Chúc mn năm mới vui vẻ, hạnh phúc thành công trong học tập và sự nghiệp, tình tiền đều có đủ!!!!!!
Chương này có sự trợ giúp type từ bạn _maclamthuyen_
Hôm nay nam chính Phong ca lên sàn nha! Tuy nhiên có người không thích bị gọi là Phong ca ca nên bắt người ta gọi là Ngôn ca ca, cho nên từ nay ta cũng gọi là Ngôn ca nha! (Lý do thì vài chương sau sẽ rõ!)
- ---------+++++++-----------
Hôm nay là Bách Hoa Yến. Triệu ma ma từ sớm đã gọi Diệp Thiên dậy.Nàng trở mình, lẩm bẩm chép miệng: “Không dậy nổi, ngủ thêm một lát đã.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì ngủ mà trở nên đỏ bừng, mái tóc rối xù chỉa ra lung tung. Chân nàng cũng không thành thật, đá tới đá lui trong chăn đến nỗi cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Triệu ma ma thấy vậy cũng ngừng nỗ lực đánh thức nàng, uốt lại phần tóc mái cho Diệp Thiên, lại đem chân kia nhét trở lại trong chăn, nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài. “Thôi thôi, lại để cho nàng ngủ thêm một lát vậy, dù sao nàng vẫn còn nhỏ, không cần thiết phải trang điểm, chải tóc quá cầu kỳ, phức tạp, lại nói hôm nay cũng không cần phải đến Thọ An đường thỉnh an Lão thái thái, thức dậy quá sớm cũng không cần thiết.”
Nửa canh giờ sau, Diệp Thiên dưới sự áp bức ngàn hô vạn gọi của Bạch Trân, cuối cùng không tình nguyện mà bò dậy.
Dùng xong bữa sáng, Diệp Thiên một thân váy đỏ thêu hoa Hải Đường, chải kiểu tóc hai búi đơn giản, liền mang theo Bạch Trân ra cửa. Tính tình của Bạch Trân ổn trọng hơn so với Lục Phỉ, thích hợp để mang theo bên người khi ra ngoài, bất quá, xe ngựa cùng nha hoàn đều không thể tiến vào cổng Hoàng cung, đều phải dừng lại đứng ở phía ngoài mà chờ.
Hai chiếc xe ngựa đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Thiên cùng Bạch Trân tiến vào xe, lại nhìn xem cỗ xe khác vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng đủ hiểu Diệp Phù đại cô nương còn chưa có ra. Diệp Thiên cũng không vội, nàng hiểu rõ vị tỷ tỷ này. Yến hội nào càng sang quý, hiển trọng, thời gian Diệp Phù trang điểm, làm đẹp sẽ càng dài.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn trà nước cùng điểm tâm được chuẩn bị sẵn trong xe, quay sang căn dặn Bạch Trân:
“Đến cổng Hoàng cung, ngươi cứ ở trong xe chờ ta. Bách Hoa Yến kia cũng không biết đến khi nào mới kết thúc nữa, đến bữa trưa ngươi cứ ăn tạm chỗ điểm tâm này, đừng để bị đói bụng.”
“Đa tạ cô nương, nô tỳ đã hiểu.” Nhìn cô nương nhà mình khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nghiêm trang, quan tâm chiếu cố bản thân. Trong lòng Bạch Trân như có một dòng nước ấm chảy qua. Đừng thấy cô nương chỉ mới tám tuổi, ở trong mắt Bạch Trân nàng, so với ba vị cô nương của nhị phòng còn hiểu chuyện hơn, dù cho bọn họ so với nàng lớn hơn mấy tuổi. Có lẽ là bởi vì thuở nhỏ đã không có phụ thân, mẫu thân lại bệnh liệt giường đi. Mặt khác, bốn vị cô nương trong phủ ngoài mặt thì tỏ vẻ hữu ái, thân mật, nhưng cô nương nhà nàng luôn bị ba vị kia xa lánh, cô lập. Cô nương nàng mặc dù nhỏ tuổi nhưng tâm tư linh mẫn, làm sao có thể không nhận ra. Nghĩ tới đây, Bạch Trân lại có chút đau lòng, ôn nhu nói: “Cô nương, nếu còn buồn ngủ thì dựa vào người nô tỳ nghỉ một lát đi.”
Diệp Thiên lắc đầu, nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận bước chân, liền đẩy màn xe ra một chút, trông thấy Diệp Phù từ trong phủ đi ra.
Tuy nói mùa xuân về, trăm hoa đua nở, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo, nhất là hiện tại vẫn là buổi sáng đâu. Diệp Phù lại một thân lăng vân tề ngọc, khinh bạc váy ngắn, làn váy dài bên trong mềm nhẹ phiêu dật như mây, mỗi khi gió nhẹ thổi qua liền lay động, lấp lánh tinh quang.
Diệp Thiên không tự giác mà rùng mình một cái. Diệp Phù lại giống như một chút cũng không lạnh, tươi cười nói: “Để tứ muội đợi lâu rồi“.
“Cũng không lâu lắm. Hiện tại chúng ta nên đi thôi?” Diệp Thiên hỏi.
“Ân, có thể đi.” Diệp Phù gật gật đầu, chân giẫm lên băng ghế, một tay vai nha hoàn, một tay cẩn thận nâng làn váy bước lên xe ngựa. Vừa vào trong, nàng liền ngây ngẩn cả người. Diệp Dung yên lặng không một tiếng động ngồi ở bên trong từ lúc nào.
Diệp Dung gặp Diệp Phù sững sờ ở cửa xe. Trong lòng nóng nảy, liền kéo cánh tay Diệp Phù, đem nàng túm vào trong.
Diệp Phù sợ Diệp Dung sẽ vò nát y phục của mình, vội vã giật tay áo ra khỏi tay nàng, thấp giọng hỏi: “Muội tại sao lại theo tới?! Mẫu thân không phải đã nói không cho muội theo sao?”
“Đại tỷ tỷ!” -Diệp Dung kéo tay áo Diệp Phù, “Diệp Thiên có thể đi, vì cái gì ta lại không thể đi chứ? Dù sao trong thiệp mời cũng không viết rõ là mời mấy người. Tỷ tỷ mang ta đi, ta cam đoan sẽ không gây phiền toái đâu!”
Diệp Phù vô cùng đau đầu, nàng trang điểm tốn không ít thời gian, lúc này nếu lại đem kẻ khó chơi như Diệp Dung tống cổ trở về, lại phải tốn một hồi lâu, hiện tại đã không còn sớm rồi, nàng cũng không muốn đi đến Bách hoa yến quá trễ.
“Mang muội đi cũng được, có điều, muội phải luôn đi theo bên người ta, đừng chạy lung tung, trong cung đều là quý nhân, nếu va chạm phải liền không biết hậu quả sẽ thế nào, biết không?”
“Biết biết, đại tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chạy loạn!” Diệp Dung thấy nàng đồng ý, vội không ngừng gật gù bảo đảm.
Xe ngựa ngừng ở cổng lớn Hoàng cung, Diệp Thiên nhìn thấy Diệp Dung cũng tới, không chút ngạc nhiên, đây là chiêu thức nàng quen dùng thôi. Ba tỷ muội đợi người kiểm chứng thiếp mời, sau đó được một thái giám dẫn đường vào trong, xuyên qua một con đường thật dài, băng qua vài tòa cung điện, bước vào Ngự Hoa Viên.
Hôm nay Ngự Hoa Viên phá lệ náo nhiệt, từng nhóm từng nhóm người hoa phục mỹ lệ, sang quý đứng tụ lại gần nhau, thưởng hoa, tán gẫu, hương khí tụ nhân, đặc biệt là nhóm quý nữ kinh thành thanh xuân rực rỡ, so với hoa còn đẹp đẽ, tươi mát hơn.
Diệp Thiên liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi Diệp Phù cùng Diệp Dung đâu, nàng cũng không thèm để ý, các quỹ nữ ngày hôm nay tới đây phần lớn đều là mười bốn mười lăm tuổi, nàng có nhận thức qua, nhưng cũng không phải rất quen thuộc, dứt khoát đi đến bàn lớn bên trên tràn đầy các điểm tâm đủ loại kiểu dáng, trà nước được sắp xếp một cách ngay ngắn, đẹp mắt. Đôi tay ngắn béo tròn của nàng chống ở bên cạnh bàn, mắt hạnh mở to, cẩn thận đem trên bàn điểm tâm từng cái đều xem qua.
Những lúc nàng tham gia yến hội, việc nàng thích nhất chính là đem các loại điểm tâm chưa thấy qua đều nếm thử, hôm nay đang nhìn mấy món điểm tâm này kia trên bàn, nàng lại có chút thất thần, cứ cảm thấy dường như có người đang âm thầm nhìn trộm chính mình. Diệp Thiên quay đầu lại nhìn nhìn, lại không phát hiện có ai đang nhìn mình cả, nàng có chút sợ hãi, trên cánh tay đều nổi lên một tầng da gà, tùy tiện chọn một khối điểm tâm trong veo màu xanh lục bích, nắm ở trong lòng bàn tay, hướng tới một gốc mẫu đơn đi qua, nơi đó nhiều người một chút, làm nàng cảm thấy an toàn hơn.
Diệp Thiên đứng ở ngay trước một gốc mẫu đơn đang nở rộ trước, giả vờ như ngắm hoa, trong tay véo một khối điểm tâm lén lút nhét vào trong miệng. Điểm tâm này làm được thực là đặc biệt, còn có mùa thơm nhàn nhạt của lá trà, trước đây Diệp Thiên chưa từng ăn qua, nàng lập tức đã bị hấp dẫn, loáng cái đã xử lý xong khối bánh trên tay, lại nhìn xem chung quanh một chút, nhóm quý nữ đều đang tốp năm tốp ba mà tụ ở bên nhau, không có ai chú ý đến mình cả, nàng lại vờ như không có việc gì mà lượn trở lại bàn lớn, móng vuốt nhỏ bay nhanh ra, mỗi tay một cái, đem mấy khối điểm tâm xanh trong, oánh nhuận, lại thơm thơm này đều nắm trong lòng bàn tay, tùy ý mà tìm một gốc hoa khác, cũng mặc kệ là hoa gì, đứng ở phía trước, cái miệng nhỏ không ngừng cắn cắn nhai nhai nuốt nuốt điểm tâm vô cùng khí thế.
Tiêu Ngôn Phong thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nguyên lai Hoàng Hậu đoan trang dịu dàng đời trước của mình khi còn nhỏ lại là cái dạng này, đối với hoa tươi vờ như không thấy, đối diện mỹ nữ nhìn như không thấy, chỉ thích mỹ thực. Vừa rồi nàng đứng ở bên bàn lớn tư thế đoan trang, nghiêm túc nhìn một bàn điểm tâm, suýt nữa làm hắn nghĩ rằng trên bàn bày chính là các loại hi thế trân bảo. (Bảo vật hy hữu, hiếm có trên đời)
Đang lúc Diệp Thiên đem hai khối điểm tâm đều đã ăn xong rồi, nghĩ ngợi xem có nên lại đi nhìn xem còn có món nào mình chưa từng ăn qua nữa hay không, Hoàng Hậu đã đến, hơn nữa, không chỉ có là Hoàng Hậu, cả Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Tam hoàng tử Khang Vương cũng tới rồi.
Văn Đế cùng Hoàng Hậu đều chưa đến năm mươi tuổi, lại sống trong nhung lụa, bảo dưỡng nể hai người đều trông không già, đặc biệt là Văn Đế, dáng người đĩnh đạc, khí độ nho nhã, một thân long bào đen tuyền làm nổi bật khí vũ hiên ngang của hắn, thoạt nhìn so với Thái Tử đang đứng bên cạnh cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Tất cả các thiếu nữ yêu kiều, mỹ mạo lập tức đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Văn Đế tâm tình rất tốt, mắt phượng đảo qua một vòng trên từng cái eo thon, cặp mông vểnh của các giai nhân, sau đó mới truyền cho nhóm quý nữ mỹ lệ đứng lên.
Hoàng Hậu sớm đã nhìn mãi thành thói quen, Hoàng Thượng thích mỹ nhân, phàm là loại yến hội quy tụ các mỹ thiếu nữ, hắn luôn luôn có mặt, nếu là có ai lọt vào mắt, cũng sẽ nhanh chóng thu nạp vào hậu cung của mình. Bất quá, Hoàng Thượng cũng rất là khó chiều, bắt bẻ, nhiều năm như vậy, cũng không có mấy vị được hắn coi trọng, cũng dễ hiểu thôi, có một vị Ngọc Phi khuynh quốc khuynh thành tọa trấn, lại nhìn nhóm quý nữ này đó, nhiều nhất cũng chỉ tính là một món khai vị mà thôi làm sao so được với một bàn mỹ thực thơm ngon, dưỡng mắt kia.
Yến hội hôm nay được tổ chức là vì tuyển trắc phi cho Khang Vương, trong lòng Hoàng Hậu trong lòng sớm đã có vài nhân tuyển, đều là có thể trợ lực cho Khang Vương, trợ lực cho Khang Vương, cũng đồng nghĩa với cấp thêm một phần trợ lực cho Thái Tử. Trước khi tới đây, Hoàng Hậu đã đem mấy vị nhân tuyển này thương lượng cùng Thái Tử và Khang Vương, lại để cho Khang Vương nhìn qua một lượt, từ đó chọn ra một người hợp nhãn nhất là được.
Mắt thấy Hoàng Thượng xem qua một loạt các thiếu nữ dưới đài, không có lộ ra sự hưng phấn, Hoàng Hậu liền biết, quả nhiên không ai ở đây có thể vào mắt hắn. Nàng liền ra hiệu cho Khang Vương một ánh mắt, Hoàng Thượng ai cũng không ưng ý, hắn cứ việc yên tâm tùy chọn là được.
Đầu ngón tay Thái Tử vuốt ve chén rượu trong tay, ở trong lòng đem mấy vị Hoàng Hậu đưa Khang Vương chọn, lại xem xét qua một lần, không thể không nói, ánh mắt mẫu hậu quả nhiên không tồi, vô luận Tam đệ chọn ai cũng đều rất tốt cho đại sự sau này.
Khang Vương năm nay hai mươi tuổi, đã có chính phi, hắn cũng không si mê nữ sắc, cũng không phải không thích, mà là bởi vì hắn thực thanh tỉnh, hiểu rõ thời cuộc, lúc này đây, quyền thế so với mỹ sắc càng quan trọng hơn rất nhiều.
Thực nhanh sau đó, hắn liền có quyết định.
Hoàng Hậu nói khẽ với Hoàng Thượng vài câu, Văn Đế cười đáp: “Nàng làm chủ là được.” Thanh âm của hắn thực bình đạm, trong đôi mắt lại có chút ý vị thâm trường mà nhìn nhìn Thái Tử.
Trong lòng Thái Tử nhảy dựng lên, đột nhiên cảm thấy lần tuyển chọn trắc phi cho Khang Vương này làm có chút quá rõ ràng. Vị trí này của hắn cũng không hề an nhàn, quá mức bình thường phụ hoàng có khả năng không an tâm đem Đại Tề giao vào tay hắn; nhưng nếu là biểu hiện quá mức xuất sắc, lại khó tránh khỏi khiến cho phụ hoàng nghi kỵ, rốt cuộc, phụ hoàng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, thân thể khang kiện, khoẻ mạnh, còn không biết muốn ngồi ở ngôi vị hoàng đế qua tiếp thêm mấy năm đâu, khẳng định không hy vọng có một nhi tử sẽ uy hiếp đến địa vị của bản thân.
Lại nói tiếp, hắn cũng không cảm thấy lão nhị Thụy Vương có chỗ nào hơn người, chính là phụ hoàng có vẻ rất thích vị Nhị đệ này, còn không phải sợ thế lực của hắn càng ngày càng lớn, vì để cân bằng thế lực, nên muốn bồi dưỡng một người có thể cùng hắn đối kháng đứng lên sao. Lão tam Khang Vương bởi vì được mẫu hậu chăm sóc qua thời gian, từ nhỏ liền cùng chính mình thân cận, mà lão tứ Dự Vương năm nay mới mười bốn tuổi, trong ba vị Hoàng Tử còn lại phụ hoàng cũng chỉ có chọn lão nhị.
Thái Tử còn đang tính toán hành động hôm nay có phải không được thỏa đáng cho lắm hay không, Hoàng Hậu bên kia đã tuyên bố hỷ sự của Khang Vương, vị quý nữ được lựa chọn cả mặt đỏ bừng, tiến lên đây cùng Khang Vương hành lễ tạ ơn.
Đôi mắt to tròn của Diệp Thiên chớp chớp hai cái, tò mò mà nhìn xem một màn này, lại nhìn đến vị cô nương kia không có chút y tứ không tình nguyện nào trong lòng có chút khó hiểu. Hoàng Hậu tứ hôn, chính là nói nàng ấy phải gả cho vị Khang Vương điện hạ kia, đó không phải có nghĩa là nàng phải rời khỏi nhà của nàng, rời khỏi cha mẹ nàng, nếu nàng có ca ca nữa thì cũng phải rời khỏi caca của nàng, chuyển đến sống ở chỗ của Khang Vương đi, sao nàng như thế nào lại không có chút khổ sở nào đâu?
“Ta nói Ngự Hoa Viên này như thế nào lại nhiều người như vậy, nguyên lai là Tam ca có chuyện tốt!”
Có Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ở đây, không khí khó tránh khỏi trang nghiêm, an tĩnh chút, thanh âm này lại như không chút để ý, mang theo một chút hài hước, không kiêng nể gì cứ như vậy mà xông vào.
- ----------+++++++-----------
Spoil chương sau:
Thật vất vả đem mũi tên ghim trên dây buộc tóc tháo xuống, Diệp Thiên xoa xoa da đầu bị kéo đau của mình, mấp máy môi. “Điện hạ, mũi tên trả lại cho ngươi.”
“Còn…… trả ta?” Tiêu Ngôn Phong cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không quá thích hợp.
Diệp Thiên nghiêm túc gật gật đầu, “Đúng, trả lại điện hạ, điện hạ có thể dùng lại bắn người khác.”
“Ngươi chính là ta Vương phi trời định của ta!”
Môi hồng của Diệp Thiên đóng đóng mở mở, muốn cự tuyệt lại không dám.
“Oa” một tiếng, nàng, khóc……