Tiểu Quỷ

Chương 12: Chương 12: Phiên ngoại: Kiếp trước kiếp này




“Á á!” Thẩm Xương Mân la hét tránh né trận đột kích của Kim Tại Trung, “Anh, bao cát của anh ở đâu vậy, đừng đánh em mãi chứ. Em không có ăn bánh phô mai của anh Duẫn Hạo mà!”

Kim Tại Trung nhìn Thẩm Xương Mân một cái, ngón tay chỉ vào Trịnh Duẫn Hạo đang đọc báo trên ghế sofa, tức giận đuổi đánh nó, “Em biết anh Duẫn Hạo của em vẫn đang ăn dở cái bánh kia, không đánh em thì đánh ai hả!”

“Anh bất công quá đi à. Anh Duẫn Hạo lần trước ăn mì ly của em, sao anh không đánh anh ấy!” Thẩm Xương Mân không chịu phục mà hét lên.

“Anh đây không phải đã nấu mì sợi cho em rồi sao…”

“Vậy thì anh mua cho anh ấy một cái nữa đi…”

“Xương Mân à, cái này em không thể trách anh Tại Trung được.” Phác Hữu Thiên biếng nhác ngáp một cái, vẻ mặt tươi cười từ trong phòng khách bước ra, vừa lê chân đến máy nước uống nóng lạnh vừa nói, “Mì thì bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, bánh ngọt chính là thứ giúp anh Duẫn Hạo xoa dịu thần kinh trên dưới! Mỗi lần làm việc nhiều, anh Duẫn Hạo sẽ ăn bánh phô mai, em còn không biết tại sao à? Cái này gọi là làm tê liệt tiềm thức, không ăn thật, chỉ đem bánh ngọt trắng mịn trơn dính mềm xốp mà tưởng tượng. Thần kinh phía trên nhận được sự xoa dịu, thần kinh bên dưới thì nhận được sự giải phóng…”

“Phác Hữu Thiên, cậu không nói lời nào thì chả ai tưởng cậu là kẻ câm cả, mau uống nước của cậu đi, tớ sắp đánh hết nổi rồi nè.” Tiếng cá heo đầy sức công phá của Kim Tuấn Tú từ trong phòng khách truyền đến, Phác Hữu Thiên chân chó uống hai ngụm nước rồi vội vàng chạy về tiếp tục cùng Tuấn Tú chơi game.

“Được rồi Tại Trung.” Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy đứa nhỏ to xác cùng đứa nhỏ bé láo nháo không khác nhau là bao, liền dùng sự phong độ của người dẫn đầu mà đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Kim Tại Trung, vò vò tóc cậu.

“Duẫn Hạo…” Tại Trung bĩu môi tỏ ý bất mãn.

Trịnh Duẫn Hạo cười cười, ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói hai câu, Kim Tại Trung lập tức đỏ bừng hai má, đẩy Duẫn Hạo ra rồi chạy về phòng.

“Nàng dâu nhỏ.” Thẩm Xương Mân thấy mối nguy đã được giải trừ, lập tức vô cùng tự nhiên mà trêu ghẹo Kim Tại Trung.

“Nhóc con, nhường cậu ấy chút đi.” Trịnh Duẫn Hạo ra hiệu mà vỗ ót Xương Mân một cái.

“Anh ấy là anh cả, em nhỏ nhất mà!” Xương Mân che cái ót vừa bị Duẫn Hạo vỗ một cái, oán giận nói.

“Bây giờ mới nhớ rằng em là người nhỏ nhất hả, bình thường không phải toàn khoe khoang với người khác rằng em là thằng nhóc giống anh cả nhất sao. Đừng trêu cậu ấy nữa. Nhìn cậu ấy tức giận thấy vui như vậy à?” Trịnh Duẫn Hạo nói xong cũng quay về phòng ngủ.

Thẩm Xương Mân duỗi eo rồi đi bộ đến phòng bếp, “Tất nhiên là vui rồi. Tính cách của anh Tại Trung thực sự giống như một đứa nhóc! Haiz, tiếc là anh Duẫn Hạo lại ăn dấm chua. Sau này phải ít trêu chọc đi một chút mới được, lỡ bị lọt vào tầm ngắm là chết chắc..”

Trịnh Duẫn Hạo vào trong phòng ngủ, Kim Tại Trung còn đang tắm rửa, liền tiện tay vớ lấy cuốn truyện tranh rồi lật xem.

“A, Duẫn…” Kim Tại Trung cởi trần bước ra, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo nằm ở trên giường, lại chui vào phòng tắm mặc áo ngủ trong tay vào.

“Còn sợ anh nhìn sao.” Trịnh Duẫn Hạo buồn cười kéo Kim Tại Trung lên giường, khóa vào trong lòng mình.

“Ai biết anh có thể đột nhiên muốn làm gì hay không chứ, em phải đề phòng một chút.”

“Vừa nãy anh chỉ nói tour diễn sắp kết thúc rồi, lập tức sẽ có thời gian nghỉ ngơi, là ai vội vàng đi vào tắm rửa vậy nhỉ?” Trịnh Duẫn Hạo cười xấu xa, đùa giỡn với mái tóc của Kim Tại Trung.

Kim Tại Trung đỏ mặt, lại lắp bắp không thừa nhận, “Ai nói em tắm rửa, là bởi vì, vì, cái đó chứ. Em tắm rửa là muốn, muốn đi ngủ. Ngày mai còn có công việc mà.”

“Còn phải làm việc à ——” Trịnh Duẫn Hạo cố ý kéo dài âm thanh, giọng nói hơi làm nũng cùng đáng thương, “Thế nhưng anh không có cách nào an tâm làm việc a.”

“Em vừa giáo huấn Thẩm Xương Mân, anh còn không cho… ưm…” Bốn cánh môi quen thuộc mà mê luyến quấn cùng một chỗ, Kim Tại Trung cũng không chống cự, cố gắng đáp lại sự thân mật đã khát vọng từ lâu.

“Biết không, tay phải đôi khi không phải vạn năng, ít nhất lúc giải phóng sinh lý thì không thể tăng cường tâm lý được.” Trịnh Duẫn Hạo buông Kim Tại Trung ra, để cậu hít thở, bản thân ôm lấy cậu, bộ dạng giống như triết học gia mà nói lời sắc tình, “Chút nữa khiến em phải khóc lóc cầu xin tha thứ được không?”

Nửa câu sau khiến Kim Tại Trung trợn tròn con mắt, bộ dạng tức giận bất mãn kia lại khiến Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy tình ý liên miên, ôm lấy cậu rồi dùng khuôn mặt cọ lên cổ cậu, giống như chú mèo lớn ăn không đủ no, “Thảo nào Xương Mân thích ăn hiếp em, Tại Tại anh sắp không nhịn được nữa rồi.”

“Hứ… Mấy người cũng chẳng coi em là anh cả.” Kim Tại Trung oán giận bất mãn, nghiêng đầu cắn lỗ tai của Trịnh Duẫn Hạo rồi nghiến răng, coi như là sự trả thù nho nhỏ.

“Xì.” Trịnh Duẫn Hạo hừ một tiếng, “Em chính là tiểu quỷ của anh.”

Gắt gao ôm chặt lấy đối phương, chiếm giữ bí mật riêng tư của hai bên, cùng nhau luật động, mang đến tiếng tim đập tương đồng. Làm tình là sự phù hợp trên thân thể, mà tình yêu của bọn họ là sự hòa tan nơi linh hồn.

Mặc kệ bọn họ còn nhớ rõ một đời của mình hay không, mặc kệ kiếp sau bọn họ lại ở nơi nào, dựa vào ký ức khắc trên linh hồn, bọn họ luôn luôn có thể tìm được đối phương. Mười ngón đan vào nhau, nhìn phồn hoa dần tan biến, nhìn đời người nhiều hỗn loạn, tình yêu này mãi luôn trung thành không đổi thay!

——【 Hoàn 】——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.