Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại

Chương 60: Chương 60




  ''Ta đến đây để hạ gục ngươi vì danh dự. Và cho dù ngươi chẳng có nó, ngươi vẫn sẽ nằm xuống như vậy thôi.''

Là kiếm sư đáng sợ nhất của toàn cõi Valoran, Fiora nổi tiếng với ý chí bất khuất và niềm tự hào đến ngạo mạn của cô dành cho kĩ năng dụng kiếm của bản thân. Được sinh ra trong Nhà Laurent thuộc Demacia, Fiora giành lấy quyền chỉ huy gia tộc từ tay cha cô, khi nó gần như bị sụp đổ bởi một vụ bê bối. Mặc dù danh tiếng của nhà Laurent đã bị hủy hoại, Fiora vẫn tìm mọi cách để khôi phục danh dự gia đình và đưa nhà Laurent trở lại hàng ngũ danh gia vọng tộc của Demacia.

Từ khi còn nhỏ, Fiora đã luôn khác biệt với mọi mong đợi. Mẹ cô – người khéo tay nhất Demacia – đã làm cho cô những con búp bê sinh động nhất. Fiora đưa chúng cho đám hầu gái và cầm lấy thanh đoản kiếm của anh trai, bí mật bắt cậu ta phải dạy cách sử dụng. Cha cô mua về rất nhiều hình nhân để thợ may riêng của cô thiết kế những bộ váy tuyệt vời. Fiora lại dùng chúng để luyện kiếm.

Suốt cuộc đời mình, Fiora tìm kiếm ở Demacia tất cả những gì cao quý, đấu tranh cho sự hoàn hảo về mọi mặt và không dung tha bất kỳ sự xúc phạm nào đến danh dự của cô hay lý tưởng của gia tộc. Là con gái út của Nhà Laurent, số phận của cô là phải sống cuộc đời của một quân cờ chính trị, hôn nhân của cô là một phần trong cuộc chơi liên minh giữa các gia đình quý tộc. Điều này hoàn toàn không hợp với Fiora, bởi cô chỉ thấy nhục nhã với việc bị người khác thao túng, ngay cả khi đó là cha mình. Dù có chống lại, cuối cùng cô vẫn bị sắp xếp lấy một người họ hàng xa của Nhà Crownguard, đám cưới dự định được tổ chức vào mùa hè.

Các gia tộc cổ xưa của Demacia đã tề tựu lại để dự lễ thành hôn, nhưng thay vì ngoan ngoãn chấp nhận, Fiora lại thách thức số phận. Cô tuyên bố trước toàn thể khách quan rằng mình thà chết còn hơn để ai khác kiểm soát cuộc đời mình. Vị hôn phu của cô bị xấu mặt trước đám đông và gia tộc của hắn yêu cầu một cuộc đấu tay đôi để xóa đi sự lăng mạ mà Fiora đã gây nên.

Fiora ngay lập bước ra, nhưng là tộc trưởng Nhà Laurent, cha cô có bổn phận phải chấp thuận lời thách đấu. Chiến tướng của Nhà Crownguard thực sự đáng sợ, và thất bại gần như là điều chắc chắn. Để thua đồng nghĩa với việc Nhà Laurent bị suy tàn và Fiora sẽ bị lưu đày trong tủi hổ. Đứng trước tình thế ấy, cha cô đã ra một quyết định sẽ khiến cả gia tộc bị nguyền rủa trong nhiều năm tới. Đêm đó, ông định đầu độc đối thủ để làm giảm sức mạnh của hắn, nhưng bị phát hiện và bắt giam.

Luật pháp Demacia nổi danh là khắc nghiệt và không khoan hồng. Công lý của nó không thể bị xâm phạm, mà cha Fiora đã phá vỡ nguyên tắc danh dự cơ bản. Ông sẽ phải chịu nhục hình công khai trước khi bị treo cổ như một tên tội phạm tầm thường, và cả gia tộc sẽ bị trục xuất khỏi Demacia. Đêm trước ngày xử tử, Fiora vào tù thăm cha, và chuyện gì đã xảy ra giữa họ là một bí mật chỉ cô mới biết.

Một điều luật cổ xưa và đã bị quên lãng cho phép một thành viên gia đình dùng máu để xóa bỏ mối nhục của một thành viên khác, nhờ đó có thể tránh được hình phạt trục xuất. Không còn lựa chọn nào khác, cha và con gái phải đối đầu với nhau trong Sảnh Kiếm. Công lý không thể được thực thi chỉ bằng giết chóc, cha Fiora phải chiến đấu và bị chiến đấu chống lại. Từng đường kiếm nhanh đến lóa mắt trong một vũ điệu thanh thoát khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng không thể quên nổi những gì họ đã thấy. Cha Fiora là một kiếm sĩ giỏi, nhưng ông không thể sánh với con gái. Họ nói lời từ biệt mỗi lần lưỡi kiếm chạm nhau, nhưng cuối cùng Fiora đâm sâu vũ khí vào tim cha trong nước mắt và đảm bảo cho gia tộc tiếp tục ở lại Demacia. Khi cha gục ngã dưới chân mình, Fiora trở thành người đứng đầu Nhà Laurent trước sự ngạc nhiên của các anh trai...)

Dù danh dự của Nhà Laurent đã phần nào được cứu vãn, nhưng tai tiếng sẽ không dễ dàng mất đi. Những năm tiếp theo, Fiora chứng tỏ bản thân là một vị tộc trưởng khôn ngoan và nhanh chóng học cách tránh những sai lầm của tuổi trẻ. Cô trở thành một nữ kiếm sư và một nhà thương thuyết đáng gờm, đi thẳng vào trung tâm mọi vấn đề bằng sự minh bạch và thẳng thắn đến tàn nhẫn. Vẫn có kẻ bàn tán về nỗi hổ thẹn của Nhà Laurent và chê bai rằng các chuẩn mực đã xuống cấp thế nào khi một phụ nữ dám tự gọi mình là người lãnh đạo một gia tộc cao quý, nhưng cũng chỉ nói riêng với nhau thôi. Khi những lời đó đến tai Fiora, cô nhanh chóng gọi kẻ phao tin đến và yêu cầu công lý trên đầu lưỡi kiếm.

Ngay lúc ấy, cô vẫn nhân nhượng cho hắn một con đường để thỏa mãn danh dự mà không phải chết. Đến giờ, chưa ai chấp nhận đề nghị đó, và cũng chưa ai sống sót bước ra khỏi cuộc đấu tay đôi với Fiora.

Của cải của Nhà Laurent ngay một tăng, và Fiora được rất nhiều người cầu hôn, nhưng vẫn chưa ai tỏ ra xứng đáng. Thiên hạ ngờ rằng chính Fiora đã bắt họ trải qua những thử thách không thể vượt qua để duy trì tình trạng độc thân, bởi một người vợ theo truyền thống sẽ phải nghe lời chồng.

Mà Fiora thì không bao giờ làm bất kỳ thứ gì theo truyền thống cả.

Đối thủ của Fiora là Umberto. Trông hắn rất tự tin vào bản thân. Cô quan sát hắn trò chuyện với bốn tên khác, giống nhau đến mức chắc chắn chúng là anh em. Cả năm đều tự mãn và chải chuốt, như thể có mặt ở Sảnh Kiếm để đáp lại lời thách thức của cô là không xứng với phẩm giá của chúng.

Ánh bình minh chiếu qua khung cửa sổ trên cao, và trên nền đá cẩm thạch mờ mờ bóng những người đến xem sự sống chấm dứt. Họ đứng thành hàng quanh đại sảnh: thành viên của hai Nhà, người hầu, những kẻ tò mò và cả những kẻ chỉ đơn giản là thích thú khi nhìn thấy máu đổ.

“Fiora,“ anh trai thứ Ammdar của cô đưa cho cô một thanh đoản kiếm với lưỡi thép xanh lấp lánh. “Em có chắc về chuyện này không?”

“Tất nhiên,“ Fiora đáp. “Anh đã nghe những gì Umberto và anh em hắn rêu rao ở Commercia rồi chứ?”

“Anh có nghe,“ Ammdar xác nhận. “Nhưng thế có đáng chết không?”

“Nếu em tha cho một tên ngồi lê đôi mách thì những kẻ khác sẽ nghĩ chúng muốn khua môi múa mép thế nào cũng được,“ Fiora nói.

Ammdar gật đầu, và lùi lại. “Vậy cứ làm những gì em phải làm.”

Fiora tiến lên, xoay vai và vạch hai đường kiếm vào không khí – dấu hiệu bắt đầu trận đấu. Umberto quay lại khi một gã em trai thúc cùi chỏ vào sườn hắn. Fiora nổi giận khi thấy hắn nhìn chòng chọc vào mình. Hắn rút vũ khí ra, một thanh kiếm kỵ sĩ Demacia dài và được làm cong rất đẹp, với miếng che tay bằng vàng và chuôi kiếm bằng lam ngọc. Một thứ vũ khí kiểu cách và hoàn toàn không phù hợp với những gì một cuộc đấu tay đôi yêu cầu.

Umberto bước vào vị trí và lặp lại những động tác cô đã làm. Hắn cúi chào cô và nháy mắt. Fiora nghiến chặt răng, nhưng cố kìm sự chán ghét lại. Không có chỗ cho cảm xúc trong một cuộc đấu tay đôi. Nó che mờ kiếm thuật và khiến nhiều kiếm sĩ vĩ đại bị hạ gục dưới tay những đối thủ yếu hơn.

Hai người đi thành vòng tròn đối diện nhau, chân và kiếm chuyển động như hai vũ công đang thực hiện những bước nhảy dạo đầu. Hành động này nhằm đảm bảo cả hai đấu thủ nhận thức được ý nghĩa của thứ họ sắp tham dự vào.

Nghi thức này rất quan trọng. Giống như Bước Chân Nhịp Nhàng, chúng được nghĩ ra để cho phép những người văn minh duy trì sự cao quý ngay trong việc giết chóc. Fiora biết chúng là những luật lệ tốt, chỉ là luật lệ thôi, nhưng nó vẫn không thể che giấu sự thật rằng cô sắp kết thúc sinh mạng người trước mặt. Và bởi Fiora tin vào những luật lệ này, cô phải đưa ra đề nghị.

“Chào ngài, tôi là Fiora của Nhà Laurent,“ cô nói.

“Giữ những lời đó cho người khắc bia mộ đi,“ Umberto cắt lời.

Cô bỏ qua trò chọc tức trẻ con đó và nói, “Tôi được biết rằng ngài đã làm tổn hại đến tiếng tăm của Nhà Laurent bằng một hành động thiếu công bằng và tôn trọng và lan truyền những lời dối trá ác ý đối với quyền lợi hợp pháp của gia tộc chúng tôi. Do đó tôi có quyền thách đấu ngài và phục hồi danh dự bằng máu ngài.”

“Ta biết rồi,“ Umberto đùa cợt với đám đông. “Ta chẳng ở đây rồi sao?”

“Ngài đến để chết,“ Fiora cam đoan. “Trừ khi ngài chọn không chiến đấu và làm tôi hài lòng để bù đắp sự xúc phạm ngài đã gây ra.”

“Làm sao để ta làm cô hài lòng đây?” Umberto hỏi.

“Chấp nhận mất tai phải.”

“Cái gì? Cô điên à?”

“Làm thế hoặc ngài phải chết,“ Fiora thản nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết. “Ngài biết cuộc đấu sẽ kết thúc thế nào. Đầu hàng cũng không mất mặt gì đâu.”

“Tất nhiên là thế,“ Umberto nói, và Fiora thấy hắn vẫn nghĩ mình có thể thắng. Như mọi kẻ khác, hắn đã đánh giá thấp cô.

“Tất cả đều biết kiếm thuật của tôi, nên chọn sống và mang theo vết thương như một huân chương danh dự. Hoặc chọn chết, và trở thành thức ăn cho bầy quạ vào trưa mai.”

Fiora nâng kiếm. “Giờ hãy chọn đi.”

Hắn nghĩ cô kiêu ngạo. Cơn giận của hắn vượt qua nỗi sợ và hắn lao đến, mũi kiếm nhắm vào tim cô. Fiora đọc được đòn đánh trước khi nó tung ra và khẽ quay sang trái, để thanh kiếm chém vào khoảng không. Lưỡi kiếm của chính cô vung lên, rồi hạ xuống theo một đường cong chuẩn xác. Đám đông nín thở khi máu đổ trên nền đá và cuộc đấu kết thúc quá đột ngột.

Fiora quay lại khi vũ khí của Umberto đập xuống phiến đá hoa cương. Hắn quỵ xuống, rồi đổ gục, tay giữ chặt lấy cổ họng để ngăn máu chảy ra.

Cô quỳ bên Umberto, nhưng đôi mắt hắn đã mờ đục và không còn có thể thấy cái chết đang đến. Fiora chẳng thích thú gì trước sự tàn sát này, nhưng tên ngốc đó không cho cô lựa chọn. Lũ em của Umberto tiến lại để lấy thi thể hắn, và cô thấy chúng bị chấn động mạnh trước thất bại của anh trai.

“Bao nhiêu rồi?” Ammdar vừa bước lên để nhận lại thanh kiếm vừa hỏi. “Mười lăm? Hai mươi?”

“Ba mươi,“ Fiora nói. “Có lẽ là hơn. Giờ với em chúng trông đều như nhau.”

“Sẽ có thêm nữa,“ anh trai cô khẳng định.”

“Cứ thế đi,“ Fiora đáp. “Nhưng mỗi cái chết lại phục hồi danh dự cho gia tộc ta. Mỗi cái chết lại mang sự chuộc tội đến gần hơn.”

“Chuộc tội cho ai?” Ammdar hỏi.

Nhưng Fiora không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.