“Thật ra ngươi là ai?”
Thanh âm lạnh nhạt phiêu đãng trong bóng đêm, trường kiếm trên tay phát động công kích, lưu quang dao động tỏa sáng một vùng trời Babylon, đường kiếm sắc bén không chút khách khí đánh về phía đối phương , cùng thời điểm đó, quân Thượng Ai Cập bất ngờ công phá được cửa hoàng cung, người trước người sau ùa vào không dứt, quân lính Babylon nhận ra tình hình không ổn, vội vàng cầm vũ khí nghênh địch, kết quả cuối cùng là bên trong hoàng cung Babylonia đang diễn ra một trận hỗn chiến đầu rơi máu chảy. Menfuisu lẳng lặng lướt qua trận chiến, đi theo phía sau hắn là trưởng thị vệ Unasu, cả hai người này đều muốn tìm ra nơi Carol bị giam giữ.
Đang lúc hỗn loạn thì một trận nổ kinh hoàng bỗng nhiên phát ra từ hành lang phía đông thành Babylonia, vừa vặn đúng nơi được xây dựng làm hầm ngục, nhóm người của Menfuisu và Rakefi nghe thấy động tĩnh lớn đều tức tốc chạy qua xem.
Khi họ chạy tới đều đần mặt ra nhìn quang cảnh trước mắt, cây cối hoang tàn nằm rạp, đất dưới chân đã sụp thành một cái hố thật lớn, mà bên trong hố lại xuất hiện hai bóng hình thiếu nữ quen thuộc, cả hai người đều được bao bọc trong luồng ánh sáng kỳ lạ do thanh kiếm trên tay tỏa ra. Nữ hoàng Asisu được bao bọc bởi lam sắc quang dịu nhẹ thanh nhã, hoàng phi Carol lại là hoàng sắc quang rực rỡ chói mắt, mỗi lần hai đạo kiếm giao nhau lại vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
Người luôn mang vẻ mặt bình tĩnh như Menfuisu giờ phút này cũng biến sắc nhanh chóng, hắn muốn chạy tới ngăn hai thiếu nữ nhưng không thể, mỗi lần hắn lao vào thì cứ bị một rào cản vô hình chặn lại đánh bật trở ra, sau chỉ đành bất đắc dĩ trơ mắt nhìn theo nhất cử nhất động của Carol, sợ rằng nàng ta phải chịu thương tích. Phải chăng vì quá yêu Carol nên Menfuisu có thể bỏ đi thể diện chính mình, trên miệng không ngừng gào thét nhục mạ Asisu, không cho nàng cái quyền tổn hại đến Carol,...
Tân đế Rakefi phía đối diện trừng mắt khinh thường nhìn Menfuisu, tuy không tình nguyện nhưng cũng lớn tiếng yêu cầu Asisu trả lại Carol, dù sao Carol đã giúp hắn trèo lên địa vị tân đế này, hơn nữa nàng ta là con gái nữ thần sông Nile, nếu vô tình chết ở chỗ của hắn thì rắc rối mang lại sẽ rất lớn.
Binh lính Thượng Ai Cập thì chẳng cần nhắc tới, vừa thấy Asisu chĩa kiếm tới Carol đã kích động muốn chết, thiếu điều muốn nhào tới chém chết Asisu nàng.
Asisu liếc sang Menfuisu, Rakefi và những người có mặt tại hiện trường rồi khẽ thở dài.
Asisu nàng đây thật sự hâm mộ Carol!
Carol căn bản chỉ là một tiểu thư vì lời nguyền mà xuyên qua, không nghĩ tới có ngày lại thu hút nhiều đám ong bướm như vậy, hết lần này đến lần khác đều có người đứng ra bảo hộ nàng ta, che chở nàng ta.
Ngẫm một lúc Asisu lại cảm thấy buồn cười, dù sao Carol vẫn là nữ chính, đãi ngộ dĩ nhiên tốt hơn nữ phụ là nàng, nàng suy nghĩ nhiều cũng không có kết quả nàng muốn đâu,...
“Menfuisu, ngươi mở to mắt nhìn xem hoàng phi của ngươi có thật sự cần ngươi bảo hộ hay không nhé?''
Asisu thảy cho Menfuisu một cái nháy mắt đưa tình, sau đó quay lại tập trung xử lý Carol, vừa rồi Carol ngoài việc kề kiếm lên cổ Asisu thì gần như chỉ dùng kiếm chắn lại từng đợt tấn công của nàng, nàng cảm nhận được Carol là cố tình làm thế là để người ngoài nhìn vào sẽ nói nàng là người gây chuyện, còn nàng ta thì đơn thuần là cô gái chân yếu tay mềm chỉ có thể ra sức tự bảo vệ mình trước vị nữ hoàng ác độc nàng đây.
Carol, ta cho ngươi đi vào đường cùng, xem ngươi có thể hay không vẫn giữ được vỏ bọc đó. Ngươi kiên quyết muốn chết, ta cũng không ngại giúp ngươi một lần, dù gì thanh danh nữ hoàng của ta cũng không mấy tốt, thêm một chuyện xấu nữa cũng chẳng sao.
Gió lạnh gào thét, bầu trời cao vời vợi thưa thớt sao đêm, một khoảng không âm trầm u ám làm người ta sinh ra ảo giác về ma quỷ.
Mỉm cười một cái làm nhân tâm rối loạn, Thanh Long kiếm theo quỹ đạo lao thẳng về phía Carol với tốc độ kinh người, toàn trường nhất thời trừng mắt dõi theo, có người sợ hãi quên cả thở. Chỉ nghe 'xẹt' một tiếng, lưỡi kiếm đã lướt qua cổ Carol, trên chiếc cổ trắng nõn liền xuất hiện một đóa Mẫu Đơn máu dần nở rộ.
“Hoàng phi!!!” Binh lính Thượng Ai Cập cả kinh, đồng loạt nhào lên phía trước nhưng kết quả vẫn bị rào chắn ánh sáng đẩy văng ra ngoài.
Đưa tay sờ lên phần cổ đau rát chảy đầy máu tươi, Carol không tiếng động hướng Asisu lộ ra sát khí kinh người, Asisu ý vị thâm trường nhìn lại Carol, muốn dùng sát khí để đe dọa nàng sao, có phải hay không quá ngây thơ?
“Carol bảo bối! Nói cho chị biết, em thật ra là ai nào?”
Vừa dứt lời, Asisu mượn lực tung người ra phía sau Carol, không đợi Carol phản ứng liền đá một cước chuẩn xác vào giữa lưng Carol.
“A...” Trực tiếp ngã nhào ra đất, lưng truyền tới từng đợt cảm giác đau nhức, Carol nhịn không được rên một tiếng.
“Asisu, ngươi ngừng tay cho ta!” Menfuisu thần sắc ngưng trọng, phẫn nộ lan tràn trên gương mặt anh tuấn, cả người tỏa ra sát khí được tích lũy nhiều năm từ những lần chinh chiến sa trường, hắn rút chủy thủ treo trên eo phóng đi.
Chủy thủ sắc nhọn tựa như tên rời cung vẽ ra một đường thẳng trong không khí, xuyên qua rào chắn ánh sáng hướng đầu Asisu mà tới, Asisu hoàn toàn không nghĩ tới chủy thủ sẽ lọt vào được, ngẩn ra một chút rồi vội vàng tránh né. Tuy rằng có thể tránh được chủy thủ ghim vào đầu nhưng cảm giác nóng ấm trên mặt nói cho Asisu biết nàng vẫn là bị thương, một vết thương chạy dài trên trán.
Asisu lạnh nhạt mỉm cười với Menfuisu, biểu cảm trên mặt không rõ hờn giận làm cho người khác không biết nàng nghĩ gì...
Món nợ này Asisu nhất định nhớ kỹ, một ngày nào đó, những gì Menfuisu thiếu nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại hết thảy, bao gồm cả vốn lẫn lời!
“Không ngờ tới ngươi có thể chịu đựng tốt đến thế.” Asisu kéo khăn choàng của mình lau đi máu vẫn còn chảy trên trán, rất thản nhiên nhìn Carol đang khó khăn đứng dậy.
“Asisu, ngươi tới tìm Ragashu đúng không?''
Carol nhỏ giọng nói, âm thanh vừa đủ cho hai người nghe, đôi mắt xanh sâu đáy đại dương chăm chú tìm sự biến hóa trên gương mặt Asisu, nhưng tiếc thay biểu cảm của Asisu vẫn lạnh nhạt như cũ khiến nàng ta phải thất vọng, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói.
“Ngươi tới quá muộn, hiện tại chắc hắn đã là cái xác lạnh ngắt bất động trong hầm ngục rồi.'' Carol làm ra bộ dáng tiếc hận nói.
“Bớt nói nhảm!” Asisu nghe thấy lời của Carol, nhất thời lạnh mặt, không muốn cùng Carol tiếp tục đùa giỡn, chuyện cấp bách của nàng hiện giờ là tìm Ragashu. phát động kiếm khí Thanh Long, từng đạo kiếm khí đồng loạt bay thẳng về phía Carol, chủ ý muốn nàng ta chết chẳng toàn thây.
Carol mặc dù thắc mắc chuyện Asisu sở hữu thần khí, nhưng nhìn đoàn kiếm khí đã sắp đến chỗ mình, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn, vội vàng nâng kiếm trên tay xoay một vòng, may mắn giải được thế công kích của Asisu, bản thân không tự chủ lùi về sau vài bước, phun ra một búng máu, máu vốn vương trên lưỡi kiếm không hiểu vì sao đột nhiên mất.
Asisu đứng đối diện nhìn một màn này hai mắt trợn trắng... Ban đầu nàng không để ý nhưng lúc này lại cảm thấy mạc danh kỳ diệu, kiếm mà Carol sử dụng vì sao cũng là thần kiếm, thần kiếm này trước kia ở thần giới từng là một cặp với Chu Tước thần kiếm, tên gọi Hỷ Tước, tuy nhiên thần kiếm Hỷ Tước đã biệt tăm biệt tích mấy trăm vạn năm, vì sao hôm nay lại ở trong tay Carol???
“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi-là-ai?” Asisu cắn môi, cố tình nhấn mạnh từng chữ cuối.
“Carol Rido, hoàng phi Thượng Ai Cập, đồng thời cũng là kẻ hận ngươi nhất...'' Carol không nhanh không chậm trả lời, nàng ta cũng chẳng muốn nói nhiều với Asisu.
Carol cũng có chút suy nghĩ về chính mình.
Nàng là con gái độc nhất của gia đình tỷ phú Rido, công việc của cha nàng mặt ngoài là đầu tư khai phá các hầm mộ cổ, mặt trong lại là ông trùm của tổ chức sát thủ, nói chính xác thì là nhận tiền giết người. Vì thân phận đặc thù, từ bé các anh em nàng đã được ông cho tập võ, bắn súng, đánh kiếm,... Bất luận là bộ môn nào, thứ vũ khí nào anh em nàng cũng đều học qua, không hề nói quá nhưng thực sự là vô cùng thành thạo.
Khi trưởng thành, nàng xin cha cho tham gia vào tổ chức, sau đó giết người thì cũng đã giết qua, nàng chẳng hiểu sao cái cảm giác giết chết một người sống sờ sờ lại khiến nàng thoải mái và thích thú đến vậy, vì nguyên nhân đó, mỗi lần có nhiệm vụ, nàng lại xin cha để nàng giải quyết.
Gia đình nàng thời điểm đó vẫn sống tốt lắm, cũng chỉ tại cái ngày định mệnh gặp Asisu, cuộc sống của nàng cứ như vậy đảo lộn, cha nàng bị Asisu hại chết, nàng lại bị Asisu đem tới cái nơi quái quỷ này.
Vì Asisu, thế giới của nàng đã sụp đổ hoàn toàn, nàng thật tình rất hận Asisu. hận đến mức không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Hôm nay nàng muốn giết Asisu, dùng sinh mạng của Asisu tế độ vong linh cha nàng.
“Asisu, ngươi chết đi!” Carol nhân cơ hội Asisu còn ngơ ngác đánh ra một trận gió lốc bay thẳng về phía Asisu, trận gió lốc không khác gì lưỡi dao, từng nhát từng nhát hạ trên người Asisu làm cả người nàng chật vật rướm máu.
Asisu thân thể đau nhức nhưng tâm rất thanh tĩnh, nàng căn bản không thể thua Carol, nếu nàng thua thì nàng sẽ chết. Quan trọng nhất là, nếu nàng thua thì ai sẽ thay nàng cứu Ragashu, hắn hứa sẽ cưới nàng, nàng còn đang chờ hắn đội vương miện hoàng hậu cho nàng mà. Nghĩ đến điều này, Asisu liều mạng lao về phía trước, kiếm khí bùng phát lóe ra lam sắc quang rực rỡ nhất bao bọc lấy thân thể nàng, hướng Carol là mục tiêu.
Carol nhếch môi cười trước sự liều lĩnh của Asisu, Hỷ Tước kiếm cũng vận khởi ra tám luồng lốc xoáy hoàng sắc, lốc xoáy tựa vòi rồng đem Carol thu vào giữa, tạo ra một màn chắn vô cùng tuyệt vời.
Bên ngoài rào chắn ánh sáng, đoàn người của Menfuisu sớm đã bị diễn biến của Asisu và Carol làm cho rối loạn, Menfuisu lo lắng đến nỗi mặt mày tím tái hệt như màu gan heo.
Rakefi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài nhìn cảnh tượng kỳ diệu ấy, trong lòng là một hồi cảm khái, không hổ là con gái nữ thần sông Nile, năng lực chiến đấu thực mạnh mẽ hơn người. Nhưng mà có hơi kỳ lạ nha, nếu Carol hợi hại bậc này sao trước kia lại không phô bày ra hết nhỉ, lại còn giả vờ yếu đuối với Menfuisu nữa chứ. Theo đánh giá của Rakefi hắn thì Carol còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn Menfuisu rất, rất, rất nhiều.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát bất ngờ vang lên, bóng dáng nam tử thuần trắng chen qua hàng người, nhanh như chớp xông vào trong rào cản ánh sáng mà không hề bị văng trở ra làm người khác kinh ngạc, tiếp theo đó là âm thanh bước chân dồn dập càng lúc càng nhiều, Rakefi ngẩn đầu nhìn thì không khỏi giật mình, từ đâu lại xuất hiện thêm ba đạo quân bao vây hết chỗ này rồi.
Âm thầm nuốt nước bọt, Rakefi cảm thấy mình đang đứng trong đầm rồng hang hổ mà. Bên trái là quân Hạ Ai Cập, bên phải là quân Hitaito, phía trước là quân Thượng Ai Cập, đằng sau là quân Atsiria.
Rakefi khóc không ra nước mắt, hắn thừa nhận hắn tham lam, không những vậy còn là kẻ tham sống sợ chết nha, hắn còn trẻ, chưa có muốn chết đâu.....