“Thẩm Xương Mân, mở cửa, mở cửa mau!” Trịnh Duẫn Hạo đập cửa đầy thô bạo, không ngừng hô to. Tâm tình so với năm kia khi nhìn thấy thi thể của người đó còn sợ hãi hơn. Giống như có cái gì bị rút ra từ trong tim vậy.
“A, chú!”
“A ——” Trong nháy mắt, nhìn thấy Kim Tại Trung mở cửa, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nhẹ lòng, mở miệng ra, nhưng chẳng nói được câu nào.
Kim Tại Trung thì phủ cánh tay lên thắt lưng của Trịnh Duẫn Hạo, lắc lư thân thể mà làm nũng, “Chú, chú chậm quá đi à.”
Thẩm Xương Mân đeo mắt kính viền đen, cầm trong tay một quyển sách rất dày mà bước tới, bộ dạng thoạt nhìn rất thông minh lanh lợi, nhưng lại tỏa ra luồng khí của một thư sinh nho nhã.
“Lại đây!” Trịnh Duẫn Hạo kéo cánh tay Kim Tại Trung đang bám trên thắt lưng của mình xuống, lôi người ra đằng sau, tư thế hệt như gà mái bảo vệ gà con.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Xương Mân khó hiểu.
Trịnh Duẫn Hạo cảnh giác nhìn Thẩm Xương Mân, vẫn không nói một lời nào, Thẩm Xương Mân liền bắt đầu cười to, hoàn toàn phá vỡ hình tượng ban nãy, “Anh thật sự có tố chất làm cha đấy.”
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, Kim Tại Trung ở đằng sau dùng tay khẽ kéo áo của Duẫn Hạo, nó không hiểu đã xảy ra điều gì, thế nhưng nó có thể nhìn ra bộ dạng hừng hực tức giận của Trịnh Duẫn Hạo hiện tại.
Duẫn Hạo không phải có quan hệ rất tốt với Thẩm Xương Mân sao? Tại sao bây giờ lại giống như gặp mặt kẻ thù, mắt long sòng sọc vậy?
“Em chỉ mang tiểu quỷ của anh đến ăn cơm, vẻ mặt của anh có đúng là quá khoa trương rồi không, anh Duẫn Hạo?”
“Ăn?” Trịnh Duẫn Hạo có chút sững sờ.
“Không phải đã để lại lời nhắn trên điện thoại nhà cho anh rồi sao.”
Tại Trung cũng ở đằng sau mà giải thích, “Bọn con chờ chú rất lâu nên đều đói bụng, anh Xương Mân liền đưa con tới nhà anh ấy ăn cơm.”
“Chết tiệt!” Voice-mail nghe được có phân nửa! Trịnh Duẫn Hạo vận khí, cảm thấy có chút mất mặt mà ngoảnh lại vỗ vỗ đầu Kim Tại Trung, “Hồi nhỏ chưa từng học là không được tùy tiện đi cùng người lạ sao!”
Thẩm Xương Mân cúi đầu, có chút không kiềm chế được mà cười, còn mang theo mùi vị cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Trịnh Duẫn Hạo trừng một cái, Xương Mân liền kiềm chế lại vẻ mặt. Nhưng vẫn bị mắng, “Không biết số điện thoại của tôi sao? Để lại tin nhắn trên điện thoại nhà làm cái gì!”
“Khụ, tan ca không về nhà, nếu không phải có thêm ca phẫu thuật, thì nhất định đang tùy tiện phát tiết ở nơi nào đó. Anh cảm thấy em nên quấy rầy anh sao?”
Trịnh Duẫn Hạo không có cách nào để tranh cãi, Thẩm Xương Mân hiểu rõ sinh hoạt tác tức1của hắn. Cho dù gọi điện thoại di động cũng không nghe, bởi vì thời gian kia hắn luôn luôn để chế độ im lặng.
Hừ một tiếng, Trịnh Duẫn Hạo xoay người rời đi, Kim Tại Trung thì nhu thuận theo bên người Trịnh Duẫn Hạo.
Quay về trong xe, Trịnh Duẫn Hạo ân hận vì trước đây lại đưa chìa khóa nhà cho Thẩm Xương Mân. Bởi vì thể chất thuần âm thường xuyên gặp quỷ của bản thân, cho nên mỗi nửa tháng, Xương Mân đều có thể đến nhà mình dọn sạch thứ không thuần khiết. Để bảo đảm sinh hoạt của hắn không bị quấy rầy.
“Nếu như chú không thích, con sẽ không tùy tiện ra ngoài thêm một lần nào nữa.” Kim Tại Trung vẫn có thể cảm giác được tâm tình không tốt của Trịnh Duẫn Hạo, nhỏ giọng nói ở bên cạnh.
“Sao cậu ta không tiễn cậu đi?”
“Chú rất muốn con đi sao?” Kim Tại Trung hỏi vặn lại, trong xe đen kịt, Trịnh Duẫn Hạo không nhìn thấy vẻ mặt của nó, thế nhưng thanh âm kia, khiến Duẫn Hạo cảm thấy vô cùng xót xa.
Muốn để nó đi sao? Muốn sao? Muốn.
Nó nên đi đầu thai, tìm một gia đình thật tốt. Rồi sẽ được hạnh phúc hơn ở kiếp sau.
Châm một điếu thuốc, mở cửa sổ xe ra một chút, có gió thối vào, ánh lửa giữa màn đêm gió lộng chớp tắt chớp tắt. Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên giật mình một cái, dúm tắt điếu thuốc, đóng cửa sổ xe lại.
Thế nhưng, hắn sợ.
Là chuyện nửa đêm ngày đó khiến mình bị ám ảnh, hay, rất sợ rằng Kim Tại Trung sẽ rời đi?
“Tôi không biết.” Trịnh Duẫn Hạo sầu muộn trả lời. Cánh tay ôm lấy vai Kim Tại Trung, lại đem nó nhét vào trong lòng.
Cái loại cảm giác đầy đủ này, đã quay lại. Hơn nữa, nhịp đập trong lồng ngực cuối cùng cũng không còn bất an nữa.
Trong bóng tối, Kim Tại Trung đột nhiên cong khóe miệng nở nụ cười, bi thương vừa nãy dường như đã trở thành hư không. Ngữ điệu vừa nhẹ nhõm vừa vui sướng mà hỏi, “Chú biết anh Xương Mân đã nói điều gì cho con không?”
“Gì?”
“Nói rất nhiều chuyện về chú đó.”
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên trở nên khẩn trương, “Nói cái gì?”
Kim Tại Trung không phát hiện sự thay đổi từ giọng điệu của Trịnh Duẫn Hạo, tự cao hứng nói, “Rất nhiều nha, anh ấy nói cho con biết chú thích ăn cái gì, thích hiệu quần áo nào, thích phối hợp màu sắc ra sao…”
Phù, đều là chuyện nhỏ, Trịnh Duẫn Hạo thở dài một hơi. Bàn tay to lớn đè lên đầu Kim Tại Trung rồi vò vò, “Tiểu quỷ!”
Trịnh Duẫn Hạo không đi hỏi vì sao Thẩm Xương Mân không tiễn đưa Kim Tại Trung, hoặc phải tiễn đưa nó đi làm sao, và vào lúc nào.
Hắn cảm thấy bản thân không có dũng khí, cũng không muốn đi hỏi. Hắn cảm thấy Thẩm Xương Mân sẽ chủ động liên hệ với mình. Nhưng nếu không liên hệ thì đối với Trịnh Duẫn Hạo mà nói, chính là một tin tốt lành.
Ở trong phòng, Kim JaeJoong mặc chiếc áo sơ mi rộng lớn của Trịnh Duẫn Hạo vào rồi lắc lư, bước tới trước gương, xoay tới xoay lui cũng chẳng soi ra bộ dạng của mình, “Đáng ghét, thế này cũng chẳng biết trông có đẹp mắt hay không nữa.”
Xuôi theo mái tóc của bản thân, mỗi ngày đều bị bàn tay to lớn của Trịnh Duẫn Hạo vò tới vò lui. Phía trên đều có mùi hương của hắn.
Kéo xuống vài cọng tóc đã hơi dài ra rồi nhăn mũi ngửi ngửi, Kim Tại Trung nở nụ cười đầy mỹ lệ mà dịu dàng. Rất thích cuộc sống hiện tại.
“Tiểu quỷ. Mở cửa ra!” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo ở ngoài cửa vang lên. Kim Tại Trung khẽ lướt đến bên cạnh cửa, động tác mở cửa và nhào tới ôm hoàn thành trong cùng một lúc.
“Chú!”
“Buông ra mau, tôi mua bánh ngọt, cậu muốn đè bọn nó đến hỏng luôn sao?”
Chẳng ngờ rằng biệt danh thân mật mà mình đặt lại khiến cho cách gọi tùy tiện này ngoài ý muốn trở thành tên gọi yêu. Trịnh Duẫn Hạo cười khổ, nhưng lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn vui sướng.
“Bánh ngọt, bánh ngọt! Chú là tốt nhất.”
Cuộc sống như vậy, rất muốn, mãi luôn tiếp tục.
Tầng mười khu hút thuốc của bệnh viện, Trịnh Duẫn Hạo ngậm một điếu thuốc chưa châm lên, vô cùng buồn chán mà dựa vào tường. Sờ sờ túi áo, phát hiện không có mang theo bật lửa ra ngoài.
“Aish. Thật xui xẻo.” Trịnh Duẫn Hạo đối với bệnh hay quên của mình mà chán nản buông mí mắt, loạn xạ gãi gãi đầu, làm ra bộ dạng chẳng sao cả rồi kéo nhẹ khóe miệng.
Hừ. Đầu của tiểu quỷ sờ còn đã hơn.
Ném điếu thuốc vào trong gạt tàn, hai tay đút vào trong túi quần, Trịnh Duẫn Hạo biếng nhác chuẩn bị quay về phòng làm việc, nhưng giữa lúc vô ý lại nhìn thấy ba mẹ của Tại Trung đang cãi lộn với y tá ở dưới lầu.
“Thật cố chấp a!”
Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất của tầng mười đang có xiếc khỉ ở phía dưới, tuy rằng không nghe được, thế nhưng động tác kia vẫn khoa trương đến buồn cười.
“Haiz, diễn dở thật.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, xoay người rời đi, “Mặc dù rất gắng sức, thế nhưng trông rất giả tạo. Thật không chuyên nghiệp.”
Hướng chủ nhiệm xin nghỉ nửa ngày. Nói là thân thể không được khỏe. Trịnh Duẫn Hạo đi bộ ra khỏi bệnh viện, đi ngang qua cặp vợ chồng đang khóc lóc om sòm kia thì lập tức cúi đầu bước qua. Không phải sợ bị phát hiện. Mà là bởi vì thực sự không kiềm chế được vẻ mặt.
Kim tiểu quỷ, thật may mắn khi cậu đã chết!
Thời gian còn sớm, Trịnh Duẫn Hạo ngẩng lên, mặt trời còn treo trên đỉnh đầu, vẫn chưa ngả về phía Tây.
Ha, đi tập luyện miệng thôi.
Quán bar của Phác Hữu Thiên vẫn chưa mở cửa, Trịnh Duẫn Hạo quen thuộc bước vào từ cửa bên. Sau đó động tác không quá ưu nhã nhưng rất đẹp mà ngồi vào trước quầy bar, “Này, Trịnh gia gia của mày tới rồi.”
Phác Hữu Thiên giương mí mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo ở trước mặt, ngậm điếu thuốc nói, “Không gọi điện thoại, mày sẽ không biết tới gặp Phác gia gia của mày.”
“Hôm nay tinh thần của hai vị đại gia1 đây cũng thật tốt a!” Một câu nói của bartender Kim Tuấn Tú, khiến Trịnh Duẫn Hạo cùng Phác Hữu Thiên đang tranh cãi lập tức đồng thời quay đầu hét to với cậu, “Đại gia cái gì!”
“Hừ.” Hai người lên tiếng đầy ăn ý, quay đầu nhìn mắt đối phương rồi lại đem đầu chuyển đến hướng khác. Chỉ có Kim Tuấn Tú ở bên cạnh khúc khích cười.
“Này.” Trịnh Duẫn Hạo quay đầu về trước tiên, nhìn về phía Phác Hữu Thiên cùng tủ rượu đằng sau hắn ta, “Chú ý thái độ phục vụ đi.”
“Bây giờ vẫn chưa đến thời gian khai trương.” Phác Hữu Thiên xoay người rót một ly Johnnie Walker cho Trịnh Duẫn Hạo, lúc Duẫn Hạo muốn tiếp nhận, lại kéo ly rượu trở về, “Kinh doanh nhỏ, nói chung là không cho trả sau.”
Shit. Trịnh Duẫn Hạo hừ một tiếng, từ trong bóp da lấy ra vài tờ tiền giấy rồi ném lên quầy bar.
Phác Hữu Thiên cười đầy ái muội, nhận lấy tiền, “Cảm ơn đã chiếu cố.”
“Cút, tao vẫn chưa muốn đi đâu.” Tiếp nhận ly rượu, uống một ngụm.
“Này.” Sau chốc lát trầm mặc, Phác Hữu Thiên vừa lau ly rượu trong tay vừa nói, “Chọc phải ôn thần rồi sao? Sắc mặt không được tốt cho lắm.”
“Bởi vì nhìn thấy mày.”
“Nói nghiêm túc đi.”
Trịnh Duẫn Hạo buồn bực uống một ngụm rượu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Phác Hữu Thiên, kéo ra một nụ cười, thoạt nhìn vừa quái dị vừa bi thương, “Tao, chưa từng vui vẻ như vậy.”
“Thoạt nhìn thật sự không giống. Mày không điên chứ. Ở bệnh viện ma kia bị ngu đến tinh thần phân liệt rồi à.”
“Không tin sao?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm vào Phác Hữu Thiên, trong ánh mắt có một thứ khiến Phác Hữu Thiên sửng sốt, nhưng vẫn chưa kịp thấy rõ, nó đã lóe lên rồi biến mất ngay tại đáy mắt của Trịnh Duẫn Hạo. Sau đó cười như không cười mà nói với Phác Hữu Thiên, “Tao cũng không tin.”
“Duẫn Hạo, ổn định lại đi.”
Giọng nói đầy chân thành của Phác Hữu Thiên có chút khiến Trịnh Duẫn Hạo muốn khóc, thế nhưng hắn lại cười to mà nói, “Mẹ nó, thằng cha như mày ăn chơi đàng điếm hưởng thụ đời người, tao dựa vào cái gì mà phải tìm một ả đàn bà rồi lãng phí thanh xuân?”
“Bởi vì mày có người muốn làm cho bản thân ổn định lại.” Tuy rằng không thấy rõ, nhưng Phác Hữu Thiên có thể cảm giác được, trong ánh mắt kia là thứ khiến Trịnh Duẫn Hạo muốn bắt lấy, muốn thay đổi, muốn đuổi theo, muốn nắm giữ.
A, thực sự là một câu song song không tệ, Phác Hữu Thiên đột nhiên cười nói, “Trông như thế nào, dẹt hay tròn. Đưa đến cho anh trai nhìn một cái nào. Rồi không cần phải mua vé vào cửa nữa đâu.”
“Cút đi. Đồ cọng hành.”
“Được được được, mày là cây thông trên núi cao, còn tao là cọng hành khô nhỏ trên bàn bếp…”
“Mày không nhìn thấy nó.”
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cắt ngang lời Phác Hữu Thiên, khiến hắn ta ngẩn người, “Hả? Cái gì?”
“Hả?” Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngác, lắc lắc đầu rồi đứng dậy, “Không có gì. Về đây.”
“Này…” Phác Hữu Thiên vừa muốn gọi Trịnh Duẫn Hạo lại, thấy hắn đưa lưng về phía mình, giơ tay phải vẫy vẫy trên không trung, vì vậy lại đem lời nói nuốt trở về.
Nhiều chuyện như vậy để làm gì chứ. Muốn nhìn bà tám, trong quán bar của mình mỗi ngày nhìn cũng chưa hết.
‘Chuyện tám’ của Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ không buồn cười đâu… Phác Hữu Thiên thở dài.
— Bởi vì mày có người muốn làm cho bản thân ổn định lại.
— Mày không nhìn thấy nó.
Không phải cố ý nghĩ đến nó…
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cùng khó hiểu. Lê bước chân đi ra khỏi quán bar. Ngẩng đầu nhìn vầng thái dương vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời.
Thật chói mắt.
Đưa tay muốn bắt lấy ánh nắng, tia sáng lại xuyên qua kẽ tay, chiếu lên khuôn mặt.
Thu tay về, cúi đầu, Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy bóng đen nghiêng nghiêng đi theo bên người mình.
Bị tia sáng che khuất hai mắt, nên chung quy đã quên mất rằng nó kỳ thực mới là thứ sinh ra bóng tối.
Thế nhưng, vẫn muốn được chiếu sáng, muốn khiến cho khối mục nát ẩm ướt nhiều năm kia đập lên, rồi để nhận được sự ấm áp khôn cùng.
“Đã nói rất nhiều lần rồi, không được ăn vặt ở trên giường!” Trịnh Duẫn Hạo vừa mới bước vào phòng ngủ, liền đứng ở bên cửa mà mắng.
“Ưm.” Kim Tại Trung đáng thương kêu lên, trong miệng nhét đầy đồ ăn. Bất quá vẫn nghe lời mà đem bịch bách snack xuống giường.
“Tắt đèn đi ngủ.” Trịnh Duẫn Hạo đụng vào công tắc, trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại,ngẩng đầu nhìn đèn treo tường ở giữa phòng ngủ.
Nếu như trong lòng có một công tắc thì tốt rồi. Không cần phải nghĩ mà lập tức đóng hết toàn bộ,phong tỏa trong bóng đêm, cái gì cũng không nhìn thấy. Quên hết tất cả bọn họ.
Đưa tay đến trước ngực, giống như buổi chiều muốn bắt lấy ánh nắng, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu nhìn ánh đèn xuyên qua kẽ tay rồi chiếu trên mặt đất, lưu lại cái bóng của ngón tay.
“A…”
Ngón tay đột nhiên bị nắm lấy, Trịnh Duẫn Hạo hơi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kim Tại Trung.
“Chú làm cái gì mà ngẩn người ra vậy?”
Lần thứ hai nhìn về phía mười ngón tay đan xen cùng một chỗ, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo run lên, như vậy có đúng là có thể bắt được rồi không…
“Không có gì, tiểu quỷ, ngủ thôi.” Tắt đèn, nắm lấy tay Kim Tại Trung rồi lên giường. Nhìn Kim Tại Trung ở bên người rất nhanh chìm sâu vào giấc mộng, Trịnh Duẫn Hạo khẽ mỉm cười.
Tiểu quỷ, ngày hôm nay có người hỏi tôi thích ai, tôi đột nhiên nhớ đến cậu.
_______________
(1) Tác tức: Làm việc và nghỉ ngơi.
(2) Đại gia: Ông lớn, cụ lớn (chỉ những người có tính kiêu ngạo, không thích lao động).
.