Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại

Chương 12: Chương 12




“Tâm trí là một điều kỳ diệu để ta xé nát.”

Độc ác và xảo quyệt, Thresh là một linh hồn tự hào với việc tra tấn người sống không ngừng nghỉ, khiến họ suy sụp bằng sự hành hạ chậm rãi và đầy sáng tạo. Những gì nạn nhân của hắn phải chịu đựng còn vượt xa cả cái chết, vì Thresh gieo rắc nỗi thống khổ lên linh hồn của họ, cầm tù họ trong chiếc đèn lồng của hắn để vĩnh viễn giày vò.

Trong một thời kỳ lịch sử đã bị quên lãng từ lâu, kẻ sau này được biết đến với cái tên Thresh từng là thành viên của một tổ chức hiến mình cho việc thu thập và bảo vệ tri thức. Những thủ lĩnh của hội giao cho hắn nhiệm vụ canh giữ một hầm ngầm dưới lòng đất chứa đầy những tạo vật ma thuật nguy hiểm và những cổ vật ma pháp bị hủ hóa. Thresh sở hữu đầu óc mạnh mẽ và có phương pháp, khiến hắn hoàn toàn phù hợp với công việc này.

Căn hầm đó được chôn sâu bên dưới thành phố, nằm ở trung tâm một hòn đảo và được bảo vệ bởi những ấn ký cổ ngữ, những chốt khóa bí mật và những lực lượng canh phòng hùng mạnh. Trải qua một thời gian dài giữa dày đặc phép thuật đen tối, Thresh bắt đầu bị ảnh hưởng khi chúng chạm đến tâm ma của hắn. Hàng năm ròng, những cổ vật ám ảnh hắn, khơi gợi những nỗi sợ hãi thầm kín nhất của hắn và nuôi lớn nỗi đau trong hắn.

Ác tâm của Thresh tăng dần qua những hành động đùa nghịch tàn nhẫn, với tài năng khai thác sự yếu đuối của kẻ khác. Hắn từ từ xé từng trang của một cuốn sách sống, rồi gắn chúng lại khi tất cả chỉ còn là một đống vụn nát. Hắn cào lên mặt gương kết nối với ký ức của một pháp sư cổ đại cho đến khi nó mờ đục, đánh bẫy người đó giữa bóng tối, sau đó đánh bóng nó như mới và lặp lại. Một bí mật muốn được thổ lộ, một phép thuật không muốn gì hơn ngoài việc đưa phát ra, và Thresh ngăn nó làm thế mỗi ngày. Hắn sẽ bắt đầu ngâm nga câu thần chú, rồi để chính những từ ngữ đánh lừa lưỡi hắn, và dừng lại ngay trước khi âm tiết cuối cùng bật ra.

Hắn trở nên cực kỳ thành thạo trong việc che giấu mọi bằng chứng tội ác, đến nỗi mọi người trong tổ chức đều chỉ coi hắn là một người bảo vệ mẫn cán. Căn hầm càng ngày càng được mở rộng, duy có Thresh là hoàn toàn nắm rõ những thứ chứa trong đó, và những cổ vật yếu kém hơn biến mất dần khỏi trí nhớ các thành viên trong hội, cũng như của chính Thresh.

Hắn bất mãn vì phải che giấu công việc tỉ mỉ của mình. Dưới con mắt của hắn, tất cả đều xấu xa, hoặc phần nào đó thối nát – tại sao hắn không được tự do làm những gì mình muốn?

Căn hầm cất giữ nhiều bảo vật kỳ lạ nhưng lại không có người nào, cho đến một ngày một kẻ xiềng xích khắp mình bị đưa vào trong đó. Hắn là một thầy phù thủy đã dung hợp ma thuật vào cơ thể mình, cho hắn khả năng phục hồi bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào.

Thresh rất thích thú trước kẻ mới tới này – một sinh vật có thể cảm nhận mọi cung bậc nỗi đau của con người, nhưng lại không thể chết, một món đồ chơi cho hắn giày vò trong nhiều năm tới. Hắn bắt đầu hành hạ thầy phù thủy bằng một cái móc, và dùng xích sắt để quất và xé toạc vết thương ra đến khi nó lành lại. Hắn bắt đầu mang theo bộ dây xích trên người khi đi tuần quanh căn hầm, tận hưởng nỗi sợ của thầy phù thủy khi hắn tiến lại gần với những tiếng kéo lê dài đầy đe dọa.Với đối tượng mới để thỏa thích hành hạ, Thresh ngày một xa lánh tổ chức trên mặt đất. Hắn bắt đầu dùng bữa trong căn phòng ngầm chỉ le lói một cây đèn lồng, và hiếm khi rời khỏi vị trí. Da hắn nhợt nhạt đi vì thiếu ánh nắng, và khuôn mặt thì hốc hác như chỉ còn da bọc xương. Các thành viên của hội tránh xa hắn, và khi một loạt những vụ mất tích bí ẩn xảy ra trong tổ chức, không ai nghĩ đến việc điều tra hang ổ của Thresh.

Khi thảm họa được biết đến với cái tên Đại Suy Vong ập xuống, các đợt sóng chấn động ma thuật cướp đi sinh mạng của tất cả những người sống trên đảo và biến họ thành xác sống. Trong khi những người khác gào thét vì thống khổ, Thresh lại thỏa thuê giữa đống tàn tích. Sau cơn tai ương, hắn xuất hiện dưới dạng một bóng ma quái dị, nhưng không giống những người bị đưa đến thế giới bóng đêm, Thresh không hề mất đi đặc tính của mình. Trái lại, thiên hướng về những trò hành hạ tàn nhẫn và khả năng phát hiện yếu điểm của hắn lại càng mạnh mẽ hơn.

Hắn thích thú trước cơ hội được tiếp tục những hành động bạo tàn của mình mà không sợ bị phát hiện, được giải phóng khỏi những ràng buộc của nhân tính. Là một ác ma, Thresh có thể không ngừng tra tấn cả người sống lẫn kẻ chết, vui sướng trong nỗi tuyệt vọng của họ trước khi đưa linh hồn họ vào cõi đau đớn vĩnh hằng.

Thresh giờ chỉ săn lùng những nạn nhân đặc biệt: những kẻ thông minh và mạnh mẽ nhất, và những kẻ có ý chí sắt đá. Niềm vui lớn nhất của hắn là giày vò nạn nhân đến khi họ mất đi mọi tia hy vọng, sau đó đối mặt với sự trói buộc định mệnh trong xiềng xích của hắn.

THU THẬPTHU THẬP

Tiếng xích kim loại loảng xoảng văng lên trên những cánh đồng. Bên ngoài, một màn sương phi tự nhiên che mờ ánh trăng và những vì sao, tiếng vo ve thường ngày của côn trùng cũng im bặt.

Thresh tiến lại gần căn nhà đổ nát. Hắn nâng cao cây đèn, không phải để soi rọi xung quanh, mà để nhìn vào lớp kính. Bên trong lồng đèn như một cảnh trời đêm đầy sao với hàng ngàn quả cầu xanh tí hon đang lấp lánh. Chúng đang điên cuồng bay lượn như muốn thoát khỏi ánh mắt của Thresh. Miệng hắn xoắn lại trong một nụ cười quái dị, hàm răng phản chiếu tia lục. Mỗi một đốm sáng này đều rất quý giá với hắn.

Sau cánh cửa, có tiếng một người đàn ông đang rên rỉ. Thresh cảm nhận được nỗi đau, và bị thu hút bởi điều đó. Hắn biết rõ sự thống khổ của ông ta như một người bạn vong niên.

Thresh chỉ từng xuất hiện trước mặt người đàn ông có một lần cách đây nhiều thập kỷ, nhưng kể từ đó tên ác ma này đã lấy đi tất cả những gì thân thiết với ông ta: từ con ngựa yêu quý cho đến người mẹ, người anh, và mới đây là một hầu cận thân tín. Thresh không hề ngụy trang chúng như một cái chết tự nhiên; hắn muốn người đàn ông biết ai gây ra những mất mát của ông ta.

Bóng ma bước qua cửa, kéo lê những sợi xích sau lưng. Tường nhà ẩm ướt và bám đầy bụi bẩn. Người đàn ông trông còn tệ hại hơn: mái tóc dài được bện lại, da đầy mụn ghẻ vẫn còn rỉ máu sau mỗi lần gãi. Ông ta mặc thứ từng một thời là chiếc áo nhung sang trọng, nhưng giờ không khác gì một đống giẻ rách.

Người đàn ông co rúm lại trước ánh sáng lục bất chợt rọi vào mắt. Ông ta run lẩy bẩy, lùi sát vào góc.

“Làm ơn. Làm ơn, không phải là ngươi chứ,“ ông lẩm bẩm.

“Từ rất lâu trước, ngươi đã là của ta.” Giọng Thresh nghèn nghẹt và kéo dài, cứ như hắn đã không nói câu nào cả ngàn năm rồi. “Giờ đến lúc ta thu thập...”

“Ta sắp chết,“ người đàn ông nói với giọng gần như không thể nghe nổi. “Nếu ngươi ở đây để giết ta, tốt nhất là làm nhanh lên.” Ông cố gắng nhìn thẳng vào Thresh.

Thresh ngoác miệng cười. “Cái chết của người không phải điều ta mong muốn.”

Hắn hơi hé mở cửa lồng đèn. Một âm thanh kỳ lạ vọng ra – một mớ hỗn độn những tiếng gào thét.

Ban đầu người đàn ông không phản ứng. Quá nhiều tiếng kêu phát ra đến nỗi chúng quyện lại với nhau như tiếng lạo xạo của những mảnh kính vỡ. Nhưng đôi mắt ông mở to sợ hãi khi nghe thấy những giọng nói quen thuộc vang lên trong đó. Ông nghe thấy tiếng mẹ, tiếng anh trai, tiếng bạn bè, và cuối cùng là âm thanh ông ta sợ nhất: tiếng con trai ông than vãn như đang bị chôn sống.

“Ngươi đã làm gì?” ông hét lên. Ông quờ quạng tìm thứ gì đó để ném – một cái ghế gãy – và dùng hết sức quăng nó vào Thresh. Nó xuyên qua bóng ma mà chẳng gây chút thương tích, và Thresh bật cười khô khốc.

Người đàn ông lao vào Thresh, cặp mắt tràn đầy phẫn nộ. Những sợi xích có gắn móc bung ra như một đàn rắn tấn công. Lưỡi móc của Thresh tung ra khiến ông quỵ xuống, khuôn mặt nhăn nhúm lại trong cơn đau tột cùng.

“Ta rời bỏ họ để họ được an toàn,“ người đàn ông bật khóc.

Thresh xoắn mạnh sợi xích. Trong một thoáng, người đàn ông không cử động. Rồi quá trình đó diễn ra. Như một tờ giấy từ từ bị xé ra khiến cơ thể ông co giật dữ dội.

“Giờ, chúng ta bắt đầu,“ Thresh nói. Hắn lôi ra linh hồn vừa bị bắt giữ, đang lấp lánh sáng ở cuối sợi xích, và nhét nó vào trong lồng đèn. Cái xác quắt queo của người đàn ông vỡ vụn khi Thresh rời đi.

Bước theo Màn Sương Đen cuồn cuộn, Thresh rời khỏi căn nhà, đèn giương cao. Chỉ sau khi Thresh biến mất, và sương mù tiêu tan, dàn đồng ca ban đêm của đám côn trùng mới cất giọng trở lại và những ngôi sao quay về lấp đầy bầu trời đen thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.