Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 20: Chương 20: Ước định




Dự vương làm vị hoàng tử được hoàng thượng “sủng ái” nhất, vương phủ dĩ nhiên cũng là rộng lớn nhất.

Vương phủ chiếm diện tích rất rộng, trong phủ đình đài lầu các, đinh cầu thủy tạ đều xây dựng vô cùng tinh xảo, đẹ đẽ, trong hoa viên càng là trồng đầy kỳ hoa dị thảo.

Dự vương nắm tay Diệp Thiên, vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ cho nàng.

Trong vương phủ có một hồ nước lớn, ba quang liễm diễm, vô cùng đẹp mắt, bên hồ còn buộc sẵn một chiếc thuyền nhỏ. Dự vương rõ ràng cảm giác được Diệp Thiên co rúm lại, bước chân cũng ngừng lại.

“Làm sao vậy, Thiên Thiên?” Dự vương biết rõ còn cố tình hỏi, Diệp Lệ dạy nàng rất đúng, nhưng hắn cũng không hi vọng uốn thẳng thành cong, khiến cho nàng sinh ra chướng ngại tâm lý.

Đôi mắt to tròn như quả nho đen của Diệp Thiên lướt qua mặt hồ một chút, lên tiếng “Điện hạ, chúng ta đừng đi qua đó.”

Nàng nếu là thật lòng không muốn đi cũng thôi, thế nhưng Dự vương rõ ràng từ trong ánh mắt của nàng thấy được sự e ngại xen lẫn với chút tò mò cùng khẩn trương, đây không phải là điều hắn muốn, hắn khụy chân ngồi xuống, đôi mắt phượng cùng nàng đối mặt, “Thiên Thiên, vì cái gì không thể qua đó?”

“Ca ca dặn phải rời xa địa phương nguy hiểm, nước, lưar đều muốn cách xa xa, ta đã đáp ứng ca ca.”

“Như vậy bản thân Thiên Thiên thì muốn thế nào? Có muốn đi lại đó xem một chút hay không?”

Trải qua những ngày chung đụng này, Diệp Thiên đối với hắn đã có tín nhiệm, không chút nào giấu diếm ý nghĩ của mình, “Muốn đi, nhưng là ta đã đáp ứng ca ca, không thể nuốt lời.”

“Thiên Thiên, ta nghĩ ý tứ của ca ca muội là, nếu như chỗ nước sâu nguy hiểm là không thể tới, chẳng hạn như, có người dụng ý khó dò cố ý dẫn muội đi đến ven hồ nước, hoặc là nói, muội đứng cạnh hồ nước, lại có người đứng ở sau lưng muội, nếu như kẻ kia đưa tay đẩy, muội liền phải rơi xuống nước rồi.” Bàn tay Dự vương khoác lên bờ vai nhỏ nhỏ của nàng tiếp tục, “Thế nhưng là, Thiên Thiên ở cùng với ta, cũng không cần phải băn khoăn như vậy, ta sẽ chiếu cố tốt Thiên Thiên. Coi như chúng ta đều rơi xuống nước, ta cũng có thể đem Thiên Thiên bình yên vô sự trở lại trên bờ, lại nói, trong phủ của ta hộ vệ rất nhiều, Thiên Thiên tùy tiện hô một tiếng, đều sẽ có người tới giúp muội.”

Đôi mắt hạnh to tròn của Diệp Thiên nháy nháy hai cái, cuối cùng vẫn là lắc đầu, mặc kệ như thế nào, những gì nàng đã đáp ứng ca ca, liền sẽ không viện cớ mà đổi ý.

Dự vương đứng dậy tiếp tục khuyên, “Thiên Thiên nếu như không thể xác định, chúng ta lại đi hỏi ca ca muội một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”

Diệp Thiên đôi mắt sáng lên, nếu ca ca nói nàng có thể cùng Dự vương dạo ven hồ nước, kia liền tính là nàng không có nuốt lời.

Đi hai bước, Dự vương lại dừng lại, ngồi xổm xuống nói, “Thiên Thiên đi mệt rồi sao, để ta cõng Thiên Thiên qua đó.” Vừa rồi hắn phát hiện ra, trên chóp mũi nàng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

“Cám ơn điện hạ!” Diệp Thiên vui sướng nhào lên trên lưng hắn, nàng vừa vặn đi đến mệt mỏi, cũng may hắn nhận ra a.

Dự vương nâng hai bắp chân ngắn của nàng lên, vững vàng ổn định nàng trên tấm lưng mình, tiếp tục bước đến tiểu thư phòng nơi Diệp Lệ đang chú tâm đọc sách.

Trông thấy Dự vương cõng muội muội tới, Diệp Lệ liền lo lắng khẩn trương, “Làm sao, Thiên Thiên bị thương ở đâu sao?”

Diệp Thiên đá đá bắp chân, Dự vương ngầm hiểu, ngồi xổm cúi người đem nàng thả xuống, vừa đứng trên mặt đất nàng liền chạy tới lôi kéo ống tay áo ca ca, “Không có bị thương, chỉ là có chuyện muốn hỏi ca ca.”

Diệp Thiên đem những lời Dự vương khuyên nhủ mình thuật lại một lần, hỏi: “Ca ca là ý tứ này sao? Ta nếu như cùng điện hạ ra chỗ đó dạo chơi có thể chứ?”

Diệp Lệ vừa nghe liền âm thầm tự trách, hắn quá cấp thiết, ngày đó hắn bị hù dọa đến. Nàng còn nhỏ, đối với mọi việc lý giải, thấu hiểu còn chưa hoàn thiện, hắn đáng ra phải hướng dẫn từng bước một đem sự tình phân tích rõ ràng, mà không phải áp đặt cấm đoán nàng đến gần những nơi có nước..

“Điện hạ nói không sai, ca ca ngày đó không nói rõ ràng, không phải là không thể đi, là muốn nhìn hoàn cảnh có nguy hiểm hay không. Nói ví dụ —— “

“Tốt, Thiên Thiên chỉ cần biết như vậylà đủ rồi, phần còn lại ta sẽ cùng Thiên Thiên từ từ nói. Thiên Thiên, ca ca muội còn muốn học tập, chúng ta không nên quấy rầy hắn.” Dự vương lên tiếng đánh gãy lời Diệp Lệ, hắn cũng không muốn nghe Diệp Lệ thao thao bất tuyệt, vẫn là mang theo tiểu vương phi đi dạo chơi quan trọng hơn.

Diệp Thiên khéo léo gật gật đầu, “Ca ca, cứ đọc sách cho tốt đi, ta cùng điện hạ đến hồ nước chơi.”

Dự vương đợi nàng nói xong, tự giác khóm người ngồi xổm xuống, Diệp Thiên rất tự nhiên leo lên lưng hắn, cánh tay nhỏ quấn chặt hắn cổ.

Diệp Lệ trong lòng cảm giác rất khó nói, có vẻ giống như mình bị bỏ rơi?

Dự vương một mực cõng Diệp Thiên trở lại bên hồ, mới đem nàng buông ra, tháo dây buộc thuyền nhỏ, ôm nàng nhảy lên, thuyền nhỏ chỉ lắc lư nhẹ một cái, Dự vương đem Diệp Thiên buông xuống, tự mình chèo thuyền, hướng về phía giữa hồ mà lướt đi.

Diệp Thiên ngồi ngoan ngoãn trên thuyền, cúi đầu ngắm nhìn mặt hồ trong veo. Trong nước phản chiếu lại gương mặt của nàng, ngẫu nhiên còn có vài con cá chép đỏ đỏ, vàng vàng bơi qua bơi lại.

Dự vương cho thuyền dừng ở giữa hồ, ngồi ở mũi thuyền lẳng lặng nhìn ngắm nàng.

Diệp Thiên cẩn thận vươn cánh tay, ngón trỏ ở trên mặt nước thử thăm dò chạm nhẹ một cái. Một đám cá chép tưởng rằng có người cho ăn, chậm rãi tụ lại xung quanh, Diệp Thiên nhìn xem đến cao hứng, đem ngón trỏ nhúng vào dưới nước đùa nghịch bọn chúng. Những con cá chép này đều là được cho ăn thành thói, một chút cũng không sợ người, có con gan lớn còn gặm gặm mổ mổ một chút vào đầu ngón tay trắng noãn của nàng.

Diệp Thiên khanh khách cười ra tiếng, “Điện hạ, xem, cá con cắn ta này!” Nàng ngẩng đầu nhìn Dự vương, mới phát hiện hắn đã ngừng thuyền từ lúc nào.

“Cắn bị thương sao? Nhanh cho ta xem một chút!” Dự vương làm ra bộ dáng rất khẩn trương.

Diệp Thiên cười đến hai lúm đồng tiền đều hiện lên rõ rệt, đem ngón trỏ đưa đến trước mặt Dự vương, “Không có cắn bị thương, liền là mổ một chút, ngứa một chút.”

Dự vương nắm lấy ngón tay nàng, giả vờ xem xét nửa ngày, gật gật đầu, “Ân, quả nhiên không có cắn bị thương, coi như bọn chúng còn có chút ánh mắt.” Hắn buông đầu ngón tay nàng ra, khom lưng tiến vào buồng nhỏ trên thuyền, rất nhanh liền bưng ra một đĩa điểm tâm, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, “Thiên Thiên dùng điểm tâm này cho cá ăn đi.”

Diệp Thiên chọn lấy một cái bánh hoa sen xốp giòn, đem lớp vỏ xốp giòn bóp vỡ ra, vẩy trên mặt nước, cá chép lập tức cùng nhau tiến lên, đỏ trắng vàng chen nhau thành một đoàn tranh nhau tìm ăn. Diệp Thiên hết sức cao hứng, đem điểm tâm từng chút từng chút bóp cho nát lại rải xuống, thỉnh thoảng cũng không quên tự nhét cho mình một khối mà ăn.

Đút xong nửa đĩa điểm tâm, mặt trời dần dần lên cao, Dự vương nhìn khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa của Diệp Thiên bị phơi đến có chút đỏ lên, liền cho thuyền trở lại bên bờ, ôm nàng nhảy lên mặt đất.

Trông thấy nàng còn có chút chưa thỏa mãn, Dự vương liền nói: “Chờ đến khi mùa hè đến, nơi này hoa sen sẽ nở rộ, lúc đó mới thật tốt để ngắm, đến lúc đó chèo thuyền du ngoạn trên hồ, tiện tay hái một đài sen tươi mới, lấy ra mấy hạt sen non, trong veo ngon miệng, ăn cực kỳ ngon.”

Diệp Thiên nghe đến nước bọt đều xuất hiện, “Cái kia đợi đến mùa hè, ta lại đến vương phủ ở được chứ, không biết có làm phiền điện hạ hay không?”

Dự vương âm thầm vui vẻ, “Làm sao lại phiền nhiễu, ta ước gì Thiên Thiên mỗi ngày đều ở nơi này đâu. Thiên Thiên không biết thôi, vương phủ to lớn như thế, chỉ có một mình ta là chủ tử sống ở đây, mẫu phi lại ở trong hoàng cung, không thể tùy tiện xuất cung, bình thường lễ tiết, nhà người khác đều vô cùng náo nhiệt, toàn gia quây quần cùng một chỗ, ta lại chỉ có thể lẻ loi trơ trọi một người đợi, liền ngay cả một người nói chuyện đều không có, ai...”

Diệp Thiên sợ ngây người. Dự vương nguyên lai lại đáng thương như thế a, nhớ tới hắn những ngày này đối với mình vô cùng tốt, Diệp Thiên cực kỳ đau lòng, nàng nắm chặt đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Dự vương hứa hẹn, “Điện hạ, người đừng quá khổ sở, ta sẽ thường thường đến bồi người trò chuyện.”

Dự vương chăm chú nhìn nàng, mắt phượng đen như mực tràn đầy vui vẻ cùng cảm động, “Vậy chúng ta liền ước định cẩn thận nghiêm túc, Thiên Thiên nhất định phải giữ lời a, ta chờ muội đến, ân, A Hoàng cũng chờ muội.” Hắn nguyên bản định để cho nàng đem A Hoàng đi, nghĩ nghĩ, lại quyết định lưu lại chỗ này, có thứ khiến nàng lưu luyến bận tâm, tiểu nha đầu không chừng càng chịu khó tới đây nhiều chút.

Diệp Thiên cong ngón tay nhỏ của mình, cùng đầu ngón tay trắng như bạch ngọc của Dự vương móc ngoéo cùng nhau, lung lay, nghiêm túc nói ra: “Ta sẽ thường xuyên đến, điện hạ cùng A Hoàng chính mình ở nhà, cũng phải chịu khó ăn uống thật ngon nha.”

Lời này nghe qua liền biết là Diệp Lệ thường thường dùng để dỗ căn dặn nàng, lại bị nàng lấy đến dặn dò chính mình cùng A Hoàng. Mặc dù đường đường là Dự vương điện hạ lại được xếp cùng một con chim có điểm không tương xứng, Dự vương cũng không có chút nào khó chịu, ngược lại cảm giác rất vui vẻ thoải mái, tươi cười đáp: “Tốt, một lời đã định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.