Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 30: Chương 30: Chương 14: Trở Về




Suốt một ngày đường rong ruổi trên sa mạc nóng bức, bọn nó cũng hoàn toàn đặt chân trở lại kinh thành TêBê hùng vĩ ở Thượng Ai Cập.

Trong khi đó thì quân đội Nakuto tướng quân đang ra sức chấn chỉnh lại toàn bộ quân dân người Atsiria. Đoàn người Menfuisu thì đang sắp đặt bẫy đối với đoàn người Izumin, cái bẫy đó chính là những hố cát lún được hình thành từ gió và cát ở sa mạc, mục đích muốn chôn sống Izumin.

_

Thượng Ai Cập...

“Nữ hoàng! Người đã về!” Ari cùng Tachi ngạc nhiên, nhìn bóng dáng đầy kiêu ngạo đang tiến vào cung điện của nàng mà mừng rỡ, đi phía sau nàng là nó và hắn.

“Ta về rồi!” nàng mỉm cười, mắt phượng đen láy chớp vài cái, dang hai tay ôm lấy Tachi, Ari. Nàng thật sự nhớ họ, Ari là người quan tâm chăm sóc cho nàng suốt thời gian nàng xuyên tới đây, còn Tachi tuy chưa quen lâu nhưng luôn làm nàng vui cười. Nàng từ lâu đã xem cả hai là chị gái và một người bạn với nàng rồi.

“Này, các người có quên gì không đó?” nó gắt gỏng liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo quét khắp nơi rồi dừng lại trên trường kỷ trải da báo. Nó dìu hắn từng bước đi đến trường kỷ, hắn tuy không muốn nhưng cũng nhu thuận nằm xuống nghỉ ngơi, đôi mắt hổ phách sắc bén nhắm lại dưỡng thần.

“Asisu, sao hai tên này lại cùng người trở về?” Ari nhíu mi, khó chịu vì hành động quá sức tự nhiên của nó và hắn, cái này có phải hay không gọi là không có phép tắc đây.

“Họ cũng như Carol, là thần bảo vệ cho đất nước chúng ta! Ngươi nên thoải mái với họ một chút!” như hiểu được Ari đang nghĩ gì. Nàng ngẩn đầu, giọng điệu nghiêm chỉnh nói, căn bản là nàng không muốn Ari, Tachi gặp phải rắc rối khi gây chuyện với nó và hắn, hậu quả khôn lường a. Nhìn sắc mặt hết trắng rồi lại xanh của Ari và Tachi khi nghe nàng nói, mà nàng phải phì cười.

“Được rồi! Mau đi lấy thức ăn cho ta! Ta đang thật đói a!”

“Vâng! Chị đợi một chút!” Tachi hành lễ với nàng rồi hí hửng nắm tay Ari rời đi.

_

“Xem ra em rất thích họ!” nó nhìn nàng, nhàn nhạt nói, tay xoay xoay lọn tóc đỏ rực của hắn.

“Rất thích là đằng khác a! Họ rất thương em mà!” nàng cười híp mắt

“Ân! Mà...”

“Sao ạ?”

“Không có gì!”

“Ách... Vậy chị cũng nói!”

“...”

Nàng cùng nó trò chuyện vui vẻ, lát sau thì các tì nữ đến và dọn thức ăn lên bàn, nàng đang đói nên ăn ngấu nghiến nhìn khá là bất hảo. Không có chút gì gọi là cốt cách của bậc nữ vương.

Nó khẽ lắc đầu với sức ăn của nàng, nhẹ nhàng cầm lấy khay trái cây tươi và một dĩa thịt xào chua, đem để cạnh hắn, chờ hắn thức dậy rồi cho hắn ăn.

“Ăn từ từ kẻo ngẹn! Không ai giành với em đâu.”

“Em biết mà, nhưng em thật đang rất đói. hehe...”

“Haizzz... Đồ ngốc! Không nói với em nữa, chị ngủ đây, nhớ là đừng làm phiền.”

“Ân! Ngủ đi, hông ai nói gì!”

_

Khoảng một giờ sau, nàng ở trong phòng nhìn nó và hắn ngủ cũng thấy chán. Vậy nên nàng quyết định ra ngoài tản bộ, sẵn tiện nghe ngóng tin tức mấy ngày gần đây.

Nàng vận trên người bộ tử sa làm bằng lụa trắng tinh, mái tóc đen nhánh được buột cao bằng sợi kim xà bằng vàng. Mắt phượng kẻ một đường chì xanh nhạt, đôi môi nhỏ xinh tô điểm một chút son hồng. Trên cổ là một sợi dây chuyền cẩm thạch đơn giản. Hai tay mang trang sức hình dạng mãng xà. Trông nàng lúc này chẳng khác gì nữ thần, không phải là nét đẹp bỏng mắt của trước kia mà là ngây ngô của trẻ con, không phải là kiêu ngạo, bạo lãnh mà là thuần khiết, tao nhã. Nàng chính là như vậy, xinh đẹp như một đóa hoa sen trắng nằm giữa dòng sông Nil hiền dịu.

_

Hí hửng chạy khắp cung điện, nàng nghe được chuyện hoàng đế của Babylon, cũng tức là Ragashu đã tới Ai Cập. Nàng nhớ không lầm thì trong truyện miêu tả Ragashu là một người có bộ dáng ác bá, đáng sợ, chỉ mưu cầu quyền lợi và cực đáng ghét hơn là lần này hắn đến đây để bàn chuyện hôn sự với nàng a.

“haizz... Thật là mệt mỏi quá mà!”

Nàng thở dài, ngây ngốc nhảy chân sáo tới khuôn viên bên cạnh thần điện. Khuôn viên có diện tích khá lớn, xung quanh toàn bộ đều trồng hoa, ở giữa là hồ nước lớn, có đặt tượng nữ thần sông Nil đúc bằng vàng khá lớn.

Nàng nằm trên thảm cỏ xanh mướt thưởng hoa, sau đó là lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.

Vì nàng ngủ nên đâu biết được rằng, có một nam tử bộ dáng tuấn tú bất phàm, tựa như tiên đã đến nằm bên cạnh nàng, say đắm nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng rồi mỉm cười ôn nhu đầy mị hoặc, lại còn len lén vuốt vài sợi tóc rối trên má của nàng khi nó bị cơn gió thổi tung.

___

end chap 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.