Nhưng mà, hình như lại có chút không quá giống, làm cho nàng nói không được là ở chỗ nào.
Cẩn thận ngẫm lại, từ Yến quốc đến Tần quốc cũng hơn mấy ngàn dặm, đại ca căn bản là không cách nào chạy tới. Trừ phi là mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng mà như vậy thì không thể nào.
Nhớ lại lúc nàng rời đi, đại ca đang ra ngoài làm nhiệm vụ, như thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng, người nam nhân này đến cùng có phải là đại ca hay không?
Đáng tiếc hiện tại nàng đã bị điểm huyệt, mặc dù không phải huyệt ngủ, nhưng lại đầu óc lại không được tỉnh táo.
Hắc y nam tử mang theo Băng Nhi vượt nóc băng tường ở trên mái hiên, đại khái bay qua hai ba con đường, liền mang nàng đáp xuống.
“Thủ lĩnh, người đã trở lại.” Phía xa đột nhiên có tiếng hai nam nhân hỏi.
“Ừ.” Giọng nói của hắc y nam nhân vô cùng trầm thấp, nghe không ra đến cùng.
“Mang về một người mà thôi, người bị thương còn tự thân đi, không bằng để chúng ta làm thay là tốt rồi.”
“Không cần, ta tự làm là được rồi.” Giọng nói hắc y nam nhân vẫn như cũ khàn khàn.
Lần đối thoại này Băng Nhi nghe được đến trái tim nhảy mạnh, bị thương? Đối phương vì sao lại bị thương? Xem ra đây nhất định không phải là đại ca.
Trong lúc mơ hồ, Băng Nhi nhìn thấy hai con ngựa kéo xe ngựa. Con ngựa có màu lông vàng nhạt, bộ lông bị thổi bay, dưới ánh trăng tản ra bóng sáng trong trẻo, lại là hai con Hãn Huyết Bảo Mã.
Người này còn muốn mang theo nàng ngồi xe ngựa? Hai con ngựa này cũng là vật phi phàm, nếu là kẻ thù ra tay với nàng, thật đúng là xuống tay mạnh!
Nam nhân này bắt đi nàng đi rốt cục là muốn như thế nào? Trong đầu Băng Nhi suy nghĩ các loại khả năng. Liền thấy nam tử nhét nàng vào trong xe ngựa, sau đó liền chui theo vào. Hai hắc y nhân khác một người xoay người một cái liền nhảy lên con ngựa bên cạnh, người còn lại nắm lấy dây cương quất mạnh một cái, xe ngựa liền nhanh chóng lao đi.
Người tốt, cái này căn bản là bắt cóc! Lại không biết đến tột cùng là muốn dẫn nàng đi nơi nào?
Đi tới Tần quốc, dọc đường Băng Nhi luôn luôn ngồi trong xe ngựa. Hiện tại nàng đã có cảm giác chán ghét đối với xe ngựa, bất luận là loại xe ngựa gì. Thật vất vả mới có thể ở trong khách điếm ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng lại bị người hành hạ mang ra ngoài, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật sự là quá ghê tởm.
Chiếc xe ngựa này cũng không rộng, hơn nữa vô cùng nhỏ hẹp, thích hợp để lên đường. Cả người Băng Nhi đều dựa vào trên người hắc y nam nhân. Hơi thở ưu nhã của hắn quanh quẩn bên người, nàng liền tựa vào trên người hắn ngủ. Theo xe ngựa lắc lư, tinh thần nàng càng tan rã.
Xe ngựa bay nhanh, một đường ra khỏi thành. Nghe được âm thanh của binh lính ở bên ngoài, nam tử lấy thẻ bài ra, đối phương thế nhưng lập tức cho hắn qua.
Sau đó, bàn tay hắc y nam nhân từng chút một vuốt ve mặt mũi của Băng Nhi.
Đáng chết! Đây sẽ không phải là người nào thèm thuồng vẻ đẹp của nàng chứ?
Lông mi Băng Nhi khẽ run, không để ý nhiều, há miệng liền táp lấy ngón tay của hắc y nam nhân.
Đối phương đang nhẹ nhàng vuốt ve trên càm nàng, cả đôi môi cũng cảm giác sắp tê dại.
Sau đó tay của hắn lại theo cổ, sống lưng, eo, hai chân của nàng khẽ vuốt ve một lần.
Một giây kế tiếp, Băng Nhi mạnh mẽ giải khai huyệt đạo, nhấc chân liền hung hăng đá về phía hắc y nam nhân. Đối phương “A” lên một tiếng, đáng tiếc mắt cá chân lại bị người này bắt được, cảm giác thật sự rất quen thuộc.
Cách trong chốc lát, xe ngựa rốt cục dừng lại, người đánh xe kéo dây cương.
Hắc y nam tử bên người động tác lưu loát nhảy xuống, tiếp theo lại ôm Băng Nhi xuống, mang theo nàng đi tới một gian phòng, đặt nàng lên giường, sau đó lại nhanh nhẹn giải khai huyệt đạo của nàng.
Một cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt ở bên hông Băng Nhi, đột nhiên cả người nàng bị hắn lật ngược lại.
“Bốp!” Cái mông của nàng bị hung hăng đánh một cái. Thân thể Băng Nhi cả kinh run lên. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắc y nam tử truyền tới: “Lá gan muội thật là lớn.”
“Đại ca!” Trong lòng Băng Nhi nhất thời buông lỏng, thì ra là Lạc Ngọc Ly.
Băng Nhi ngoái đầu lại cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn. Lông mi dài mà vểnh của hắn dưới ánh nến nửa sáng nửa tối, làm cho nửa người nằm trong bóng tối, hắc y mở ra phân nửa, tóc đen trên trán rũ xuống, từng giọt mồ hôi khiêu gợi chảy xuống, tựa hồ như xa lại, rồi lại rất quen thuộc.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chú, trong nháy mắt nàng giống như biến thành tương đá, lời gì cũng không nói ra được.
“Tại sao lại không nói chuyện? Chột dạ?” Lạc Ngọc Ly trừng mắt nhìn Băng Nhi.
“Ừ.” Nàng từ từ cắn môi một cái, cảm giác nhịp tim mình đập rất nhanh. Con ngươi Lạc Ngọc Ly sâu thẩm, ngồi ở bên người nàng, thân thể từ từ áp sát vào nàng, đầu cũng từ từ đến gần, hơi thở phun trên cổ nàng cũng càng ngày càng nóng. Đột nhiên hắn cúi người, cắn một cái trên vành tai xinh đẹp của nàng, hàm răng không có quá dùng sức, cắn cũng không phải là rất đau, chỉ giống như cảm giác mập mờ giữa tình nhân.
“Từ nay về sau muội phải nghe theo lời ta.” Nói xong thế nhưng Lạc Ngọc Ly lại mạnh mẽ vỗ một cái trên mông Băng Nhi.
Lần này đánh thật là đau. Trên khuôn mặt giống như sứ trắng của Băng Nhi nhiễm lên một tia tức giận, hừ hừ nói: “Rất đau đó! Đại ca!”
“Chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi.” Lạc Ngọc Ly cực kỳ lạnh nhạt liếc nhìn nàng, trả lời lạnh như băng. “Muội cư nhiên lại tự chủ trương rời khỏi thế ngoại đào nguyên, thậm chí không để huynh trưởng vào mắt? Nên phạt muội thật nặng.”
Nói xong, Băng Nhi vô dụng bị hắn ôm đặt trên hai đùi, từ từ cởi quần ra. Lần này nàng thật là không mặc quần lót hóng gió rồi.
Vừa nghĩ tới trừng phạt, toàn thân nàng liền nổi lên màu đỏ mê người. Đại ca không phải là lại muốn…… muốn…… Cái đó thật sự đau quá.
Băng Nhi nắm chặt hai quả đấm, trong lòng đấu tranh trong chốc lát. Nào biết Lạc Ngọc Ly ôm nàng, cũng là tư thế tiêu chuẩn chuẩn bị trừng phạt. Hắn vừa hung hăng đánh vào trên mông nàng, vừa lạnh lùng nói: “Mặc dù muội muốn kết giao với quý tộc, ta không ngăn cản. Nhưng mà muội lại không để ý đến an toàn của bản thân, cư nhiên tự đặt mình trong nguy hiểm.”
Băng Nhi thầm nghĩ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Nguy hiểm này chính là mình không đi tìm nó thì tự nó cũng sẽ tìm mình.
“Còn có Trần gia Đại công tử rốt cục là chuyện gì xảy ra? Nam nhân cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể trêu chọc.”
Băng Nhi cau mày. Nàng căn bản cũng không có đi trêu chọc nam nhân. Nàng là oan uổng có được hay không?
“Trong phòng bày trận pháp thì như thế nào? Nếu gặp phải cao thủ chân chính muội sẽ đối phó làm sao?”
Trên lông mày Băng Nhi hiện đầy vạch đen. Cao thủ chân chính có mấy người đây chứ? Nàng tự tin trận pháp của bản thân ngay cả Trần Đại công tử, Dung Chích, Sở Hạo Thiên cũng không có cách nào phá. Hết lần này tới lần khác cao thủ này lại là đại ca.
“Nếu muội bị trúng độc thì làm sao bây giờ? Nữ nhân nếu không thể sinh con, như thế nào giúp trượng phu dạy?”
Băng Nhi cảm thấy cái này thật sự không cần lo lắng. Trừ độc tính của hang rắn đặc biệt một chút, mà cái đó ban đầu nàng còn chưa thức tỉnh, cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại nàng dù sao cũng có trí nhớ của kiếp trước, cũng có một phần kinh nghiệm giang hồ, độc dược cùng thuốc mê nàng chưa từng để trong mắt.
“Nữ nhân, thật sự nên trừng phạt lá gan làm loạn của muội.” Sau khi mạnh mẽ đánh mấy cái trên mông của nàng, Lạc Ngọc Ly mới nghiêng đầu đi, lạnh như băng nói: “Mặc y phục lại, đừng để bị cảm lạnh.”
Băng Nhi nhấp nhẹ đôi môi, thầm nói thì ra trừng phạt không phải là loại trừng phạt kia. Là do nàng nghĩ sai. Bất quá hắn nên nhìn cũng đã nhìn, còn giả bộ một bộ dáng lạnh lùng ghét bỏ. Điều này cũng làm cho nàng khó chịu. Kiếp trước nàng có bao giờ từng bị một người nam nhân ăn gắt gao như vậy? Thật đúng là oan gia!
Băng Nhi nhanh chóng mặc y phục vào. Mặt mũi xinh đẹp đều đã đỏ đến lỗ tai. Băng Nhi ngẩng đầu lên chẳng biết lúc nào hắn đã xoay đầu lại nhìn nàng, đối diện cùng đôi mắt lạnh lùng của hắn trong chốc lát, như có ánh sáng như ẩn như hiện. Gương mặt trắng nõn trước mặt bị nhuộm hồng, ánh mắt thâm trầm, giống như cũng có một chút động tình.
“Muội có biết lỗi hay chưa?” Đôi mắt phượng liếc xéo nàng, đôi môi khẽ nhếch lên.
“Ca, ta đã biết sai lầm rồi.”
Nếu không thừa nhận bản thân sai, chỉ sợ còn có trừng phạt càng nặng hơn. Thủ đoạn trừng phạt của đại ca nàng đã nếm qua, chẳng qua là nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới đại ca cư nhiên lại vượt ngàn dặm xa xôi mà đến, làm cho nàng có chút cảm động.
Giờ phút này, con ngươi lạnh lùng của Lạc Ngọc Ly liếc nhìn Băng Nhi, nói: “Muội thật sự là biết sai?”
Băng Nhi thấp giọng “Ừ” một tiếng. Thấy Lạc Ngọc Ly cau mày, ánh mặt chợt lóe. Nàng vươn tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên khóe môi hắn một cái.
Băng Nhi không hề biết nàng phong tình như vậy chọc người ta yêu thương, xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Lạc Ngọc Ly hít sâu một hơi. Trong phòng ánh nến mập mờ, ánh sáng trong đôi mắt câu hồn người. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mỗi một tấc đều giống như là điêu khắc ra. Lạc Ngọc Ly cúi đầu, liếc mắt nhìn thiếu nữ đang ôm mình, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của nàng, không tự chủ liền thở dài một tiếng, nói thật nhỏ: “Từ nay về sau, muội phải nhớ ước pháp tam chương của chúng ta, bộ dáng này của muội thật sự là làm cho người ta không yên lòng.”
Vì vậy, trước mắt Lạc Ngọc Ly có ba yêu cầu đối với Băng Nhi:
Thứ nhất: Học Dịch Dung Thuật, thường ngày vì suy nghĩ đến sự an toàn mà nữ cải nam trang. Lúc trao đổi cùng đám người quý tộc phải cẩn thận, quý tộc 7 nước đều chuộng nam phong, nếu không cẩn thận sẽ dẫn tới ham muốn của đám người đoạn tụ.
Thứ hai: Chú ý ăn uống. Lạc Ngọc Ly muốn nàng mỗi ngày phải ăn 4 bữa. Trừ ba bữa ăn chính, còn phải thêm bữa ăn khuya. Nghe nói là sớ ngày dưỡng tốt thân thể, có lợi cho việc sinh con.
Thứ ba: Tiếp tục học văn tập võ. Lạc Ngọc Ly nói một ngày không học sẽ nguy hiểm, không học sẽ ngu ngốc. Võ học, huyền học đều phải học một ít. Bình thường nhất định phải luyện võ công.
Sau khi ước pháp tam chương, Lạc Ngọc Ly ôm thân thể mềm mại thơm ngát của Băng Nhi vào trong ngực.
“Ca, ta mới vừa nghe được bọn họ nói. . . . . . huynh bị thương?” Băng Nhi bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng.
“Không sao.” Bàn tay Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. “Băng nhi, nhiệm vụ vào cấm địa lần này thế ngoại đào nguyên cũng sẽ tham dự. Những người khác cũng là người của Lâm Lang Các. Có thể muội cũng biết. Nhưng mà ngày thường ở trước mặt bọn họ ta sẽ đối xử bình đẳng với muội.”
“Ừ.” Băng Nhi gật đầu một cái.
“Nhớ, từ nay về sau, thân phận bên ngoài của ta là đại ca của muội.” Trong miệng Lạc Ngọc Ly mặc dù nói như vậy, nhưng mà lại đưa tay từ từ cởi y phục của nàng, ngón tay thon dài xẹt qua cái yếm của nàng. Băng Nhi ngượng ngùng rũ mắt xuống, trái tim đập thình thịch.
Hai người rốt cuộc cùng giường chung gối, tư vị nhuyễn ngọc ôn hương tràn đầy cõi lòng, người nam nhân nào có thể kềm chế? Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng hít vào mùi hương đặc trưng trên người Băng Nhi, phát giác thiếu nữ trước mặt thật sự là có thay đổi rất lớn. Đâu chỉ là nữ tử lớn 18 lần. Bộ dáng xinh đẹp động lòng người như vậy làm thế nào mà hắn có thể yên tâm? Hắn muốn nàng, rồi lại sợ làm bị thương nàng. Giờ phút này thế nhưng hắn lại nhớ lại một chuyện khác.
Nhìn hắn ngẩn người, Băng Nhi không nhịn được hỏi nói: “Ca, huynh đang nhớ tới cái gì?”
“Ta nhớ tới, nương muội đã từng để lại cho ta một quyển sách, nói với ta sau này đưa lại cho phu quân của muội.”
“Là cái gì?”
“Nương muội nói muội thể chất đặc biệt, không thể tùy ý làm việc. Trên đó viết cách nên ân ái như thế nào cùng người có thể chất như muội.”
Sắc mặt Băng Nhi mang theo một chút ngượng ngùng, tròng mắt nửa hí. Lạc Ngọc Ly từ từ ôm nàng xoay người lại, cúi đầu xuống, cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt trên người nàng. Trong lúc nhất thời, thân thể nàng giống như là bị sét đánh, cả người run lên, trên khuôn mặt như ngọc tràn ra sắc đỏ nhàn nhạt, dây cung dưới đáy lòng không khỏi căng thẳng, đôi môi đỏ mọng hét mở, nhẹ nhàng thở hào hển.
Ban đêm, hai người ôm nhau thật chặt cùng một chỗ. Băng Nhi cảm thấy bản thân giống như là thức ăn ngon miệng, suýt nữa thì bị một con sói đói nuốt vào trong bụng.
Nàng loáng thoáng cảm thấy, từ sau khi nàng tự chủ trương rời đi, đại ca có chút không nén được tức giận.
. . . . . .
Ở một gian phòng khác, Dung Chích y phục xốc xếch nghiêng người dựa vào lan can, nhàm chán hút thuộc. Mà mỹ nhân bên cạnh hắn thì mặt đầy u oán đấm chân cho hắn. Không biết là nơi nào không phục vụ tốt vị đại gia này, cư nhiên từ lúc ra khỏi Yến quốc, công tử này gần như liền cấm dục, chưa từng đụng vào bất kỳ ai trong các nàng. Nàng ta cảm thấy bản thân giống như bị thất sủng rồi.
“Mỹ nhân, ngươi nói đang êm đang đẹp người đến tột cùng là đi nơi nào rồi?” Hồng y nam tử hít một hơi thuốc, chân mày một cao một thấp, thần sắc rất là ưu sầu.
“Công tử? Ta làm sao mà biết được?” Nữ tử hờn dỗi nhìn hồng y nam tử, nói: “Công tử, vì sao hôm nay lại muốn Lạc Băng Nhi kia, ta ăn dấm chua.”
“Ngươi cũng sẽ ghen?” Dung Chích không thèm nhìn tới nữ tử kia một cái, khẽ thở dài: “Được rồi, ngươi có thể trở về rồi.”
“Trở về? Trở về nơi nào đây?” Nữ tử không hiểu nhìn hỏi hắn.
“Từ đâu tới đây, chạy về chỗ đó, ta chỗ này không cần ngươi.”
Khuôn mặt nữ tử biến sắc, biết bản thân không có phục vụ tốt công tử, cũng không biết là bản thân đến tột cùng là nơi nào làm cho hắn không hài lòng. “Công tử, tha cho ta lần này đi. Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực phục vụ ngày thật tốt. Sau này cái gì ta cũng không dám nói lung tung nữa.”
“Mang nàng đi ra ngoài!” Sắc mặt Dung Chích trầm xuống, mấy tân thị vệ đã kéo nữ tử kia ra ngoài.
“Dung Đại công tử, chúng ta có hành động hay chưa?” Thị vệ bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Ngươi đi hỏi Trần Đại công tử một chút.” Dung Chích thấp giọng nói.
“Một nha đầu mà thôi, mất tích liền mất tích, mọi người đi về trước không phải là được rồi sao.” Giờ phút này, Trần cô cô đứng ở ngoài khách điếm, giọng điệu khinh thường nói.
“Không thể, chúng ta nói gì cũng không thể bỏ nàng ấy ở lại, nhất định phải tìm được Băng Nhi cô nương.” Phần đông các thiếu niên quý tộc mỗi người đều không muốn đi trước.
“Các ngươi!” Trần cô cô không ngờ con nha đầu chết tiệt kia thế nhưng lại được mọi người coi trọng như vậy. Bà cảm thấy hiện tại khó có thể tưởng tượng.