Là hiện thân của sự tinh quái, trí tưởng tượng, và thay đổi, Zoe nắm giữ vai trò sứ giả vũ trụ của Targon, truyền bá những sự kiện trọng đại có thể thay đổi thế giới. Chỉ sự hiện diện của cô thôi đã đủ bẻ cong thực tại, đôi khi gây ra những biến cố vô tình. Có lẽ điều này giải thích cho thái độ thờ ơ của Zoe với trách nhiệm, cho cô thật nhiều thời gian tập trung chơi đùa, chơi khăm người thường, hoặc không thì tự giải khuây. Gặp gỡ Zoe có thể rất vui vẻ và tràn đầy sức sống, nhưng lúc nào nó cũng ẩn giấu nhiều thứ hơn vẻ ngoài và thường là cực kỳ nguy hiểm.
Đúng như bản chất thượng nhân Targon của mình, sức mạnh của Zoe không đến với cô theo cách truyền thống. Cô không giành được một chiến thắng vĩ đại trước vô vàn kẻ thù, hay hiến thân mình cho một lý tưởng cao quý, hoặc vượt qua thử thách sống còn là leo núi Targon. Thay vào đó, Zoe là một cô gái bình thường, dường như được chọn ra hoàn toàn ngẫu nhiên.
Các sư phụ của cô trong hội Lunari cho biết Zoe là một đứa trẻ sáng tạo, nhưng bướng bỉnh, lười biếng, dễ bị phân tâm, và nghịch ngợm. Một ngày, khi cô bỏ lớp học ma thuật thần thánh để theo đuổi thứ gì đó “ít nhàm chán hơn,“ cô đã được Thượng Nhân Hoàng Hôn để ý đến.
Nó quan sát cô gái vui vẻ chế nhạo những tiếng la hét giận dữ của đám giáo sĩ Lunari đuổi theo. Rồi, sau hơn một giờ rượt bắt, cô thấy mình bị các sư phụ dồn vào một góc. Trước khi họ tóm được Zoe, Thượng Nhân đã triệu hồi ra sáu vật thể trước mặt cô bé: một túi tiền vàng, một thanh kiếm, một quyển sách, một tấm thảm nguyện, một sợi dây lụa, và một quả bóng đồ chơi. Năm trong số chúng có thể giúp cô chạy trốn hoặc gỡ rối tình hình. Zoe chọn cái thứ sau.
Không quan tâm đến việc chạy trốn, cô tóm lấy quả bóng đồ chơi, đá nó vào tường ngôi nhà gần đó, và vui vẻ hát ca khi nó nảy bật vào mấy vị giáo sĩ không có óc hài hước.
Thích thú trước sự vô tư lự của Zoe, Thượng Nhân mở ra một cánh cổng lung linh dẫn tới đỉnh núi Targon, trao cho cô gái cơ hội nhìn thấy vũ trụ. Cô nhảy giật lùi vào cánh cổng, ngay lập tức dung nhập với Thượng Nhân, rồi lè lưỡi ra ghẹo các sư phụ trước khi biến mất.
Tiếp sau sự biến đổi bất thường này, Zoe du hành đến mọi chiều không gian nằm dưới quyền kiểm soát của Targon, chơi đùa với thực tại vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.
Trở về nhà sau cả thiên niên kỷ, Zoe vẫn chẳng già đi lấy một ngày. Dù theo quan điểm của cô, Runeterra đã thay đổi chút ít, cô vẫn tràn đầy trí tò mò của tuổi trẻ về nhân loại và các Thượng Nhân khác.
Có lẽ mối quan hệ khó hiểu nhất của cô là với Aurelion Sol. Sự kiêu ngạo, dối trá, và nhàm chán của con rồng vũ trụ khiến Zoe khó chịu. Đáp lại, cô trêu chọc sinh vật khổng lồ này không biết mệt, nhưng khi cần thiết, cô cũng bảo vệ “chú chó không gian” và những ngôi sao của nó khỏi cơn thịnh nộ của Pantheon. Đó là do ý thích bất chợt, tính sở hữu, hoặc bản chất của một kẻ phá phách, không ai biết chắc được. Bởi, với Zoe, người ta chẳng bao giờ rõ thứ cô thực sự nhắm đến... ngoài vui thú của chính cô.