“Sắc đẹp cũng là sức mạnh, và nó ra tay nhanh hơn bấtkỳ lưỡi kiếm nào.”
Elise là một thợ săn mồi đáng sợ cư trú giữa cung điện tăm tối sâu trong Pháo Đài Bất Diệt của Noxus. Ả từng là người thường, cai quản một gia tộc hùng mạnh, nhưng vết cắn từ chúa nhện đã biến đổi ả thành một thứ khác, xinh đẹp, bất tử và hoàn toàn phi nhân loại. Để duy trì tuổi trẻ vĩnh hằng, Elise săn lùng người vô tội, và hiếm ai có thể kháng cự sự quyến rũ của ả.
Quý cô Elise sinh ra nhiều thế kỷ trước trong Nhà Kythera, một gia đình cổ xưa hùng mạnh của Noxus, và nhanh chóng học được sức ảnh hưởng của sắc đẹp lên những tâm trí yếu đuối. Khi đến tuổi, ả âm mưu kết hôn với con cháu Nhà Zaavan để nâng cao vị thế gia tộc. Hôn sự bị nhiều người Nhà Zaavan chống đối, nhưng Elise có đủ mánh khóe để nó vẫn diễn ra như dự định.
Theo kế hoạch của Elise, ả có ảnh hưởng to lớn lên chồng. Nhà Zaavan càng lớn mạnh, kéo theo sự phát triển của Nhà Kythera. Chồng Elise là bộ mặt của gia tộc, nhưng chỉ người bên trong mới biết ai thực sự nắm quyền. Ban đầu, chồng Elise bỏ qua chuyện đó, nhưng năm tháng trôi qua, sự bất mãn gia tăng khi anh ta bị biến thành trò hề trong giới thượng lưu Noxus.
Cuối cùng, cơn oán giận vượt quá tầm kiểm soát, tại bữa tối, anh ta tiết lộ mình đã hạ độc vào rượu của Elise. Anh ta đưa ra điều kiện; rút lui khỏi con đường cai quản gia tộc để nhận được thuốc giải. Nếu từ chối, anh ta sẽ nhìn ả chết dần trong đau đớn. Chất độc ngấm dần qua từng hơi thở, phá hủy da thịt ả từ trong ra ngoài. Tin rằng chồng phải giữ thuốc giải bên mình, Elise giấu trong tay con dao nhọn, đóng vai một người vợ hối lỗi. Ả khóc lóc cầu xin tha thứ, dùng mọi mưu chước để lại gần mà không đánh động anh ta. Trong lúc đó, chất độc tiếp tục tàn phá cơ thể ả, khiến da thịt tái nhợt và cảm giác đau đớn ngập tràn tứ chi.
Khi Elise chạm đến chồng, anh ta nhận ra – song quá trễ - mình đã đánh giá thấp người bạn đời đến mức nào. Ả nhảy xổ lên và cắm ngập con dao vào tim anh ta. Elise tìm được thuốc giải, nhưng thiệt hại đã không thể vãn hồi. Mặt ả biến dạng với những vết sẹo chằng chịt đầy ghê tởm.
Elise giờ là chủ nhân Nhà Zaavan, và ả vô cùng tán dương bản chất nền chính trị Noxus khi loại bỏ sự yếu đuối khỏi đế quốc. Tuy nhiên, xấu hổ trước vẻ ngoài hiện tại, ả rút lui khỏi cộng đồng và đeo mạng che mặt. Né tránh ánh mặt trời, quay lưng trước mọi đồng minh hay kẻ đến cầu hôn, gia tộc một thời hùng mạnh dần chìm vào quên lãng. Elise lang thang giữa những sảnh đường trống rỗng trong cô độc, trở thành cư dân của bóng tối, chỉ ra khỏi bốn bức tường cao khi màn đêm buông xuống.
Một đêm dạo chơi, một người phụ nữ che mạng khác tiếp cận Elise, ấn dấu sáp Hoa Hồng Đen lên tay ả và thì thầm rằng Đạm Nữ sẽ đánh giá rất cao tài năng của ả. Elise bước tiếp, nhưng giọng nói vang lên lời hứa ả sẽ được phục hồi nguyên trạng. Dù tự nhủ điều đó thật phi lý, Elise vẫn điều tra xa hơn. Ả cày xới từng khu phố trong nhiều tuần đến khi thấy dấu Hoa Hồng Đen lần nữa, khắc trên cổng vòm u tối dẫn xuống hầm mộ bên dưới Noxus.
Đi theo những ký hiệu ẩn dấu, ả đến được với Hoa Hồng Đen, một tổ chức bí mật sử dụng ma thuật hắc ám để chia sẻ những tri thức và bí mật. Elise ghé qua thường xuyên, nổi bật giữa đám thành viên và nhanh chóng thiết lập quan hệ thân thiết với Đạm Nữ, một thực thể không tuổi xinh đẹp nắm giữ sức mạnh lớn lao. Elise đi theo đường lối của tổ chức, nhưng luôn tìm kiếm món quà ả được hứa hẹn; sắc đẹp trở lại như xưa.Đạm Nữ kể về một nơi ma ám mang tên Quần Đảo Bóng Đêm và lưỡi xà kiếm thuộc về một môn đồ đã bị sát hại trong tổ của chúa nhện khát máu. Con dao chứa ma thuật hùng mạnh, và nếu lấy lại được, bà có thể dùng nó để phục hồi sắc đẹp cho Elise. Elise ngay lập tức nhận lời dẫn một nhóm Hoa Hồng Đen tới quần đảo, dù biết rằng máu sẽ phải đổ ra để trả cho phần thưởng quý giá chừng ấy.
Elise tìm được một thuyền trưởng nợ nần chồng chất sẵn sàng đưa ả và đồng bọn qua đại dương. Con thuyền giương buồm nhiều tuần đến khi một hòn đảo lởm chởm đá xuất hiện giữa màn sương đen dày đặc. Elise cập bến bờ biển đầy cát đen và dẫn cả đoàn vào nơi sâu thẳm, như bầy cừu chuẩn bị hiến sinh. Nhiều kẻ bị hồn ma bắt mất, nhưng chừng nửa tá vẫn sống sót khi đặt chân đến hang ổ của Chúa Nhện.
Một sinh vật gớm ghiếc đầy nanh vuốt vọt ra từ bóng tối và ngấu nghiến đám người đang la hét. Khi ấy, Elise nhìn thấy con dao găm Đạm Nữ đang tìm kiếm – nắm chặt trong tay một thi thể quắt queo. Ả chộp lấy nó đúng lúc Chúa Nhện cắm ngập răng nanh đầy nọc độc vào vai. Elise khuỵu xuống, lưỡi dao xuyên qua tim ả, ma thuật huyền bí tràn vào cơ thể, hòa trộn với chất độc chết người tạo nên những thay đổi ghê gớm. Nọc độc cường hóa khiến ả thay da đổi thịt, biến thành một hình dáng đẹp đẽ hơn cả trước đây. Sẹo biến mất, làn da trơn láng không tì vết. Nhưng, nọc Chúa Nhện cũng có tác dụng của riêng nó. Sau lưng Elise, một đám chân nhện tìm đường mọc khỏi cơ thể.
Elise đứng dậy, thở hổn hển trong cơn đau chuyển dạng, và thấy Chúa Nhện đang nhìn xuống ả. Sức mạnh chia sẻ chảy giữa cả hai, chúng ngay lập tức cảm thấy mình sẽ được lợi ra sao từ mối quan hệ cộng sinh này. Elise quay lại thuyền, hoàn toàn không bị linh hồn trên đảo quấy rầy, và dong buồm về Noxus. Khi thuyền cập bến giữa đêm, Elise là sinh vật sống duy nhất đặt chân lên cầu cảng.
Elise đưa con dao lại cho thủ lĩnh Hoa Hồng Đen, dù Đạm Nữ cảnh báo ma thuật duy trì sắc đẹp cho ả cuối cùng cũng sẽ tàn lụi. Cả hai ký giao kèo; Hoa Hồng Đen cung cấp cho Elise môn đồ để dâng lên Chúa Nhện, còn ả, ả sẽ trao trả bất kỳ bảo vật nào khám phá được trên quần đảo.
Elise một lần nữa lại về trú ngụ giữa những sảnh đường bỏ hoang của Nhà Zaavan, sống cuộc sống của một giai nhân ẩn dật. Không ai nghi ngờ bản chất thật của ả, nhưng tin đồn vẫn lan truyền, những câu chuyện về một sắc đẹp bất tử và một sinh vật khủng khiếp ẩn náu nơi cung điện đổ nát phủ đầy bụi bặm.
Nhiều thế kỉ trôi qua kể từ chuyến du hành đầu tiên tới Quần Đảo Bóng Đêm, cứ mỗi khi Elise thấy tóc mình điểm bạc hay vết chân chim ở đuôi mắt, ả lại ra ngoài tuyển mộ những linh hồn cuồng tín của Hoa Hồng Đen, rồi lên thuyền đến quần đảo bị màn sương đen bao phủ. Không ai đi theo ả mà trở về được, và sau mỗi chuyến đi, nghe đồn ả lại tươi trẻ như xưa, mang theo một cổ vật khác dâng lên Đạm Nữ.
KẸT TRONG TƠ NHỆNKẸT TRONG TƠ NHỆN
Hàng tuần lênh đênh trên biển đã khiến Markus thấy mệt mỏi, hắn mừng biết bao khi được đặt chân lên đất liền. Con đường dẫn từ bờ biển đá đỏ trơn trượt, khi hắn phải dè chừng từng bước chân. Những thân cây cong queo hai bên đã bị quật ngã, những vết rạch đen thui rỉ ra dòng nhựa vàng, như thể một con vật hoảng loạn nào đã cào rách chúng ra vậy. Ánh sáng mờ nhạt tỏa ra giữa hàng cây, nhảy múa như những đốm lửa ma trơi lập lòe nơi đầm lầy, dẫn dụ những linh hồn sơ sểnh tới sự diệt vong. Trên những cành cây treo thứ gì đó trông như một mái vòm bằng lụa xác xơ, Markus mất một lúc mới nhận ra chúng là mảnh mạng nhện.Dương xỉ mọc đầy hai bên đường, rung rinh với chuyển động của những sinh vật ẩn hình đang len lỏi qua rừng. Có lẽ lũ chuột trên tàu đã đi theo hắn. Markus chưa từng thấy con nào, ngoài một thân thể lông lá đen xì vụt qua và âm thanh móng vuốt cào vào gỗ. Hắn không nghĩ rằng âm thanh đó nghe như thể một con chuột có quá nhiều chân hơn bình thường.
Không khí trên đảo nặng hơi ẩm, quần áo và ủng của hắn bám đầy hơi nước. Hắn đưa cục sáp thơm lên mũi, nhưng cũng không xua bớt đi được mùi hôi thối của hòn đảo. Nó nhắc hắn nhớ đến mùi những hố mai táng ngoài tường thành Noxus khi gió biển thổi chúng vào. Nghĩ về quê nhà, hắn chợt thấy khó chịu. Buổi tiệc trong hầm mộ sâu dưới thành phố quả là kích thích, phần thưởng cho cuộc theo dấu biểu tượng cánh hoa đen bí mật. Trong ngôi mộ cổ u ám, hắn cùng những kẻ sùng đạo khác tập hợp lại.
Cô ta chờ ở đó.
Hắn ngước lên, hy vọng nhìn thấy người phụ nữ đã dùng lời lẽ đưa biết bao người đến nơi này. Hắn nhìn thấy một bóng hình mặc đồ bằng lụa đỏ thắm thoáng hiện, uyển chuyển bước đi trước khi sương mù tràn vào giữa hàng cây che khuất đi tầm nhìn. hắn run lên trước những lời thuyết giảng của vị thần cổ xưa của cô ta, và quá đỗi vui mừng khi hắn và ba mươi người khác được chọn gia nhập đoàn hành hương. Thật giống một cuộc phiêu lưu, họ leo lên một con thuyền lớn vào giữa đêm, tên lái thuyền đội mũ trùm lẳng lặng đưa nó ra khơi. Tuy nhiên, rời xa Noxus quá lâu cũng dần ăn mòn hứng thú của hắn.
Markus dừng chân và quay đầu nhìn dọc con đường. Những người đồng hành của hắn đờ đẫn đi qua, như đàn gia súc tiến dần vào lò mổ. Họ bị sao thế? Tên lái thuyền đi phía sau, áo choàng bay phấp phới, lướt trên đường như thể chân không chạm đất. Một nỗi sợ chợt dâng lên trong lồng ngực Markus khi hắn nghĩ mình phải tiến lại gần sinh vật ghê tởm ấy.
Hắn quay đi, và thấy mình đối mặt với cô ta.
“Elise...” hắn nghẹn lời. Bản năng thúc giục hắn đẩy cô ta ra và bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ này, nhưng vẻ đẹp hắc ám mê hồn của cô ta ngăn hắn làm thế. Cảm giác nó vút qua nhanh đến nỗi hắn còn chắc mình có thực sự cảm thấy vậy không.
“Markus,“ cô ta nói, mỗi âm tiết lại gợn lên một niềm vui chạy dọc sống lưng hắn. Vẻ đẹp của cô ta khiến hắn sững sờ. Khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo, bao phủ bởi mái tóc đỏ rực rỡ. Đôi môi căng mọng và đôi mắt tỏa ánh hào quang hắc ám kéo hắn vào sâu hơn trong tấm lưới với những lời hứa hẹn thần tiên. Một tấm áo choàng đỏ thắm, cài một cái trâm có tám ngạnh, trùm quanh bờ vai cô ta. Nó khẽ lay động, dù chẳng có làn gió nào thổi qua.
“Có chuyện gì sao, Markus?” cô ta hỏi. Giọng nói xua tan mọi nỗi sợ trong hắn. “Tôi cần anh thật an tâm. Anh có an tâm không, Markus?”
“Có, Elise,“ hắn trả lời. “Tôi đang rất an tâm.”
“Tốt. Tôi sẽ không vui đâu nếu anh không an tâm khi chúng ta đã đến rất gần rồi.”
Ý nghĩ làm cô ta không vui khiến Markus hoảng sợ, hắn quỳ vội xuống đất, run rẩy.
“Tôi có thể làm tất cả vì cô,“ hắn nói.
Cô ta nhìn xuống và mỉm cười. Trong thoáng chốc, Markus nghĩ mình thấy một thứ gì đó dài, mỏng và bóng loáng xuất hiện dưới lớp áo choàng. Chuyển động thật kỳ quái và phi tự nhiên, nhưng hắn không quan tâm. Cô ta đặt ngón tay lên cằm hắn và kéo hắn đứng lên. Mạch máu nơi cổ hắn đập thình thịch, nhưng hắn lờ nó đi và bước theo cô ta.
Hắn cứ thế tiến tới, mọi suy nghĩ trong đầu biến mất như làn khói trước gió, tất cả trừ việc làm cô ta hài lòng. Cây thưa dần và con đường kết thúc trước một vách đá khắc ký hiệu khí tượng – thời gian làm mắt hắn nhức nhối. Một hang động âm u dưới chân vách đá, trông như cái hàm ghê gớm của một con quái vật. Markus thấy một thoáng kinh hoàng lướt qua người hắn.
Elise bảo hắn đi vào, và hắn không thể kháng cự.
Bên trong hang tối và ngột ngạt, tựa như đang ở trong lò mổ vậy. Giọng nói trong thâm tâm hét lên giục hắn bỏ chạy, chạy khỏi chốn này xa nhất có thể, nhưng đôi chân phản bội vẫn đưa chủ nhân vào sâu hơn. Một giọt chất lỏng rơi từ trên cao xuống má hắn, cơn đau bỏng rát bất chợt khiến hắn giật nảy người. Nhìn lên trần hang, hắn thấy những hình dạng nhợt nhạt treo bên trên, lắc lư theo một nhịp điệu điên cuồng. Trên bề mặt của tấm lưới mới dệt, một khuôn mặt người gào thét trong câm lặng khi nó dần siết chặt lại.
“Đây là đâu?” hắn hỏi, tấm màn che phủ nhận thức của hắn biến mất.
“Ngôi đền của ta, Markus ạ,“ Elise đáp, cô ta cởi bỏ áo choàng. “Đây là hang ổ của nhện thần.”
Hai cặp chân dài mọc ra từ sau lưng cô ta; thon dần thành những cái vuốt sắc như dao cạo. Chúng nâng Elise lên trong bóng tối phía sau cô ta. Ánh sáng yếu ớt trong hang phản chiếu trên tám đôi mắt lấp lánh.
Sinh vật lông lá và đầy vảy kia đã đập tan ảo mộng cuối cùng về Elise của Markus, hắn chạy trối chết ra cửa hàng trong tiếng cười man dại của cô ta. Những sợi tơ phóng vào tảng đá bên cạnh hắn. Chúng dính như keo, làm bước chân hắn chậm lại. Hắn nghe tiếng chân nhện lách cách đuổi theo. Một thứ gì đó sắc nhọn cắm phập vào vai hắn. Markus khuỵu xuống, chất độc tê liệt lan khắp người và cầm tù hắn trong chính cơ thể của mình.
Một bóng đen xuất hiện, hắn thấy tên lái thuyền câm lặng giang rộng cánh tay. Bộ áo trùm đổ xuống, và Markus kinh hoàng khi biết đó không phải một con người, mà là một đàn nhện tạo thành hình người. Cả ngàn con tràn lên người hắn, chui vào miệng hắn, tai hắn.
Elise tiến lại gần. Cô ta không còn xinh đẹp, thậm chí không còn là con người. Khuôn mặt sáng lên một cơn đói cuồng bạo không bao giờ có thể thỏa mãn. Con nhện thần khổng lồ nhấc Markus lên bằng một móng chân sắc nhọn.
“Giờ ngươi phải chết, Markus ạ,“ Elise nói.
“Tại sao...?” hắn cố gắng nói trong cơn hấp hối.
Elise mỉm cười, một nụ cười đầy răng nanh nhọn như mũi kim.
“Để ta có thể sống.”