“Chết tiệt! Đau quá!” Nàng lồm cồm ngồi dậy, mặt nhăn nhó hết cỡ. Tay xoa xoa đầu, mái tóc đen mướt rối tung.
Nàng tò mò tiến đến chỗ đám đông ở gần một chiếc ôtô. Nàng sững người khi thấy hắn và nó. Đặc biệt là người đang nằm trong vòng tay hắn, máu không ngừng tuông, đôi mắt nhắm nghiền chẳng hề động đậy.
Gì chứ?
Không phải người đó chính là nàng sao?
Cái quái gì thế này?
Không phải nàng chết rồi đó chứ?
Sau những dòng suy nghĩ, nàng bật cười lớn. Nàng ngửa mặt lên trời mà hét “Cái tên lão thiên chết tiệt! Lão nghĩ gì mà cho ta chết một cách lãng nhách thế kia! Ít nhất ta phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được chứ! Ta mà tìm được lão thì lão chết với ta! Aaaaa...”
“Mizuto Mushiba!!!”
Một giọng nam trầm vang lên, nàng ngừng hét quay ra nhìn. Nàng như hóa thành tượng đứng nhìn người đối diện. Một nam tử có đôi mắt xanh sâu thẳm, trầm lắng như mặt nước. Nước da trắng, mái tóc nâu tung nhẹ theo gió.
“Chẹp... chẹp... Sao mà đẹp trai quá!” nàng trầm trồ
“Lau nước bọt đi! Bẩn quá!”
“Hớ... Mà nhà ngươi là ai? Tên gì? Sao ngươi thấy được ta? Chẳng phải ta chết rồi à!” Nàng chợt nhớ ra, lấy giọng hỏi nam tử đó một hơi dài.
“Thứ nhất, ta là thần Sinh Mệnh. Thứ 2, ta tên Takeru. Thứ 3 ,ta là thần thì đương nhiên thấy được ngươi. Thứ 4, tóm lại là ngươi chết rồi!”Takeru huyên thuyên nói
“Thần gì mà nói nhiều quá!” nàng ôm tai nhăn nhó
“Vì ngươi hỏi nên ta trả lời!”
“Tóm lại là ngươi muốn gì?” nàng hét
“Mệnh ngươi chưa tận! Ta muốn ngươi sống lại!” Takeru cười nhẹ
“A... Ngươi thật tốt nga! Vậy mau giúp ta nhập lại xác đi!” nàng hí hửng, nhảy tưng lên chỉ tay về phía thể xác nàng đang nằm bất động.
“Không thể! Dù ngươi có nhập hồn trở lại cái xác đó thì vẫn không sống nổi! Vậy nên ta sẽ đưa ngươi sang thế giới khác!” không đợi nàng trả lời, Takeru phất tay về phía nàng. Đôi mắt xanh nhắm hờ, miệng đọc thần chú. Một ánh sáng đỏ rực từ tay Takeru phóng ra, bao bọc lấy linh hồn nàng.
Nàng tròn xoe mắt nhìn, miệng há hốc nhưng sau đó chẳng biết gì. Nàng chìm vào trong màn đen vô thức.
~~~~~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nàng mở mắt ra nhẹ nhàng. Đảo mắt quét quanh căn phòng.
Nàng ngồi trên chiếc giường ngọc trải da báo mà trầm trồ.
Nơi này quả thật rất lớn, mọi thứ đều được dát vàng cẩn ngọc. Nhưng cách bày trí này khá quen thuộc, hình như nàng đã thấy ở đâu rồi.
Nàng đang mãi chạy theo dòng suy nghĩ thì có người bước vào. Là một nữ nhân khoảng hơn 20 tuổi, mặc trang phục của thị nữ. Thấy nàng nhăn nhó, ngồi bất động. Cô lo lắng hỏi “Nữ hoàng! Người có chỗ nào không khỏe sao?”
“Nữ hoàng???” nàng đần mặt
“Thưa nữ hoàng! Carol bị sư tử cắn, bệ hạ Menfưisư đang cố ngăn sư tử để cứu Carol!” Lại thêm một trung nam tử trong trang phục tướng quân bước vào, nói với nàng một cách cung kính. Nàng miệng chữ O mắt chữ A.
Cái gì mà nữ hoàng?
Cái gì là Carol?
Còn gì là Menfưisư nữa chứ?
Chẳng phải đây là những nhân vật nàng vừa đọc trong bộ Nữ Hoàng Ai Cập sao?
Nếu nàng không nhằm thì nữ nhân vận trang phục thị nữ trước mặt nàng, không ai khác mà là Ari. Còn nam nhân vận trang phục tướng quân kia là Nakuto.
Nàng hí hửng mừng trong lòng chứ không để lộ ra mặt, thật sự là thú vị lắm nga.
Tên Takeru cho nàng đến đây thì thật sai lầm đấy. Nàng thuộc lòng chi tiết trong bộ NHAC rồi. Nàng sẽ quậy tới bến cho mà xem.
“Nakuto! Ngươi đứng dậy được rồi! Ta muốn ra ngoài xem!” nàng vờ nghiêm mặt
“Vâng thưa nữ hoàng!” Ari và Nakuto đồng thanh
~~~~~
Dưới ánh mặt trời nóng bức, nàng nhẹ nhàng lướt đi. Đến đồng cỏ nơi Menfuisu đang săn sư tử. Vừa đến nơi, nàng đã thấy mọi người chạy tán loạn. Menfuisu đang dùng khiên, cố cản con sư tử đang hăng máu muốn vồ lấy Carol.
Nàng đưa ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm lấy Carol.
Carol đúng thật đẹp nga. Mái tóc vàng óng ánh dưới nắng, làn da trắng nõn như bông sữa. Đôi môi nhỏ đỏ au và đặc biệt là đôi mắt xanh màu biển hút hồn nga.
Còn Menfuisu cũng thuộc hàng đẹp trai hiếm có, nhưng làm sao đẹp trai bằng anh nàng được. Menfuisu có nước da màu đồng, thân hình mạnh mẽ trong rất hấp dẫn. Nhưng nói gì thì nói, nàng vẫn thích đôi mắt của Menfuisu a. Đôi mắt phượng đen láy, sáng cứ như ngôi sao.
~
Trong khi nàng vừa suy nghĩ vừa cười vô tư thì bọn binh lính xung quanh thì lườm nàng và họ có chung một suy nghĩ: “Chắc là nữ hoàng đã làm chuyện này! Nếu không thì người đâu phải vui mừng như thế khi hoàng phi của chúng ta đang gặp nguy hiểm!”