Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 126: Chương 126: Ta ăn Thiên Thiên là đủ rồi




Trong tiếng pháo rộn ràng, kiệu hoa vững vàng ra khỏi cổng Hầu phủ, Diệp Thiên ngồi bên trong kiệu hoa nghe được những người tụ tập hai bên đường phố bỗng chốc phát ra tiếng la, tiếng hút khí, sau đó những âm thanh kia lại đột nhiên lập tức biết mất, ngoài tiếng pháo cùng tiếng chiêng trống náo nhiệt, dường như bên ngoài đã biến một mảnh yên tĩnh. Nàng còn đang nghi ngờ đã xảy ra chuyện gì, thì những tiếng la hét, khen ngợi, tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên, lần này nàng có thể nghe rõ ràng hơn rồi, “Trời ạ, đây là Dự vương điện hạ sao, này, này cũng quá tuấn tú rồi đi!” “Ông trời của ta ơi, làm sao lại giống như thần tiên hạ phàm thế này!” “Ôi chao, ngươi mau nhéo ta một cái xem, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ!” “Nhị Nha, may là hôm nay ngươi lôi ta ra đây, nếu không ta đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy thần tiên rồi nha.”

Diệp Thiên hơi sững sờ, kinh ngạc một chút nhưng cũng kịp thời phản ứng lại, bình thường mỗi lần Tiêu Ngôn Phong đi ra ngoài đều ngồi xe ngựa, dân chúng ở kinh đô cũng chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ, hôm nay hắn cưỡi ngựa thẳng tắp, hiên ngang tới Hầu phủ đón dâu, Vương gia nhà nàng khôi ngô đến mức nào nàng cũng biết,nếu không cũng không gây ra náo động đến thế này, vả lại, hôm nay hắn nhất định là mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, ngay cả nàng còn chưa tưởng tượng ra hết được phong thái độc nhất vô nhị kia của hắn nữa, thì nói gì tới những người chưa bao giờ nhìn thấy hắn trước đó bao giờ như bọn họ.

Tiêu Ngôn Phong khẽ nhíu mày một chút, động tác rất nhỏ nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện ra, dân chúng trên con đường từ Dự vương phủ đến Tế Bình Hầu phủ đều giống như đã phát điên cả rồi, hết người này đến người kia há miệng kêu to, người lớn gan còn kéo thành đoàn dọc theo hai bên đường đi theo hắn, còn có người nhanh chân chạy như bay trở về bẩm báo, bây giờ từ Hầu phủ đi ra, số người chen chúc ở đây hình như còn đông hơn trước đó gấp mấy lần, nếu không phải hắn là một Thân vương, số dân chúng này cũng không dám quá mức tràn ra giữ đường cản đường hắn, thì chỉ sợ hôm nay hắn khó lòng đưa được tân nương về vương phủ rồi.

Diệp Thiên âm thầm lo lắng những chuyện này sẽ làm Tiêu Ngôn Phong tức giận, cũng may dọc đường về vương phủ rất êm đẹp, bình an chuyện gì cũng không xảy ra, kiệu hoa đi một vòng lớn trong thành rồi cuối cùng cũng về tới Dự vương phủ. Chẳng qua là từ nay về sau ở kinh đô lưu truyền đủ loại truyền thuyết về Dự vương, người có cơ hội nhìn thấy tướng mạo thật sự của hắn thì lộ ra dáng vẻ si mê, không lối thoát, kẻ bỏ lỡ dịp này thì tức ngực dậm chân, nhưng về sau Dự vương điện hạ khôi ngô tuấn tú khó ai sánh bằng kia lại cũng không lộ mặt ra nữa, mỗi lần hắn ngồi xe ngựa đi ra ngoài, đều có người hai mắt chằm chằm trông mong nhìn thẳng về phía màn xe mỏng manh kia, hy vọng một trận gió to có thể đem tấm màn kia thối bay, lộ ra dung mạo người mà bọn họ trông ngóng nhìn thấy kia.

Kiệu hoa vừa vào đến vương phủ, những tiếng ồn ào, xôn xao ở bên ngoài cũng không nghe không thấy nữa, chỉ còn lại tiếng pháo nổ và tiếng chiêng trống dập dìu. Diệp Thiên vô cùng quen thuộc Dự vương phủ, mặc dù nàng đang ngồi ở trong kiệu hoa, đầu phủ khăn voan, nhưng nàng cũng biết kiệu hoa này đang đi đến đâu.

Đợi đến khi kiệu hoa ngừng lại, đứng vững vàng trên mặt đất, trái tim nhỏ bé của nàng lại bắt đập đập ngày một nhanh hơn, nàng cũng không phân rõ được trâm trạng hiện tại của mình là như thế nào nữa, kích động, hưng phấn, còn xen lẫn một chút lo lắng, không yên.

“Tân lang bắn cửa kiệu!”

Tiêu Ngôn Phong cầm trong tay một cây cung nhỏ bằng vàng, lên lên phía trước kiệu hoa, lại có người thấp giọng cười nói: “Sẽ không bắn trật đó chứ, chúng ta mau trốn xa một chút đi thôi.” Thời gian gần đây Dự vương điện hạ tiền đồ rộng mở, nở mày nở mặt, không chỉ nắm quyền quản lý ở Lục bộ, lại còn mỗi ngày giúp Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, ai cũng không dám nói hắn là một hoàng tử vô dụng, chỉ biết chơi bời lêu lổng, quần là áo lụa nữa, mà hắn đã chứng minh được mình có năng lực, tài năng trị quốc an dân, có điều mấy cái này cũng không đại biểu công phu bắn cung của hắn có tiến bộ.

Khang công công khinh thường liếc liếc mắt nhìn qua đám người đó, rồi lại thẳng lưng ưỡn ngực, lòng đầy kiêu ngạo mà nhìn Vương gia nhà mình, hôm nay là ngày vui của Vương gia và Tiểu Vương phi, hắn cũng không thèm so đo với đám người này, Vương gia có thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông võ nghệ hay không, nhà mình biết là được rồi.

Diệp Thiên cách một lớp khăn voan đỏ và màn kiệu hoa, nhìn về phía người vừa mở miệng nói xấu Vương gia của nàng khẽ hừ một tiếng, Vương gia của nàng như thế gọi là giấu tài, nếu không phải vậy, chẳng phải là sớm đã đối đầu trực diện với Thái tử sao, không nhìn thấy Thụy vương và Khang vương đã bị Thái tử xuống tay độc ác diệt trừ ư. Có điều Vương gia của nàng cũng đã nói chỉ cần đợi thêm hai ba năm nữa, gần đây hắn cũng đã bộc lộ tài năng giữa triều thần, xem ra hắn cũng không tính toán tiếp tục né tránh Thái tử nữa.

“Sưu sưu sưu” ba tiếng, ba mũi tên phần đuôi gắn lông vũ đẹp đẽ ghim vào trên khung kiệu, cửa kiệu mở ra, Diệp Thiên trong tay bị nhét một đóa hoa to bằng lụa đỏ, có người cẩn thận dìu nàng ra khỏi kiệu hoa.

Diệp thiên gắt gao ôm lấy dải hoa lụa đỏ trong tay, nàng biết một đầu kia của dài hoa này nằm trong tay Tiêu Ngôn Phong, không biết bắt đầu từ lúc nào, nỗi bất an và lo lắng trong lòng nàng đều đã tan biến, người đó là Dự vương điện hạ của nàng, là Ngôn ca ca nàng đã quen biết và thân thuộc bảy năm trời, và bây giờ đã là phu quân luôn thương yêu cưng chiều, bảo vệ nàng.

Vì săn sóc cho Tiểu vương phi đã thấp hơn mình một cái đầu lại còn bị khăn voan đỏ ngăn cản tầm mắt của mình, mỗi bước chân của Dự vương đều rất ngắn, không nhanh không chậm, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia thật bình tĩnh, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, nhưng thật ra lúc này trong lòng cũng đang không ngừng phập phồng kích động. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thành thân, kiếp trước hắn cũng đã cưới Diệp Thiên một lần rồi, hơn nữa còn cùng nàng gắn bó bên nhau cả đời, đối với hắn mà nói, Thiên Thiên kiếp này và Hoàng Hậu kiếp trước của hắn đều là một người, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Đời trước từ thuở nhỏ Thiên Thiên đã mất đi chỗ dựa, sống dưới sự chèn ép, khắc nghiệt của lão thái thái và chi thứ hai của Hầu phủ mà lớn lên, tính cách thật cẩn thận, đoan trang, lại cùng mình trải qua một đường mưa máu gió tanh, cuối cùng đi lên đại vị, cho nên tính tình càng thêm ẩn nhẫn kiên định. Còn Thiên Thiên ở đời thì thì lại hạnh phúc nhiều lắm, mẫu thân và ca ca đều không qua đời, phụ thân cũng sớm trở về, còn có thêm một đệ đệ ngoan ngoan đáng yêu, nàng sống dưới sự thương yêu, chiều chuộng và quan tâm của mọi người mà trưởng thành, cho nên tính cách càng thêm hoạt bát linh động, có đôi khi còn có chút bướng bỉnh, nàng so với kiếp trước có sức sống hơn rất nhiều.

Giọng nói tràn đầy vui mừng của người chủ trì hôn lễ vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ trong lòng Tiêu Ngôn Phong, hắn nhìn Diệp Thiên đang ôm trong tay đầu còn lại của dải lụa đỏ, mỉm cười, mặc kệ như thế nào, cảm tạ ông trời dã cho hắn cơ hội được sống lại một lần nữa, lần này, hắn nhất định sẽ bù đắp hết những tiếc nuối của kiếp trước, cùng Tiểu Vương phi mình đã chờ đợi nhiều năm hạnh phúc mỹ mãn bên nhau cả đời.

Sau khi bái đường xong, Tiêu Ngôn Phong nắm tay đưa Diệp Thiên đến tân phòng.

Diệp Thiên ngồi trên giường lớn làm từ gỗ tử đàn được chạm trổ, điêu khắc tinh xảo đẹp mắt, nàng theo khe hở dưới lớp khăn voan đỏ quan sát, nhìn thấy đôi chân mang giày thêu đỏ của Tiêu Ngôn Phong đang ở trước mặt mình. Một cây đòn cân vàng chậm rãi vén khăn voan lên, Diệp Thiên nâng mắt nhìn, người trước mặt nàng, một thân hỷ phục đỏ thâm, khuôn mặt anh tuân như tượng tạc, đôi mắt phượng đen như mực bên trong tràn đầy vui mừng, xúc động không nói thành lời, chính là phu quân của nàng, so với trước đây, hôm nay hắn càng đặc biệt anh tuấn hơn rất nhiều lần, chả trách đi tới đâu mọi người đều ngơ ngác mất hồn đến đó mà.

Nàng mím môi cười, Tiêu Ngôn Phong ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh nàng, hỉ bà bưng đên một mâm lớn bên trên đầy đủ các loại táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, một bên hát “Bài hát trên giường”, một bên nắm mấy thứ trên mâm vung rắc lên người hai người, mấy loại hoa quả khô này lần lượt rơi vãi khắp mặt giường cưới, đây là ý tứ chúc cho sớm sinh sớm quý tử, cánh tay Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng nhích tới mà chạm vào giá y của Diệp Thiên, một đời này bọn họ sẽ có được đứa bé thật sự của mình.

Sau đó lại có người bưng hai ly rượu giao bôi đến, Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong mỗi người một ly, cánh tay mảnh khảnh của nàng vòng qua khuỷu tay của hắn, một bên nhấp môi uống rượu, một bên trộm nhìn về phía hắn, hai người cách nhau quá gần, ngay cả hai hành lông mi thật dài của hắn nàng đều có thể nhìn rõ ràng không sót tí nào. Bỗng dưng, hai hàng lông mi kia khẽ động, đôi mắt tối đen như mực kia nhìn lại đây, Diệp Thiên vừa định cười đáp lại hắn, lại dường như nhìn thấy được ý tứ sâu xa khó lường trong đôi mắt đen như mực kia, trái tim nàng đập loạn nhịp, thiếu chút nữa đã bị sặc rượu, vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn hắn nữa.

Uống xong rượu hợp cẩn, Tiêu Ngôn Phong cũng không vội rời giường, mà liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cánh thắm thiết, khuôn mặt trắng noãn của nàng lập tức xuất hiện một tầng đỏ ửng, bên trong đôi mắt hạnh đen lay láy tràn đầy ngượng ngùng, hai cánh hoa đỏ tươi hơi mím lại, dường như có chút khẩn trương.

“Ôi, Vương phi thật là xinh đẹp, Vương gia đây đều nhìn đến không thể rời mắt nổi rồi.” Có người cười trêu ghẹo.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là Bình quận Vương phi, nàng cười nhìn thật sự rất chân thành, khuôn mặt trái xoan đầy dịu dàng, nhu hòa, ánh mắt mang theo gần gũi, thân thiết. Đứng bên cạnh nàng là Thái Tử phi, sắc mặt của nàng hình như có vẻ kém hơn so với lần gặp trước, trông thấy Diệp Thiên nhìn qua đây, vội chưng ra một nụ cười miễn cưỡng.

Bởi vì Thụy vương và Khang vương đều đã qua đời, hai vị Vương phi của họ cũng không thể tới tham dự ngày vui như thế này, hôm nay ngoại trừ Thái Tử phi và Bình quận Vương phi, còn có mấy trưởng bối tôn thất, Diệp Thiên cũng đều nhận ra được.

Tiêu Ngôn Phong thản nhiên lên tiếng: “Mời các vị đi bên ngoài uống chén rượu mừng.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đáng lẽ ra hắn phải đến tiền viện tiếp đón quan khách, còn cái vị nữ quyến sẽ ở tân phòng bồi chuyện tân nương tử, không nghĩ tới hắn trước hết lại đem nhóm nữ quyến đuổi ra khỏi tân phòng như thế.

Diệp Thiên mỉm cười, không nói gì, trong ngày vui nhất của cuộc đời này, nàng cũng không muốn nhìn đến Thái Tử phi và Bình quận Vương phi.

Bình quận Vương phi cười nói: “Vương gia đây là đau lòng Vương phi đấy mà, sợ chúng ta ồn ào huyên náo quá lợi hại, vậy cũng tốt, ta cũng đang thèm uống rượu rồi đây.” Nàng nói xong liền tôi kéo Thái Tử phi đi ra khỏi cửa, những người còn lại đương nhiên cũng không dám cùng đối nghịch với Dự vương, chỉ tranh thủ nói vài câu cát tường xong cũng liền đi ra ngoài.

Tiểu thái giám rất có ánh mắt nhanh nhẹn đem cửa chính tân phòng đóng kín lại.

Tiêu Ngôn Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Thiên, xoa xoa nắn nắn, “Thiên Thiên có mệt không?”

“Mệt!” Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút tủi thân bĩu môi, “Cái mũ phượng này thật là nặng, còn có, Ngôn ca ca, muội cực kỳ đói, buổi sáng thức dậy bọn họ cũng không cho muội ăn cái gì, muội chỉ có thể vụng trộm ăn mấy khối điểm tâm nhỏ xíu.”

Tiêu Ngôn Phong cười, vươn tay rung chuông vàng treo ở đầu giường, chỉ giây lát sau, cửa tân phòng liền mở ra, mấy tiểu tiểu thái giám xách hộp đựng thức ăn tiến vào, trước hết đem các đĩa gà vịt, thịt bò có đôi có cặp trên bàn dọn sang một bên, rồi đem những đĩa thức ăn vẫn nóng hôi hổi từ trong hộp đựng bày ra bàn, sau đó nhanh nhẹn nối đuôi lui ra ngoài, lại đem cửa phòng đóng kín lại.

Tiêu Ngôn Phong dắt tay Diệp Thiên đến ngồi vào trước bàn trang điểm, tháo mũ phượng đẹp đẽ nặng nề kia trên đầu nàng xuống, Diệp Thiên ngẩng đầu cười, “Ngôn ca ca mau đi thôi, để cho Bạch Trân và Lục phỉ đến giúp muội là được rồi.” Hắn còn phải đến tiền viện đãi khách, không thể cứ ở mãi trong tân phòng như thế được.

Ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu xuống, chiếm lấy đôi môi thơm ngọt mềm mại hồng nhuận của nàng, lại dùng lưỡi mạnh mẽ tách răng môi nàng ra, luồn vào bên trong, công thành chiếm đất, lưỡi của hắn linh hoạt càn quét miệng nàng tùy ý nhấm nháp thưởng thức, luyến tiếc không nỡ buông tha chút ngọt ngào nào.

Cằm của Diệp Thiên bị hắn nâng lên, không thể không ngửa đầu, đón nhận nụ hôn vừa sâu sắc vừa nhiệt tình này của hắn.

Thật lâu sau đó, mãi đến khi Diệp Thiên sắp không thở nổi nữa, hắn mới lưu luyến buông tha cho môi của nàng, trong đôi mắt đen như mực kia tóe lên ánh lửa kỳ dị, “Thiên Thiên, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”

Tiêu Ngôn Phong đến tiền viện, Diệp Thiên thì vẫn ngồi trước bàn trang điểm, dùng hai tay bưng che lấy hai gò má đang nóng bừng của mình, qua một lúc lâu mới cảm thấy mặt mình không còn nóng như vậy nữa, nàng dùng khăn tay lau sạch lớp son trên môi, rồi mới gọi hai người Bạch Trân và Lục Phỉ tiến vào, cả hai giúp đỡ nàng đem bộ giá y tầng tầng lớp lớp trên người cởi xuống, thay một bộ váy áo màu đỏ hải đường, một lần nữa chải búi tóc Đọa Mã kế, dùng một cây ngọc trâm cài vào.

Bụng của Diệp Thiên lúc này thật sự đã đói lắm rồi, nàng ăn hai chén cơm nhỏ mới dừng lại, sờ sờ bụng nhỏ đã nhô lên như cái trống, mới vừa lòng thở phào một hơi, lại thấy Bạch Trân đang không ngừng nháy mắt với mình, khóe mắt kia của nàng đều đã chuyển thành co giật tới nơi rồi. Diệp Thiên nghi ngờ ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ khi nào Tiêu Ngôn Phong đã trở lại rồi, đang nghiêng người tựa vào cửa, mỉm cười nhìn mình.

Diệp Thiên không chút ngượng ngùng vì mình đã ăn quá nhiều, vui vẻ gọi hắn, “Ngôn ca ca, nhanh như vậy đã trở lại rồi sao!”

Tiêu Ngôn Phong vung tay lên, Bạch Trân và Lục Phỉ vội vàng lui xuống. Hắn chậm rãi đi tới chỗ nàng, “Thiên Thiên đã ăn no chưa?”

“Ăn no.” Diệp Thiên gật gật đầu, bụng đều sắp nứt ra rồi, “Ngôn ca ca có muốn đi rửa mặt một chút hay không?”

Đôi mắt đen như mực của hắn yên lặng nhìn nàng, “Thiên Thiên đã no rồi, ta thì lại đang đói lả đây, Thiên Thiên chờ ta, ta đi rửa mặt một lát, lập tức sẽ trở lại.”

Diệp Thiên nhìn theo bóng dáng, vô cùng thắc mắc vì sao hắn lại đói lả rồi, chẳng lẽ vừa rồi ở bên ngoài chỉ lo tiếp rượu không ăn cái gì sao? Nàng nhìn nhìn chỗ đồ ăn trên bàn, khá tốt, vẫn còn hơn phân nửa món ăn mình chưa có đụng chạm đến, đợi lát nữa hắn trở lại còn có thể tranh thủ ăn một ít dằn bụng.

Tiêu Ngôn Phong thật sự rất nhanh đã quay lại, một đầu tóc đen vẫn còn ướt sũng, trên người chỉ mặc trung y, một thân ẩm ướt đi ra, có vài chỗ trên người đều ướt đẫm, lớp vải mỏng manh dán sát vào trên người, hiển lộ ra thân hình rắn chắc của hắn, khuôn mặt của Diệp Thiên lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt nàng cố chuyển hướng sang một bên, Tiêu Ngôn Phong lại trực tiếp đi về phía nàng, bước chân của hắn thật lớn, chỉ cần vài bước đã đến trước mặt nàng, không nói hai lời, trực tiếp bế nàng lên, đi đến bên cạnh giường lớn làm từ gỗ tử đàn kia, nhẹ nhàng thả nàng lên giường.

“Ngôn ca ca không phải đói bụng sao? Có muốn ăn vài thứ trước hay không?” Diệp Thiên có chút khẩn trương, bàn tay nhỏ bé gắt gao níu lấy ống tay áo hắn.

“Ta ăn Thiên Thiên là đủ rồi.” Tiêu Ngôn Phong nói xong, cả người liền đè ép xuống, đôi môi mỏng đầy nóng bỏng dừng lại trên môi nàng, nhẹ nhàng dây dưa cọ xát một lát, lại tiến đến vành tai của nàng, răng hắn nhẹ nhàng cắn cắn, gặm gặm vành tai nhỏ bé trong suốt như bạch ngọc của nàng, đầu lưỡi ở bên trên chà xát, quét tới quét lui, bàn tay to âm thầm theo vạt áo nàng dò xét vào trong, nặng nhẹ thăm dò.

Diệp Thiên chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn không còn chút khí lực, từng đợt từng đợt khí nóng bỏng từ đáy lòng toát ra, lòng bàn tay gan bàn chân đều bắt đầu nóng lên, tay nàng lặng lẽ vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, lại phát hiện thân thể của hắn so với lòng bàn tay mình còn nóng bỏng hơn rất nhiều lần.

Đôi môi mỏng của Tiêu Ngôn Phong rời khỏi vành tai nàng, lại áp đến cần cổ tuyết trắng mảnh khảnh của nàng, hôn hôn vài cái lên đó rồi lại một đường di chuyển xuống phía dưới.

Diệp Thiên không biết quần áo của mình khi nào thì không thấy đâu nữa rồi, cũng không chú ý tới quần áo của hắn từ khi nào đã bay đến trên mặt đất, chính là khi da thịt hai người dán sát vào nhau, thân thể nóng bỏng của hắn, vòng tay kiên cố, mạnh mẽ của hắn làm cho nàng nhịn không được khẽ rên lên.

Một tiếng rên nhẹ này của nàng giống như đã mở ra chốt mở nào đó, thân thể Tiêu Ngôn Phong hơi dừng lại, sau đó lập tức càng trở nên kịch liệt hơn, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề, đôi môi hôn nàng cũng sâu sắc hơn, lực đạo trên tay cũng thay đổi mạnh mẽ, cứng rắn hơn, “Thiên Thiên!” Hắn cúi đầu hô một tiếng, thắt lưng trầm xuống, há miệng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đem tiếng thét kinh hãi của nàng nuốt vào cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.