Trước con sông, phong thái tuyệt diễm của nam tử cùng thiếu nữ hình thành một bức họa yên tĩnh mà mỹ lệ.
Sau đó, cuồng nhiệt thình lình cuốn tới, cánh tay Lạc Ngọc Ly từ phía sau nắm lấy eo nhỏ đầy một nắm tay của Băng Nhi, xoay người nàng lại đối mặt với hắn. Tiếp theo không chút chần chờ kéo nàng vào trong ngực.
Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng gợi cảm mang theo một chút lạnh lẽo, lại mang theo một chút ý tứ trờng phạt dùng sức hôn xuống môi nàng.
Đôi môi nhẵn nhụi chạm vào nhau, đắm chìm trong đó. Đôi môi lửa nóng trằn trọc mút vào, tham lam hôn, không chừa một khe hở.
Nụ hôn của hắn mang theo cảm xúc vội vàng, khát vọng giữ lấy thật sâu, cùng với tức giận, giống như núi lửa đè nén thật lâu rốt cục phun trào, liều lĩnh hôn đôi môi đỏ mọng như nước của nàng.
Bầu trời âm trầm. Bóng đêm như mực.
Tình cảm trong phút chốc như hoa bừng nở, khí thế hừng hực. Băng Nhi giật mình, con ngươi trong suốt lộng lẫy nhìn Lạc Ngọc Ly, không tiếng động thừa nhận ý muốn giữa lấy của hắn.
Nàng chỉ cảm giác đôi môi của mình bị dày vò vừa sưng vừa đỏ, lại tê lại mềm, thẳng đến khi bị hắn hôn đến gần như mất đi tri giác.
Sau khi hôn sâu, Lạc Ngọc Ly lại nhịn không được cắn môi nàng một cái, gần như là làm đầu óc nàng biến thành trống rỗng. Tiếp theo bế nàng đặt trên một tảng đá, tay vòng qua vòng eo nhỏ mềm mại như liễu của nàng, ôm mông nàng trực tếp nhấc lên. Tư thế này….. trong lòng Băng Nhi có chút buồn bực cùng ngượng ngùng. Dáng ngồi hiện tại của nàng vừa ái muội vừa chướng tai gai mắt. Hai chân bị bắt tách ra, mà nàng lại đang ngồi trên đùi của hắn, hai tay nam tử gắt gao ôm chặt nàng.
Bầu không khí trước mắt lọt vào một mảnh kiều diễm, hai người mặt đối mặt thật sâu đối diện nhau, tim đập rộn lên.
Mà Băng Nhi bỗng nhiên cảm giác được lửa nóng của Lạc Ngọc Ly đang chĩa vào nàng. Nàng có chút không thoải mái xoay vặn thân thể, lại cảm thấy càng thêm không thoải mái, vội vàng cúi người, có chút không dám đối diện cùng đôi con ngươi như ngọc lãnh liệt của hắn. Cảm thấy đại ca băng sơn bỗng nhiên trở thành núi lửa bùng nổ, lại giống như thú dữ, lũ lụt. Cử chỉ, hành động cùng vẻ lạnh nhạt như băng ngày thường hoàn toàn khác nhau, quả thật giống như thay đổi thành một con người khác.
Môi nàng mở ra “Ca….. Buông ta ra….. Chúng ta không thể như vậy.”
Hai cánh tay Lạc Ngọc Ly cố tình càng thêm siết chặt, gần như có thể cảm giác được cơ ngực cường tráng của hắn dán trước ngực nàng. Da thịt càng thêm chặt chẽ dán vào nhau.
“Ca, huynh nói huynh đã có người trong lòng, không thể làm như vậy.”
“Thật ra thì, ta không có thích nữ nhân khác, trong lòng ta chỉ có muội.” Lạc Ngọc Ly thì thào nói. Khoảng cách gần như vậy, trong từng hơi thở của hắn đều là mùi hương thanh nhã tản ra từ da thịt nàng. Ngực nàng cực kỳ mềm mại, ôm nàng giống như đang ôm một khối ngọc thượng đẳng mềm mại, thơm mát, làm cho hắn cảm thấy cả người thoải mái, trong lòng càng lưu luyến.
“Ca, chẳng lẽ lúc trước huynh đều lừa gạt ta?” Hai mắt Băng Nhi sáng rực, thật sâu nhìn hắn.
“Ừ, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với muội.” Hắn thấy, có thể ôm lấy nàng, giờ khắc này như vậy là đủ rồi.
Băng Nhi nghe vậy sửng sôt, trái tim nàng không hiểu sao lại đập chậm nửa nhịp, lại nghe thấy tiếng tim đập so với bản thân còn nhanh hơn. Hai người gần gũi tiếp xúc với nhau như vậy, y phục của Lạc Ngọc Ly nửa mở, tiếng tim đập theo ngực truyền đến, kề sát da thịt của nàng truyền lại. Tiếng tim đập của hai người như đụng cùng một chỗ, cảm nhận được tâm tình của nhau. Mà Lạc Ngọc Ly thế nhưng bắt đầu vận công, nhiệt độ theo thân thể truyền đến, y phục của nàng cũng dần dần khô.
Rất nhanh, y phục của nàng đã hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng của hắn vẫn như cũ có chút ướt sũng.
“Lạc Ngọc Ly công tử, Lạc Băng Nhi công tử ——”
Vào lúc này, xa xa, giọng nói của đám người Dung gia chợt truyền đến, cắt đứt khoảnh khắc ôn nhu đưa tình giữa hai người.
“Hai người các ngươi không sao chứ?” Xa xa, quản gia Dung gia cùng một người hộ vệ đã đi tới, hai người đốt đèn lồng màu đỏ.
“Đợi chút, người thế nhưng được ôm.” Hộ vệ tinh mắt.
“Ca, bị người thấy được, mắc cỡ chết.” Băng Nhi theo bản năng đẩy Lạc Ngọc Ly ra.
Nhưng nàng vừa chìa tay ra, vừa khéo chạm trúng thù du đỏ trước ngực hắn, Lạc Ngọc Ly rên lên một tiếng.
Sắc mặt Băng Nhi nhất thời hiện lên màu đỏ khả nghi, hơn nữa lúc này lại càng đỏ ửng. Lạc Ngọc Ly đứng dậy, ôm chặt nàng thêm chút nữa, dùng áo choàng đã khô một nửa che hai người lại.
“Hai vị không có việc gì chứ? Chúng ta theo đường núi xuống dưới, lo lắng các ngươi gặp phải chuyện không may.”
“Yên tâm, chúng ta hoàn hảo.” Băng Nhi thấp giọng trả lời. Mà vừa rồi nàng với Lạc Ngọc Ly thân mật một hồi, không khỏi lộ ra đường cong kiều mị của nữ tử.
“Thì ra Lạc Băng Nhi là nữ giả nam trang nha! Khó trách xinh đẹp như vậy, chỉ là nàng xinh đẹp như vậy vì sao không mặc nữ trang?” Trong lòng hộ vệ Dung gia rung động, quả thật không có ngôn ngữ để hình dung, không thể tin được sờ sờ đầu.
Lạc Ngọc Ly cúi đầu nhìn Băng Nhi, trong lòng có chút nghi hoặc. Băng Nhi của hắn hình như trong lúc bất tri bất giác càng trở nên hấp dẫn, chỉ một động tác giơ tay nhấc chân cũng mang theo sức quyến rũ tao nhã. Ánh mắt ít đi vài phần đơn thuần, nhiều hơn vài phần cơ trí, càng trở nên sặc sỡ lóa mắt, thậm chí còn làm cho người ta không dời mắt được.
“Tên tiểu tử Sở quốc này có điều không biết, địa phương giao nhau giữa Yến Triệu hai nước người người hỗn tạp. Nữ tử Yến Quốc hành tẩu trên giang hồ, mặc trang phục nữ tử vẫn là có chút không tiện. Huống hồ lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy. Hơn nữa nữ tử mặc nam trang cũng là phong tục của bản địa, ngươi nhìn Mặc Nguyệt Nguyệt tiểu thư vừa tới cũng là nhập gia tùy tục, cũng nữ giả nam trang.” Quản sự trung niên theo sau đi tới vội vàng nói, cũng vì giảm bớt không khí xấu hổ.
“Hiểu, hiểu rồi.” Hộ vệ đỏ mặt nói.
Nói xong, quản sự thật sâu thở dài, đúng là bái một cái thật sâu “Đa tạ Lạc Băng Nhi cô nương tương trợ, vừa rồi đã giải cứu chúng ta.”
“Đúng rồi, tất cả mọi người sao rồi?” Ánh mắt Băng Nhi lo lắng hỏi.
“Làm phiền Nhan Nhị tiên sinh mang người tới, thế ngoại đào viên đúng là xuất hiện kịp thời.”
“Nhan Nhị tiên sinh? Vì sao người tới không phải là Tiêu Lang?” Băng Nhi lộ ra một nụ cười trong trẻo dịu dàng, ngoái đầu nhìn thoáng qua Lạc Ngọc Ly.
“Ngày đó muội bói ra là quẻ hung, là ta thông tri cho bọn họ. Nhan Nhị tiên sinh biết y thuật, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với Dung gia, cho nên hắn ra tay là tốt nhất.” Mặt Lạc Ngọc Ly không đổi sắc nói.