Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 35: Chương 35: CHƯƠNG 35: ĐÔNG PHƯƠNG VŨ




“Tại sao còn phải mang vào?” Mộ Lương khoác chiếc áo mỏng, ngồi ở trên giường cầm cái mặt nạ da người của Hoa Khấp Tuyết, không cho nàng mang vào.

“Như vậy đi ra ngoài sẽ rất dọa người.” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay muốn cướp lại thì bị hắn tránh ra.

Mộ Lương im lặng rất muốn mở cái đầu nhỏ của nàng ra nhìn xem thử bên trong có phải là bị thiếu đi cái gì không, bộ dạng đẹp như vậy, thế nhưng lại nói mình sẽ dọa người!

“Đưa cho ta đi.” Hoa Khấp Tuyết bò lên người hắn, hơi chu môi lên, vừa mới tỉnh ngủ trên mặt còn có chút ửng đỏ, rất là đáng yêu.

Mộ Lương ngẩn ra, cô gái nhỏ này là muốn làm nũng với hắn sao?

“Mộ Lương?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, vỗ vỗ mặt của hắn.

Trong mắt Mộ Lương chợt lóe tia xấu hổ lướt qua rất nhanh không có bị nàng nhìn thấy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trả lại cái mặt nạ trên tay nàng nói: “Khi nào thì nàng mới chịu tháo xuống?”

Dịu dàng vuốt ve gương mặt trắng noãn của nàng, luyến tiếc rời đi cái xúc cảm tốt đẹp này.

“Không lâu nữa đâu.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, trong mắt hiện lên tia sáng tính toán, có lẽ hôm nay là có thể tháo xuống.

“Tốt.” Mộ Lương đưa tay đeo mặt nạ vào cho nàng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn ôm nàng , lại không nghĩ rằng đạp phải cái chăn rơi trên mặt đất, cả người hướng về phía sau mà ngã xuống còn Hoa Khấp Tuyết thì nằm ở trên người mình.

Mộ Lương nhìn A noãn dính sát vào mình, mở trừng hai mắt không lên tiếng.

Hoa Khấp Tuyết nhìn chính mình dính sát vào Mộ Lương cũng mở trừng hai mắt không lên tiếng.

Bên trong phòng không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, cho đến khi. . . . . .

“Khụ khụ, tiểu thư, Vương gia, các người cứ tiếp tục, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Lưu Nguyệt bưng chậu nước rửa mặt đi vào, liền nhìn thấy một màn này làm cho người ta suy nghĩ miên man, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, cười gượng hai tiếng lui ra ngoài, còn tốt bụng khép cửa phòng lại.

“A noãn, nàng đè lên ta, ta không dậy nổi. . . . . .” Mộ Lương tà khí nhếch môi giọng điệu rất mập mờ.

“Chàng hiện tại có thể đứng dậy rồi.” Hoa Khấp Tuyết vừa vận khí, thân mình liền nằm qua một bên, lạnh lùng nhìn người kia ở trên giường.

“Ừ. . . . . .Thắt lưng có chút đau, A noãn, đến đây kéo ta lên.” Mộ Lương giơ một bàn tay lên, tư thái này rất chọc ghẹo người, y phục xốc xếch hơi hơi mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn nhưng lại không mất đi sự cường tráng.

Hoa Khấp Tuyết hơi nheo mắt, hừ lạnh túm cả người hắn lên.

Đợi hai người y phục chỉnh tề đi ra khỏi Noãn Các thì thời gian đã trôi qua rất lâu.

“Cảnh Duệ, thu hồi ánh mắt của ngươi, bằng không ta sẽ đâm mù.” Mộ Lương ôm lấy cái eo nhỏ của Hoa Khấp Tuyết trên mặt thoáng hiện nét tươi cười nhàn hạ đi ra, biểu tình trên mặt có thể dùng một câu để hình dung” xuân phong đắc ý”!

“Khụ khụ, dạ, Vương gia.” Cảnh Duệ xấu hổ cười cười, quay đầu đi, vừa rồi Lưu Nguyệt ra ngoài nói với hắn Vương gia cùng Tuyết cô nương. . . . . . Không, chính xác phải là Vương phi nhìn hai người xuất hiện, ánh mắt của họ làm sao mà không mập mờ cho được.

Hơn nữa, hôm nay không khí quanh hai nguời này rõ ràng rất khác thường, Tuyết cô nương tuy nói là vẫn còn lạnh lùng nhưng ánh mắt người nhìn Vương gia, cũng không phải giống như lúc trước.

“Tiểu thư, người mệt sao?” Lưu Nguyệt cười hì hì tiến lên, mập mờ nhìn tiểu thư nhà mình, nàng còn nhớ rõ sau mỗi lần làm việc kia nàng qua hầu hạ phu nhân, người đều rất mệt mỏi.

“Cho ngươi cùng Cảnh Duệ một người uống một lọ xuân dược rồi nhốt ở chung một phòng, bản thân ngươi liền biết có mệt hay là không.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, rất bình tĩnh mở miệng.

“Tiểu thư!” Lưu Nguyệt đỏ mặt, dậm chân, nhìn Cảnh Duệ ngơ ra liếc mắt một cái, xấu hổ nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết oán trách: “Tiểu thư người không nên nói lung tung.”

“Vậy sao còn hỏi?” Hoa Khấp Tuyết sâu kín nhìn nàng.

“Không, không hỏi!” Lưu Nguyệt cắn cắn môi, một bộ dạng tiểu nữ nhi thẹn thùng, tiểu thư thật là xấu!

“Ha ha, A noãn, Đông Phương Vũ mau tới, chúng ta là người làm chủ, phải đi nghênh đón.” Mộ Lương câu môi, cười híp mắt nhìn nàng.

“Chàng rất chờ mong nàng đến?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, chỉ cần hắn dám gật đầu, nàng lập tức giết hắn.

“Ta là mong đợi, biểu hiện của nàng.” Mộ Lương nhếch môi, hắn cũng không quên nguyên nhân A noãn quyết định cho Đông Phương Vũ vào phủ ở.

“Đi.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, đáp án này coi như là vừa lòng.

Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ôm nàng đi về phía trước nói: “Cảnh Duệ a, nên trở về rồi. . . . . .”

Cảnh Duệ là một người thông minh, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, thấy Lưu Nguyệt đỏ mặt liếc mắt nhìn mình rồi đuổi theo Hoa Khấp Tuyết, hắn sờ sờ đầu rồi cũng đi theo.

Hôm nay Vương gia giống như là đặc biệt vui vẻ, chẳng lẽ là. . . . . . Tối hôm qua quá hạnh phúc?

Thật ra thì, Mộ Lương chỉ là ôm Hoa Khấp Tuyết ngủ cả buổi tối, trừ thỉnh thoảng ăn chút đậu hũ của nàng ra ha ha, thì không có gì cả xảy ra cả. . . . . . Cảnh Duệ, suy nghĩ nhiều quá.

Đông Phương Vũ lấy địa vị là công chúa nước láng giềng tới thăm hỏi, nên cũng phải được đón tiếp như thượng khách, Mộ Lê hôm nay rất nhàn rỗi, quyết định tự mình dẫn đám người các nàng tới Thánh Vương phủ.

Người không biết, đều nói Hoàng đế này thân thiết hữu lễ, nhưng trên thực tế thì….. Mộ Lê càng nghĩ càng thấy chuyện này có mờ ám, dứt khoát đi theo xem kỹ một chút, nói không chừng còn thu hoạch được cái gì đó ngoài dự đoán.

Vì vậy, mới sáng sớm, Hoàng đế đã dẫn dắt theo một đám người ai cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, ai ngồi kiệu thì ngồi kiệu, chậm rãi đi đến Thánh Vương phủ.

Ở chính giữa có một cỗ kiệu màu tím, Đông Phương Vũ một thân y phục màu tím tay xoắn xoắn cái khăn tay của mình, trên mặt không che giấu được kích động cùng vui sướng, Vương gia nguyện ý cho nàng vào trong Vương phủ ở rồi, nàng ngay lập tức sẽ được nhìn thấy hắn!

Nghĩ đến nam nhân này tuấn mỹ như thần, trên bộ mặt tuyệt mỹ của nàng tràn đầy thần sắc si mê, trái tim kích động đập liên hồi, nam nhân tốt đẹp như vậy, nàng nhất định phải có được! Hơn nữa, nàng là biết cái bí mật kia của hắn lại còn có thể chấp nhận làm người của hắn, cho nên Vương gia nhất định là của nàng! Cái bí mật kia cũng là trong lúc vô tình nàng xông vào KimThan Biên trong rừng mới phát hiện được , hắn như vậy, so với bình thường càng mê người hơn, nàng chỉ gặp qua một lần, liền không thể tự kiềm chế được!

Vốn là bị cự tuyệt nhiều lần như vậy nàng có chút ủ rũ nhưng hôm nay Vương gia đã nguyện ý mở rộng cửa chính Vương phủ vì nàng, như vậy không phải là ám hiệu với nàng, Vương gia đã tiếp nhận nàng sao?

Nữ nhân là một loại sinh vật thích mơ tưởng nhưng khi mộng đẹp của các nàng tan tành thì thường là họ không chịu đựng được.

Lúc cỗ kiệu dừng lại, cả khuôn mặt Đông Phương Vũ đều đỏ bừng, không kịp chờ đợi vén rèm lên xông ra ngoài người mà nàng ngày đêm thương nhớ, nàng luôn mơ tưởng nhìn thấy và tâm niệm nam nhân này —— Mộ Lương.

Hắn vẫn là như cũ vẫn tuấn mỹ như vậy, hắn vẫn là như cũ cười đến dịu dàng như vậy. . . . . . Ánh mắt nàng si mê nhìn chăm chú vào mặt của hắn, không chịu dời đi nửa phần.

Cuối cùng Hoa Khấp Tuyết cũng chân chính gặp được Đông Phương Vũ trong truyền thuyết, không thể không nói, dung mạo của nàng rất đẹp, hơn nữa trang phục tỉ mỉ, càng tôn lên sự hoa mỹ của nàng nhưng nàng lại nhìn về hướng của nam nhân nhà mình với ánh mắt vô cùng nóng bỏng đi. . . . . .

Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua ý lạnh, mấp máy môi.

Mộ Lương bị Đông Phương Vũ nhìn như vậy, rất chán ghét nhăn mày lại, hắn muốn đem cái nữ nhân này một đao liền giải quyết.

“Khụ khụ, công chúa. . . . . .” Mộ Lê nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiền ngẫm nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, tình địch tới, hoàng thẩm vẫn còn bình tĩnh như vậy?

“A!” Đông Phương Vũ hồi hồn, ngượng ngùng cúi đầu, hướng về phía Hoàng đế mềm mại yếu ớt hành lễ nói: “Là bổn cung thất lễ.”

“Không sao.” Mộ Lê phất phất tay, thẳng hướng Vương phủ đi tới.

“Vương gia, đã lâu không gặp?” Đông Phương Vũ tiến lên hai bước, hướng về phía Mộ Lương chào một tiếng, một thân Tử Y ( y phục màu tím) làm nổi bật lên vóc dáng kiều mỵ động lòng người của nàng.

“Oh.” Mộ Lương thản nhiên đáp một tiếng, cúi đầu dịu dàng cười cười với Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết không tiếng động hừ nhẹ, mắt liếc nhìn Tử Y trên người Đông Phương Vũ xong lại nhìn Tử Y trên người Mộ Lương, liền cảm thấy rất chướng mắt.

Đông Phương Vũ nghe câu trả lời của hắn, nội tâm không nhịn được mà kích động, đỏ mặt ngẩng đầu lên, nở ra một nụ cười động lòng người lại thấy nữ tử áo trắng ở trong ngực hắn thì nụ cười cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.