Giọt nước màu đỏ từ trên trời rơi lên mặt nó, nó ngẩn đầu nhìn Hito và Takeru.
Hai tên ngốc này muốn chứng tỏ gì chứ? Muốn đánh nhau cho đến khi kẻ chết người bị thương sao? Nhưng chí ít cũng đừng quên nó đang có mặt ở đây a, cư nhiên dám làm loạn.
“Hai người các anh dừng tay! Mau lăn xuống đây, ngay và mau!”
Nó nhíu mi khó chịu, trong giọng nói mang theo sự lãnh khốc cực độ. Mặc kệ thân thể bị thương khá nặng, nó ra sức chống chọi với cơn đau, chật vật đứng dậy muốn rời đi, chỉ có điều vì mất máu quá nhiều nên đầu óc nó choáng váng suýt chút ngã nhào. May mắn là có Zuto ở phía sau, nàng cứ như vậy nhanh tay đỡ lấy nó.
Hắn và Takeru lúc này mới dừng tay, hốt hoảng nhìn sắc mặt đã trắng bệch của nó, không nhanh không chậm đáp xuống mặt đất.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Takeru lo lắng
“Em có sao không?” hắn gấp rút hỏi, nhẹ nhàng đỡ lấy nó từ tay nàng. Đôi mắt hổ phách ẩn hiện sự ôn nhu, trìu mến đến vô hạn. Mái tóc hung đỏ được giấu đi bằng mảnh vải lanh giờ rơi xuống, bay loạn theo chiều gió.
Nó im lặng, nhàn nhạt nhìn hắn rồi khẽ thở dài, căn bản là nó nhìn vết kiếm khá sâu trên cổ và một vết kiếm sâu khác trên tay của hắn đã rươm rướm đầy máu, tuy là không nguy hiểm cho lắm, nhưng nếu không sử lý đúng cách cũng sẽ gây chết người a, Takeru này cũng quá nặng tay rồi.
Trong tâm là suy nghĩ như vậy, nhưng khi nó nhìn sang Takeru thì mới giật mình, xem ra hắn còn nặng tay hơn Takeru rất nhiều.
Takeru một thân lam y giờ đã nhiễm hồng máu tươi, cả người đều chi chít những vết kiếm hiểm hóc mà hắn đã ban cho.
“Takeru, vết thương của ngươi...”
“Ta ổn, những vết thương này sẽ lành ngay thôi! Nàng không cần lo.” Takeru cười dịu dàng
“Vậy ngươi có thể đi được rồi!” nó khẽ nhếch môi
“Được! Lần khác ta sẽ tới thăm nàng!”
Takeru nói rồi nhẹ nhàng tiến về phía nó và hắn, đem một chiếc khuyên tai nhỏ đeo lên tai nó rồi lại nhìn hắn với ánh mắt hồ ly đầy khiêu khích, cúi đầu, tựa như làn gió nhỏ hôn phớt lên cánh môi màu anh đào của nó. Hắn vì đang đỡ lấy nó nên không thể làm gì được, cứ như vậy trực tiếp hóa đá.
-----
“Khục... Khục...”
“Phốc...”
“Hahaha...”
Nhóm ba người từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem kịch, chẳng biết vì cái gì đột nhiên phá lên cười, tuy nói là ba người nhưng chỉ có mình Zuto nàng là cười thôi, còn lại Ragashu và Izumin là đang ho sặc sụa.a
“Haha... Izumin, ngươi nhìn xem ba người họ kìa, nhìn thật hài! Haha”
“Ragashu, ngươi xem, ba người họ thật xứng a! Hahaha...”
“Nữ hoàng Asisu! Nàng quá khích rồi đấy!”
Hai người đồng thanh, lắc đầu nhìn cử chỉ hành động của nàng. Đây là cái kia Asisu nữ vương kiêu sa, lạnh lùng trong truyền thuyết đó sao? Thật sự mà nói thì nhìn mãi thì cũng chẳng thấy cái vẻ kiêu sa, lạnh lùng ấy nằm ở chỗ nào, thứ mà Ragashu và Izumin thấy từ nàng lúc này là một nữ vương Ai Cập xinh đẹp, ngây thơ nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý vốn có của bản thân, một nữ tử đã làm cho trái tim họ loạn nhịp.
***
“Hai người này là hoàng đế Ragashu và hoàng tử Izumin sao?” Takeru không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Zuto
“Ân!” nàng ngơ ngác gật đầu “Đen là Ragashu, trắng là Izumin!”
Ragashu cùng Izumin đen mặt với câu trả lời cực đáng yêu của nàng, Takeru thì lại cười đến sáng lạng rồi gật đầu như đã hiểu ý. Lòng bàn tay vốn trống rỗng của Takeru bỗng nhiên xuất hiện hai thanh đoản kiếm.
Takeru đem đoản kiếm tỏa ra tử quang mờ ảo cho Ragashu, trên thân kiếm chạm khắc mãng xà cuộn tròn trên mai của một con ô quy, đó là Huyền Vũ thần kiếm.
Đoản kiếm còn lại đưa cho Izumin là đoản kiếm tỏa ra kim quang nhàn nhạt, trên thân kiếm chạm khắc một con vật trong khá là giống con sư tử, nhưng lại chẳng phải là sư tử, nói trắng ra thì nó là Kỳ Lân thần kiếm a.
“Huyền Vũ và Kỳ Lân thần kiếm này giao cho hai người các ngươi! Hãy dùng chúng để bảo vệ Asisu, được chứ?” Takeru tà mị cười thần bí
“Không cần ngài nói ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy!” Ragashu nhíu mi nhìn Takeru, kẻ được gọi là thần thánh.
“Được, ta sẽ bảo vệ Asisu!” Izumin lơ đễnh trả lời
“Ngươi... Hai người...”
Zuto trừng mắt, miệng mồm há hốc không nói nên lời, hai cái tên đầu gỗ này cư nhiên lại nhận lời Takeru mà bảo vệ nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a!
Takeru cười cười nhìn nó và nàng rồi xoay lưng biến mất không dấu vết.
---
《Vong Ưu thần, thứ mà ta trả nợ cho nàng, chỉ có thể là đem lại cho nàng sự bình an bất diệt》