thường hắn giả bộ làm gì không biết.
Lâm Tiềm thấy nàng không nhìn mình mà thân thể lại mềm mại dán ở trên người mình, nàng cũng không bài xích gì nên hắn biết nàng không giận vì thế dứt khoát đem người cùng chăn ôm vào trong ngực, "Trên người đau sao?"
Ngọc Tú lắc đầu nhẹ.
Lâm Tiềm vắt khăn lông lau mặt cho nàng, sau đó lau từ từ dọc theo cổ đi xuống.
Ngọc Tú ở trong chăn bị che kín nên có ra chút mồ hôi, được khăn vải ấm lau qua người khiến cho nàng thấy thoải mái và sạch sẽ. Nhìn thấy hắn còn có ý muốn lau xuống dưới nữa Ngọc Tú vội đè tay hắn lại, nói: "Phía dưới không cần lau để tự thiếp làm là được rồi, chàng để thiếp đứng lên đi."
Người đã ở trong ngực mình rồi Lâm Tiềm nào có thể buông nàng ra, nắm lấy tay nàng rồi lau hết từng ngón tay, nói: "Ta lau cho nàng rồi bôi chút thuốc nữa."Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Nói xong không cho nàng nói thêm gì nữa đôi tay ở trên người nàng đem vạt áo nàng kéo ra, bên trong Ngọc Tú giờ đây vẫn chưa mặc áo lót nên cảnh xuân lớn cứ thế mà bị lộ ra ngoài không khí. Trên làn da trắng như tuyết trải đầy các dấu đỏ, dấu tím và dấu xanh do đêm qua hắn để lại.
Ngọc Tú hoảng hô lên một tiếng, vội vàng muốn kéo quần áo che nó thì phát hiện quần áo đã bị hắn đè lại không thể kéo được, vừa muốn đi kéo chăn kết quả chăn cũng bị hắn ném ra xa, nàng không còn chỗ che trốn nữa chỉ đành che mặt vùi vào trong ngực hắn.
Lâm Tiềm duỗi tay mơn trớn nhẹ nhàng lên làn da khiến cho nó không chịu được mà run rẩy, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên người nàng mấy cái, "Nương tử, nàng thật đẹp."
Ngọc Tú chôn mặt ở trong ngực hắn đầu cũng không dám nâng lên, ngón tay thì nắm chặt lấy vạt áo hắn mà lắc đầu nhẹ, nàng kiềm chế sự ngượng ngập nói: "Đừng đùa nữa mau để thiếp đứng lên đi, thiếp còn phải nấu cơm nữa."
Lâm Tiềm biết thân thể nàng sẽ không chịu nổi, hắn cũng không tính sẽ làm cái gì, hắn chỉ muốn hôn nàng vài cái và lau người cho nàng mà thôi, thấy vậy hắn lấy một hộp sứ từ trong ngực ra.
Ngọc Tú nhìn thoáng qua bằng khóe mắt, nhịn không được hỏi: "Đây là cái gì?"
Lâm Tiềm nói: "Đây là thuốc Tiêu Lâu đưa, bôi lên đó nàng sẽ không khó chịu nữa."
Số thuốc sư phụ cho hắn không còn lại bao nhiêu, lần này đi lên tỉnh thành hắn định đến chỗ bán thuốc mua chút thuốc lưu thông máu và thuốc giảm sưng, kết quả Tiêu Lâu biết được ngày hôm sau đã cho hắn loại thuốc này, nghe y nói nó là thuốc của cung đình. Hắn đã dùng thử ở vết thương trên người mình và thấy không có phản ứng gì xấu cả mới lấy về cho nương tử dùng, nếu dùng không tốt hắn nhất định sẽ đi tìm Tiêu Lâu tính sổ.
Ngọc Tú vừa nghe nói Tiêu Lâu cho hắn loại thuốc này nàng xấu hổ đến mặt trắng bệch không còn giọt máu, nàng không ngừng đấm nhẹ hắn nói: "Chàng sao, sao lại nói chuyện này cho người khác, để người ta biết......"
Lâm Tiềm nói: "Y sẽ không dám nói bậy."
Dù thế Ngọc Tú vẫn xấu hổ đến không chịu được, sau này nếu Tiêu Lâu lại tới đây nàng cũng không dám gặp mặt người ta, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Lâm Tiềm da mặt không mỏng như nàng nên không hiểu suy nghĩ này của nàng. Hắn đem hộp sứ mở ra, dùng đầu ngón tay lấy chút thuốc, nhẹ nhàng tách chân nàng ra. Lần đầu tiên bôi thuốc cho nương tử, phía dưới nàng vừa đỏ vừa sưng nên phải bôi hai lần nó mới có thể hết. Tối hôm qua làm càn như vậy, thế nhưng hôm nay nó chỉ đỏ hơn một chút thôi, hắn đem thuốc bôi lên rồi nhịn không được nói: "Nương tử, nàng thật lợi hại."
Ngọc Tú cuối cùng cũng không nghe thêm được nữa, nàng duỗi chân đá hắn.
Chờ hai người đi ra khỏi phòng, mặt trời đã lên cao, bầy gà ở ngoài chuồng ríu rít kêu to chờ được ăn.
Chó con đang ở trong sân đuổi theo một con bướm, nhìn thấy Ngọc Tú ra vội lắc đầu chạy vòng vòng bên chân nàng, miệng thì sủa ô ô ô ô.
Nó đây là muốn nói chuyện với nàng, tối hôm qua người xấu kia trở về liền đá nó ra khỏi phòng để nó ở ngoài cửa ngây người suốt một đêm nên giờ muốn nàng báo thù cho nó. Có điều nó không biết được, chủ nhân của nó tối hôm qua cũng bị người xấu kia khi dễ suốt một đêm.
Ngọc Tú ở trong phòng bếp nấu cơm cho hai người và một con chó, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý Lâm Tiềm mang về.
Đem quần áo dơ đặt ở một bên để một lát nữa đi ra bờ sông giặt, đồ ăn chuẩn bị cho hắn đã được ăn hết sạch chỉ còn lại bình gốm đựng nấm hương xào thịt nàng cũng lấy ra đặt ở một bên, ngoài những thứ đó còn có một hộp bằng gấm khác, nàng không dám lộn xộn chỉ lấy để ở trên bàn.
Lâm Tiềm đem hộp đó đưa cho nàng, nói: "Cho nàng."
"Cái gì đây?" Ngọc Tú cẩn thận nhận lấy, chậm rãi mở ra, bên trong chiếc hộp minh châu rực rỡ là một hộp trang sức, nàng hoảng sợ vội nói: "Là chàng mua sao?"
Lâm Tiềm gật đầu, nói: "Nàng mang nhìn rất đẹp."
Hắn cùng Tiêu Lâu đến nơi sớm, sau khi bố trí cách đối phó với Thiên Ảnh xong cũng không có việc gì để làm. Hắn ngoài chuyện ngày nào cũng luyện võ ra thì sẽ đi dạo phố, thấy trang sức hoa đỗ quyên nào đẹp cũng mua, khi định trở về thì mới phát hiện đã tích cóp được một hộp nhỏ.
Nếu là lúc trước, không chừng Ngọc Tú sẽ nói hắn hoang phí nhưng sau những ngày sống chung với nhau, nàng cảm thấy ít bạc hay nhiều cũng không thắng nổi tâm ý hắn. Huống hồ trước mắt nhà của hai người đã xây xong, tiền mua đất cũng đã để dành, người này kiếm được tiền mà số tiền ấy lại dùng cho nàng, nàng còn có thể nói gì nữa đây.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Cả lồng ngực nàng đều tràn ngập sự ngọt ngào, khóe miệng cũng không giấu được nụ cười tươi, nàng liền cầm lấy một cây trâm bạc có đính một viên trân châu lớn trên đỉnh rồi mang lên, nghiêng đầu nhìn hắn: "Thế nào?"
Lâm Tiềm nói: "Đẹp."
Ngọc Tú chịu nổi sự dịu dàng ấy, đứng dậy rúc vào trong ngực hắn, ôn nhu nói: "Kiếp trước chắc thiếp đã làm rất nhiều chuyện tốt nên kiếp này Bồ Tát mới để cho thiếp gặp được chàng."
Lâm Tiềm vội vàng ôm nàng, nghe nàng nói mấy lời nỉ non nhỏ nhẹ đó hắn cũng muốn nói gì đó với nàng, hắn ở trong lòng không tìm ra được câu nói gì âu yếm ngọt ngào chỉ đành phải nói: "Nương tử, nàng thật tốt."
Ngọc Tú che miệng khẽ cười một tiếng, nàng duỗi đầu ngón tay ta chọc chọc vào ngực hắn, "Đồ ngốc."
Nhưng chính vì ngốc như thế nên mới khiến cho nàng dễ mềm lòng, làm cho cả người nàng như bị rớt vào hủ mật trở nên vừa mềm vừa ngọt lại vừa dính.
Nàng vươn cánh tay trắng nõn của mình ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại như nước mà nhón mũi chân, dùng đôi môi đỏ mọng hôn nhẹ vào môi hắn như chuồn chuồn lướt qua mặt nước rồi nhanh chóng trốn đi. Hành động của nàng như một con nai bướng bỉnh sợ hãi thủ đoạn của thợ săn thủ nhưng không cưỡng lại sự hấp dẫn mới lạ.
Nàng bịt hai bên tai hắn lại, chịu đựng sự xấu hổ, dùng hết dũng khí của mình, nhẹ nhàng cắn vào vành tai hắn nỉ non nói: "Tướng công, cho thiếp một hài tử đi."
Câu trả lời của Lâm Tiềm là gì?
Hắn đã sớm quên cách nói chuyện từ lâu rồi.