Mộ Lê thấy nàng vẫn còn giãy giụa, sắc mặt đen lại, kéo lấy nàng đi ra ngoài cửa, vẫn không quên quay đầu lại cười híp mắt nhìn Mộ Lương nói: “Hoàng thúc, ta với Thánh Diêu còn có chút chuyện, đi trước Haa...!” Dù sao hoàng thẩm sớm muộn gì cũng phải gả cho hoàng thúc, đây chỉ là đẩy nhanh tốc độ mà thôi!
“Từ từ đi, không vội.” Mộ Lương lười biếng cười, quét mắt nhìn chén kiểu trong tay.
“Không không không, gấp, gấp vô cùng!” Mộ Lê cười gượng, dưới tay căng thẳng, mang theo Bạch Thánh Diêu lắc mình rời đi.
“Chậc chậc, Mộ Lương, đây chính là cháu của ngươi, ngươi cũng âm hiểm như vậy?” Hoa Trảm Lãng nhìn một màn này, chậc lưỡi nói, hắn còn tưởng rằng chỉ có hắn và lão nhân đầu là bị nam nhân này tính kế thôi, thì ra là người nhà của hắn cũng không thoát khỏi.
“Hay ngươi muốn người bị tính kế là mình?” Mộ Lương hừ nhẹ, bưng chén kiểu đứng dậy.
“Khụ khụ, Tuyết Tuyết đang nhớ ngươi, Mộ Lương, ngươi nhanh đi quan tâm nàng đi!” Hoa Trảm Lãng liền vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ hướng Lương các.
Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Trảm Lãng, ngươi cùng Hỏa Nhân cũng nên làm hôn sự rồi, cả người nàng đều là của ngươi rồi.”
Mộ Hỏa Nhân nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẽ cắn môi, không biết là thẹn thùng hay là tức giận.
Hoa Trảm Lãng giật giật khóe miệng, nhịn xuống kích động muốn mắng to, thấy bộ dáng kia của Mộ Hỏa Nhân, trong mắt hiện lên áng sáng nhu hòa nói: “Hỏa Nhân, Mộ Lương nói cũng không sai.”
“Muốn chết sao!” Mộ Hỏa Nhân đánh hắn một cái, vùi mặt vào trong ngực hắn.
“Vốn là cả người nàng. . . . . . Đều đã là của ta. . . . . .” Hoa Trảm Lãng mập mờ cười một tiếng, cúi đầu cắn vành tai của nàng, âm thanh có chút tà khí.
“Trảm Lãng!” Mộ Hỏa Nhân rốt cuộc thẹn quá hóa giận, hung hăng đạp hắn một cước.
Thân thể Hoa Trảm Lãng cứng đờ, gương mặt tuấn tú nhất thời vặn vẹo, một cỗ đau nhói truyền từ đầu ngón chân vào tim, lúc nãy, Mộ Hỏa Nhân đúng thật là có hơi dùng lực.
“Lưu Nguyệt, ngươi đi xuống trước đi.” Mộ Lương cười nhạt bước vào Lương các, nhìn Lưu Nguyệt ở trước mặt Tuyết Tuyết nói lải nhải liên miên liền nhíu mày.
“Dạ, Vương gia, tiểu thư người phải nghỉ ngơi nhiều a!” Lưu Nguyệt vẫn còn chưa có thỏa mãn nhưng nàng không dám khiêu chiến quyền uy của Mộ Lương, nên đành không cam tâm tình nguyện mà đứng dậy, đi tới cửa còn không nhịn được mà quay đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái.
Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, gật đầu một cái.
Lưu Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn Hoa Khấp Tuyết lại nhìn Mộ Lương, lúc này mới bưng chén dĩa rời đi.
“A noãn.” Mộ Lương ngồi xuống ở đầu giường, đặt chén canh bổ trong tay sang một bên, sờ sờ mặt của nàng.
Hoa Khấp Tuyết ngước lên nhìn hắn, thản nhiên cười. Chỉ là trong chốc lát không nhìn thấy hắn, nàng đã bắt đầu nhớ hắn rồi, hình như mình bắt đầu lệ thuộc vào hắn càng ngày càng nhiều rồi.
“Sinh nhật của Mộ Lê, nàng có muốn đi không?” Mộ Lương cười dịu dàng, giống như là lơ đãng bổ sung thêm một câu: “Đoán chừng vào ngày hôm đó hắn sẽ tuyên bố hôn sự với Thánh Diêu, nếu như nàng đi bọn họ sẽ rất vui vẻ.”
“Ta sẽ đi.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu, âm thanh nhẹ nhàng, nghe ra được sự suy yếu trong đó.
Mộ Lương nghe vậy, nụ cười sâu hơn, đáy mắt xẹt qua tia tính toán, nếu như là bình thường, Hoa Khấp Tuyết làm sao mà không phát hiện ra được điều bất thường nhưng bây giờ nàng làm sao phát hiện được. . . . . .
“Ảnh, kêu Trạch Lương tới đây.” Mộ Lương đút canh bổ cho Hoa Khấp Tuyết, thản nhiên lên tiếng.
“Dạ, Vương gia.” Không trung truyền đến một đạo âm thanh cung kính.
“Hắn là ai?” Hoa Khấp Tuyết có chút ngạc nhiên.
“Thủ lĩnh Ảnh Vệ, nàng đã gặp qua rồi.” Mộ Lương cưng chiều cười cười, lau khóe miệng cho nàng.
“Là hắn.” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến ban đầu ở trong dược phòng nhìn thấy nam tử mặc áo xanh kia, nhíu nhíu mày, thấy Mộ Lương vẫn còn đút canh cho mình, nàng vội vàng ngăn cản: “Mộ Lương, ta no rồi.”
“No rồi?” Mộ Lương nhíu mày: “Vậy không uống nữa.”
“Chàng kêu Trạch Lương tới làm gì?” Hoa Khấp Tuyết mặc hắn chùi miệng cho mình, nhẹ giọng hỏi, nàng hiện tại thật là không có hơi sức duy trì, lòng hiếu kỳ ngược lại nhiều lên không ít.
“Gọi hắn đến để làm y phục cho nàng.” Mộ Lương nhíu mày: “Sinh nhật của Mộ Lê, vẫn là nên ăn mặc nghiêm trang một chút mới tốt.”
“À?” Hoa Khấp Tuyết có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Mộ Lương.
Mộ Lương nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng, tà khí cười một tiếng, cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, một hồi lâu mới buông nàng ra thở hổn hển, cười đến vẻ mặt dịu dàng, thân thể cô gái nhỏ này đang hư nhược, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không dễ buông tha cho nàng.
Hoa Khấp Tuyết dựa vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, nàng hỏi hắn hắn không chịu trả lời, ngược lại còn tới chiếm tiện nghi của mình, hắn đoán chắc mình không còn hơi sức đánh hắn!
“Trạch Lương chính là Lê cô nương.” Mộ Lương biết nàng có chút tức giận rồi, cũng không trêu chọc nàng nữa, nhẹ giọng giải thích.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, sự thản nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt biến thành sững sờ nhưng là rất nhanh liền phản ứng lại hỏi: “Chàng nói Lê cô nương là nam nhân?”
“Vương phi, ta vẫn luôn là nam nhân.” Trạch Lương cười khổ đi vào, vừa lúc nghe những lời này của nàng, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vậy tại sao mọi người lại gọi ngươi là cô nương?” Hoa Khấp Tuyết vuốt vuốt ngọc thiền Mộ Lương làm cho nàng, liếc nhìn gương mặt cười khổ của Trạch Lương hỏi.
“Ta làm mỗi bộ y phục, đều có một ‘Lê’, cho tới bây giờ ta vẫn chưa có bộc lộ thân phận, cho nên bọn họ không biết ta là nam hay nữ, liền suy đoán ta là cô nương, vì vậy mới có Lê cô nương.” Trạch Lương thở dài, hắn chỉ là yêu thích hoa lê.
“Làm y phục thì rất mất mặt sao?” Nếu không thì tại sao lại không dám nói cho người khác biết thân phận của mình.
“Y phục mà hắn làm ra được rất nhiều người yêu thích, nếu cho người khác biết thân phận thật của hắn thì chỉ sợ là về sau hắn chỉ lo trốn tránh mấy nữ nhân này, đâu còn có thời gian rãnh rỗi mà làm việc cho ta?” Mộ Lương không mặn không nhạt lên tiếng.
“Bi kịch.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, thản nhiên nhìn Trạch Lương một cái, cũng không biết nên nói gì nữa.
Trạch Lương sờ sờ mũi, không quan tâm cười cười, dù sao hắn cũng chỉ đơn thuần là thích thiết kế quần áo và đồ trang sức, cũng không đòi hỏi cái gì khác.
“Vương phi, khi đến bữa tiệc chúc thọ hoàng thượng, người vẫn là mặc y phục màu trắng sao?” Trạch Lương liếc nhìn qua Hoa Khấp Tuyết một cái, nhẹ giọng hỏi, Vương phi vẫn luôn mặc y phục màu trắng, sợ rằng ngày đó cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng đáp án mà Trạch Lương nghe được, lại không giống với suy nghĩ trong lòng của hắn.
“Màu tím.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương liếc mắt một cái.
“A noãn?” Mộ Lương nghe được lời này, có chút kinh hỉ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không hề có chút trêu đùa nào, vui sướng trong lòng càng tăng thêm, A noãn đây là muốn mặc y phục giống hắn sao?
“Sinh nhật của Mộ Lê, mặc bạch y không thích hợp lắm, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có màu tím là nhìn đẹp mắt một chút.” Hoa Khấp Tuyết mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước nhưng lời này của nàng nghe thế nào cũng không giống thật.
“Khụ khụ, vâng, Vương phi, thuộc hạ đi thiết kế y phục cho người.” Trạch Lương đình chỉ nụ cười sắp tràn ra bờ môi, trêu ghẹo nhìn Mộ Lương một cái, thấy hắn trừng mình liền vội vàng rời đi.
“A noãn, nàng là đang nói dối.” Mộ Lương trêu tức cười, cúi người chống lại ánh mắt của nàng.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
“A noãn, đây là muốn cùng ta mặc y phục vợ chồng sao? A noãn đã khẩn cấp muốn gả cho ta sao?” Mộ Lương tà mị cười một tiếng, xoay đầu nàng lại, không để cho nàng trốn tránh.
“Chàng không muốn cưới?” Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua tức giận, hừ nhẹ nói.
“Muốn, nằm mơ cũng muốn.” Mộ Lương ôm nàng thật chặt, thanh âm cam thuần như rượu, nhìn khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp của nàng, nhu tình trong mắt càng thêm nồng đậm, xem ra, hắn không cần phải tính kế.
Hoa Khấp Tuyết thật sâu nhìn vào trong mắt của hắn, không tự chủ được liền đắm chìm trong sự nhu tình đó, ánh mắt có chút mơ hồ.
Mộ Lương khóa lại hai mắt của nàng, bắt giữ được phần dịu dàng trong đáy mắt của nàng, tim đập nhanh hơn mấy phần, hô hấp trở nên có chút dồn dập.
Hoa Khấp Tuyết cảm nhận được sự biến hóa của hắn, liền không tự chủ mà nghĩ đến sự thân mật đêm qua của hai người, mắt đẹp khẽ nheo lại, gương mặt lại khẽ ửng hồng.
Đáng chết, khi không tự nhiên sao nàng lại suy nghĩ đến những thứ kia làm gì chứ? Hoa Khấp Tuyết thầm mắng mình ở trong lòng nhưng vẫn là không tự chủ được mà nhớ lại, nhìn con ngươi của hắn càng ngày càng nóng lên, có chút bối rối quay đầu sang chỗ khác.
Mộ Lương cũng không cho nàng cơ hội này, bàn tay nâng đầu của nàng lên, cố định ở chỗ cũ, tà tứ cười, cúi người hôn lên cánh môi của nàng.
Hoa Khấp Tuyết than nhẹ một tiếng, trong mắt dâng lên hơi nước nhưng lại không giãy giụa, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó mềm nhũn đi thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
Nàng giống như cánh hoa sau cơn mưa khẽ run, làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, lòng tràn đầy nhu tình hóa lửa nóng thành hành động, hắn từ từ cúi đầu, hơi thở ám muội quanh quẩn, đường đường chính chính hôn lên môi nàng, tựa như cánh bướm chạm nhẹ, dâng lên từng đợt sóng kích động.
Hoa Khấp Tuyết bị động tác của hắn dọa sợ, thân thể không khống chế được liền mềm nhũn ra, nóng lên, hai tay của nàng theo bản năng hướng lên lưng hắn, bấu víu vào cổ hắn.
Tròng mắt của Mộ Lương trở nên rất thâm thúy, bàn tay thăm dò vào trong y phục của nàng, vuốt ve eo nàng, mang theo từng đợt cảm giác tê dại hướng Hoa Khấp Tuyết đánh tới, làm cho nàng không ngừng run rẩy.
“Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết nhịn không được than nhẹ ra tiếng, âm thanh kiều mỵ động lòng người, trêu chọc tiếng lòng Mộ Lương.
“Tiểu yêu tinh.” Mộ Lương nâng thân lên, thở hổn hển, nhìn cặp mắt xinh đẹp quyến rũ của nàng, bụng co rút một hồi, ánh mắt cũng tối tăm ám muội.
Hoa Khấp Tuyết khẽ mở mắt ra, nhìn nam nhân đang đè trên người nàng, môi anh đào khẽ mở, thở gấp nhưng nàng không biết một màn này ở trong mắt nam nhân, là một loại hấp dẫn đến cực hạn.
“Tiểu yêu tinh, nếu không phải thân thể của nàng vẫn chưa chịu nổi chuyện này, ta đã sớm ăn nàng vào trong bụng rồi!” Mộ Lương gầm nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại không nhìn gương mặt của nàng nữa, tránh cho chính mình lại không kìm chế được. . . . . .
“Vậy chàng vẫn chưa chịu đứng dậy!” Hoa Khấp Tuyết cắn môi trừng mắt liếc hắn một cái, hờn giận oán trách.