Zuto xoa mi tâm, biểu tình quái dị nhìn Ragashu, thầm mắng anh là quỷ hay sao mà không biết đau, bị khối đá nóng đập vào người như vậy nhưng một tiếng kêu đau cũng chưa có.
Ragashu nâng mắt xem biểu tình của nàng, đầu đầy mồ hôi, sau gáy chảy xuống vài sọc đen. Anh khẽ cười khổ, cánh tay của anh lúc này xem như không dùng được rồi, đi cùng vào trong hẳn sẽ gây phiền toái cho nàng, nhưng nếu ở lại thì anh lại chẳng yên tâm.
“Ngồi im, đừng có nhúc nhích.”
Xé toạc đuôi áo huyết sắc thành vài mảnh vải mềm mại đỏ tươi, nàng nhẹ nhàng quấn lên trán anh vài vòng rồi lại đến cánh tay để vết thương không bị nhiễm trùng, cũng hy vọng cầm được máu. Chứ để nguyên trạng thì không chết vì đau cũng phải chết vì mất máu.
“Rồi, mau đứng lên đi. Không nhanh là ta mặc kệ ngươi ở đây đó!”
Cô nàng nào đó cực kỳ nghĩa khí, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Nàng giơ tay ra nhưng lại quên mất tay mình cũng bị thương do Menfuisu gây họa.
Ragashu không suy nghĩ nhiều, đón lấy tay nàng đứng dậy, ai ngờ làm nàng đau đến nhảy cẫng lên, nàng ôm lấy tay mình khóc không ra nước mắt, ánh mắt ai oán thẳng Ragashu phóng tới.
“Khụ... Khụ... Ta không cố ý, chúng ta đi!”
Ragashu vỗ ngực ho khan, trực tiếp xoay người đi thẳng, không dám quay đầu lại nhìn Zuto. Chỉ sợ thấy nàng, anh liền kìm nén không nổi mà bật cười.
“Chờ ta, ngươi không biết đường thì đừng có đi trước!”
-
Zuto và Ragashu bước xuống mật thất, mật thất được bí mật xây dựng bên dưới tượng thần Amon.
Tuy bên ngoài giống như lò than nhưng bên trong mật thất lại là không khí lạnh, u ám làm người ta sinh ra sợ hãi.
Hai bên vách tường cũ kỹ đã nhiễm màu rêu phong, khoảng mười thước trên vách lại treo một ngọn đèn hình đầu bò. Dọc theo lối đi uốn lượn sâu trong lòng đất, Zuto và Ragashu chật vật bước qua từng bậc cầu thang trơn trượt quá mức, chỉ cần sơ ý một chút liền có thể ngã xuống.
Một quãng đường dài chiến đấu với bậc thang, dựa theo ánh đèn leo loét ghê rợn, Zuto đã tới được trung tâm của mật thất, Ragashu đi phía sau nàng, chăm chú xem bày trí của mật thất.
---
Trên chiếc giường đá trải da báo, một thiếu nữ tầm 16, 17 tuổi đang ngồi co rúm một chỗ. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt màu trà mê hồn ngấn nước mắt, chóp mũi đã đỏ lên vì khóc, cánh môi khẽ mím. Một đầu tóc bạch nguyệt xõa tung rối bời, khoác trên người một bộ trang phục Hitaito hoàng gia, nàng chính là Mitamun công chúa.
“Đừng khóc, chị tới rồi, em không cần sợ. Chúng ta đi ra ngoài.” Zuto tới gần Mitamun, mang theo bộ mặt thiện lương vỗ vai, trấn an Mitamun.
“Lối ra... bị lửa che kín rồi... làm sao ra được hả chị?” Mitamun lau nước mắt nước mũi, hít sâu một hơi mà hỏi.
“Không cần lo, đi theo chị là được!” nàng cười với Mitamun rồi xoay qua Ragashu ra lệnh “Theo ta ra ngoài bằng lối khác, đường lúc nãy hẳn là bị mấy trụ cột cháy chắn hết.”
Từ đầu đến giờ Mitamun chỉ biết có Zuto, lúc này mới nhận ra còn một người khác. Thoáng nhìn Ragashu thôi nhưng Mitamun đã ngây ngẩn dưới vẻ đẹp của anh, ánh mắt không giấu nổi vẻ si mê. Cô công chúa nào đó ngầm thừa nhận mình mê cái đẹp chứ không phải yêu thích gì Ragashu.
Zuto trầm mặc nhìn thái độ Mitamun khi thấy Ragashu, cũng không hề nói gì. Một tay nắm lấy tay Mitamun dẫn đi, tay còn lại vương ra siết chặt tay Ragashu như cảnh cáo điều gì đó.
---
Từ trung tâm mật thất đi vào trong gần hai trăm mét nữa, tiếp tục chiến đấu cùng bậc thang. Zuto chợt khựng lại, đem hai người phía sau thiếu chút nữa trượt chân đâm sầm vào vách tường trước mặt, may mắn có nàng kéo lại.
“Đi, chúng ta sẽ từ chỗ này bơi ra ngoài!”
“Chị Asisu, cùng đường rồi, làm gì có chỗ bơi ra?”
Mitamun ngu ngơ hỏi, Ragashu thì dáo dát tìm xem cơ quan. Zuto không để tâm hai người, nàng trực tiếp dùng chân đá lên vách tường, vì lực của nước bên ngoài khá mạnh nên tường liền vỡ vụn, khiến nước chảy vào trong.
Bỏ mặc Mitamun vẫn còn trợn mắt, nàng kéo theo Ragashu nhanh chóng bơi thẳng ra ngoài. Mitamun trong lòng gào thét, bĩu môi, ai oán nhìn nàng, bơi theo hướng nàng vừa rời khỏi.
-
Dòng nước sông Nil hờ hững trôi, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn cuồn cuộn chảy xiết. Những bọt nước văng lên tung tóe, một cô gái xinh đẹp lặng lẽ nổi lên, bơi vào ven bờ, y phục ướt nhẻm đỏ thắm dính sát vào người, tôn lên đường cong mị hoặc, ba ngàn sợi tóc rối loạn trên ngực. Đôi mắt phượng sáng như sao đảo một vòng, cánh môi nhỏ ướt át khẽ mở ra, bả vai không ngừng run rẩy vì lạnh.