Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 54: Chương 54: Chương 23.1: Ta là Asisu




Mất vài ngày lênh đênh trên sông, cuối cùng thuyền cũng cập bến Hạ Ai Cập, mỗ nữ nào đó lau mồ hôi, âm thầm cảm thán tốc độ rùa lết này.

Zuto, à quên, từ hôm nay tên của nàng là Asisu, là nữ hoàng kiêu ngạo thống trị Hạ Ai Cập, nàng không còn là Zuto nổi tiếng loi choi trong giới hắc đạo nữa nha.

(t/g: ta đang lảm nhảm đó, đi ngang đừng nhìn ta...... *đếm kiến*)

Asisu tung tăng kéo Mitamun bước xuống thuyền, cho thuyền đưa nhóm Hito đến thẳng hoàng cung. Mặc dù Ragashu và Tachi có ý định đi theo Asisu nhưng không thành, bởi Hito trưng ra bộ mặt 'ôn thần ác sát' hù dọa họ, bắt họ phải ở lại chăm sóc cho Mie, phần Ari thì được Asisu giao nhiệm vụ, sai vài người nghe ngóng tin tức ở thành TêBê rồi về báo cho nàng.

_

“Chị, chị muốn đi đâu vậy?” Mitamun vân vê quả táo vừa lén chôm ở gian hàng trái cây.

“Khu chợ đen, nơi buôn nô lệ.” Asisu thản nhiên đáp lời, nắm lấy tay Mitamun kéo đi thật nhanh.

Trên đường chợ sầm uất, dân buôn qua lại tấp nập, mọi người nhìn sơ cũng có thể thấy hai cô gái vô cùng nổi bật nắm tay nhau mà đi, vô tình hình ảnh ấy lại cắp mất tim của bao chàng trai xung quanh đó.

Mitamun hồn nhiên với bộ dáng như một chú cún nhỏ, tinh nghịch. Ranh mãnh, ngang bướng nhưng lại làm người khác yêu thương, không ghét được. Mái tóc màu trăng nổi bật tung bay theo chiều gió, đôi mắt màu trà sóng sánh ánh nước, mỗi lần chớp mắt lại khiến hàng mi dài nhẹ rung rinh, cánh môi màu sen luôn mang theo nụ cười hoạt bát, gần gũi.

Asisu mang nét đẹp đối lập với tạo hình Loli đáng yêu của Mitamun, vẻ đẹp của nàng theo trường phái huyền bí ma mị. Nàng khoác trên người một mảnh vải mỏng, che đi mọi thứ từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng đen láy, một đôi mắt sâu thẳm khiến người nhìn rơi vào huyễn cảnh hư vô, dựa vào nó cũng đoán được dung mạo sau mảnh vải đơn điệu kia là bao nhiêu yêu nghiệt.

“Chị đi chợ buôn nô lệ làm gì chứ? Nơi đó toàn lũ người dơ bẩn, liếc mắt cũng sợ bẩn mắt, nhìn thẳng liền muốn nôn,...” Mitamun bĩu môi

“Nô lệ cũng là người, cũng như em và chị, chỉ khác nhau về giai cấp địa vị, vậy họ có gì là bẩn.” Asisu khựng lại, quay sang nghiêm túc nhìn Mitamun “Nếu em không thích những việc chị làm, không muốn đi cùng chị. Em cứ việc về hoàng cung trước, chị không ép em!”

“Chị...”

“Thế nào?”

“Em muốn đi với chị cơ, chị đừng giận em mà, em xin lỗi nha!”

Mitamun ôm chầm lấy tay nàng, mắt tròn xoe lấp lánh đầy nước đúng chuẩn Loli, cánh môi hồng mím chặt. Asisu hạ mắt nhìn Mitamun đang vừa ôm vừa dụi vào tay nàng, trán đổ mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ xoa đầu Mitamun cho qua chuyện rồi tiếp tục đi.

_

*Khu vực chợ đen*

Asisu và Mitamun cực lực chen lấn qua từng đoàn người, đi thẳng vào nơi chuyên bán nô lệ. Ở giữa trung tâm có khoảng 50 nô lệ đang đứng, nam nữ đều có. Gương mặt họ nhem nhuốt, trang phục rách nát, toàn thân mang theo vết roi da từ những trận đòn đau, tay chân mang theo gông xiềng, xích sắt. Phải nói là bộ dạng chật vật không còn gì nói nổi.

Vây quanh nơi buôn nô lệ hầu như toàn bộ đều là con cháu quý tộc và người giàu có, cũng có một số ít quan thần trong triều.

COONG...

Sau một tiếng chuông vang dội, buổi đấu giá nô lệ bắt đầu, người chủ trì nêu giá khởi điểm cho mỗi nô lệ là 1000 vàng, tổng số 50 nô lệ là 50000 vàng. Dù chỉ là số vàng cỏn con nhưng trong khi đấu giá, số vàng ấy sẽ từ từ được nâng lên thành một con số khổng lồ.

Asisu trên mặt là treo nụ cười tà ác. Nàng không nghĩ tới, người cổ đại cũng máu lạnh như hiện đại, thì ra con người cũng có thể đem bán, có thể hành hạ tra tấn đến mức bán sống bán chết như vậy.

“50000 vàng.”

“55000 vàng.”

“500000 vàng.”

...

“5000000 vàng.”

Tiếng kêu giá vang lên đều đều, Asisu đang nhàm chán cùng Mitamun nói chuyện cũng lớn giọng ra giá, chẳng biết vì sao khi hai nàng lên tiếng thì xung quanh im lặng hẳn, không còn ai ra giá nữa. Hàng trăm đôi mắt dán chặt trên người hai nàng.

“Tiểu thư, cô có chắc là mua được không?” Mỹ thiếu niên chủ trì đấu giá nheo mắt quan sát Asisu. Trên người nàng chỉ mặc một bộ áo thô sơ, không mang trang sức, không có vẻ gì là quý tộc hay giàu có, làm sao có đủ tiền mua đám nô lệ kia. Này, không phải nàng đang đùa giỡn chủ buôn là hắn đi?

“Ta sẽ trả đủ cho ngươi, còn giờ bán hay không bán?” Asisu chớp mắt nhìn hắn, tay đưa lên vuốt vài lọn tóc rối.

“Được, tiểu thư giao tiền rồi có thể cho người đến dẫn bọn nô lệ đó về!” Mỹ thiếu niên nhếch môi cười nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.