“Hắn sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm chàng.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, ít nhiều hắn cũng là Tể Tướng, làm sao có thể rãnh rỗi như vậy.
“Được rồi.” Mộ Lương thở dài, ngắt cái mũi của nàng, bế nàng lên nói: “Lưu Nguyệt, mang hoa quả tới Lương các.”
“Khoan đã, Mộ Lương, ta là ở Noãn các.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày.
“Có sai biệt sao?” Mộ Lương cười đến mập mờ, quét mắt nhìn vẻ mặt muốn xem bát quái của mọi người, cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Chúng ta, cũng đã như vậy. . . . . .” Âm thanh không lớn, lại đủ để cho mọi người ở đây đều nghe thấy.
Nha. . . . . . Thì ra là cũng như vậy! Mọi người một biểu tình hiểu rõ, cười đến ranh mãnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết đỏ bừng lên, giơ tay lên liền muốn cho Mộ Lương một quyền, cảm giác vô lực lại ập tới, ánh mắt một hồi hoảng hốt.
“A noãn, không sao chứ?” Mộ Lương nhận thấy được nàng không đúng, vẻ mặt biến đổi, lo lắng hỏi.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái: “Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”
“Trạch Linh, Trạch Hàn các ngươi canh chừng Vương phi cho kỹ!” Mộ Lương nhàn nhạt phân phó một tiếng, ôm Hoa Khấp Tuyết đi về hướng Lương các.
Trạch Linh và Trạch Hàn liếc mắt nhìn nhau, chau chau mày, cũng rời đi theo họ.
“Chưa từng gặp qua Tuyết Tuyết suy yếu như vậy.” Hoa Trảm Lãng thấy bọn họ rời đi, tất cả trên mặt đều là lo lắng.
“Trảm Lãng, chàng yên tâm, hoàng thúc sẽ chăm sóc cho Tuyết Tuyết thật tốt.” Mặc dù Mộ Hỏa Nhân cũng lo lắng nhưng vẫn là cười an ủi Hoa Trảm Lãng.
“Ừ.” Hoa Trảm Lãng cười nhạt, biết tâm ý của nàng, trong lòng đều là ấm áp.
“Cảnh Duệ, mang ta đi tu luyện!” Lưu Nguyệt lôi kéo tay áo Cảnh Duệ.
“Sao lại vội vã như vậy?” Cảnh Duệ kỳ quái nhìn nàng.
“Ta muốn nhanh trở nên mạnh mẽ để bảo vệ tiểu thư!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Nguyệt đều là kiên định, lôi Cảnh Duệ đi tu luyện.
Cảnh Duệ âm thầm thở dài một hơi, đối với hành động này của nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng lại chỉ biết đi theo nàng.
“Chậc chậc, Tuyết Tuyết tìm được một nha hoàn tốt.” Hoa Trảm Lãng nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt thoáng qua sự tán thưởng.
“Tuyết Tuyết coi Lưu Nguyệt là tỷ muội, cái gì mà nha hoàn với không nha hoàn, thiệt khó nghe!” Mộ Hỏa Nhân cáu gắt, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên nói: “A nha, ta còn chưa có chuẩn bị quà tặng cho hoàng huynh, Trảm Lãng, mau đi theo ta!”
“Có gì phải hoảng sợ như vậy, nàng chậm một chút!” Hoa Trảm Lãng không biết làm thế nào, thấy nàng dứt khoát buông mình ra, tự mình chạy đi, trên mặt tối đen, lắc mình đuổi theo, nha đầu này thật là. . . . . .
Lương Các.
“Đi đi, không cần phải lo lắng cho ta, bọn Trạch Linh đều ở đây.” Hoa Khấp Tuyết cười nhạt, hơi đẩy hắn ra một chút.
“Ta sẽ rất nhanh trở lại, A noãn, ngủ một lát đi.” Mộ Lương cúi đầu hôn lên trán của nàng, không tha liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Hoa Khấp Tuyết nhìn cửa phòng đóng lại, không hề ngụy trang nữa, trong mắt đều là mệt mỏi, lúc này nàng là thật hao tổn hết sức lực rồi, chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng cái gì cũng không làm, đã mệt mỏi thành như vậy, cứ suy nghĩ rồi nàng từ từ nhắm mắt ngủ.
Rừng cây ngoài thành Dương Châu.
“Ngươi là ai, vì sao lại dẫn Bổn cung tới đây?” Đông Phương Vũ híp mắt nhìn Thanh y nữ tử ở trước mặt, trên mặt nàng mang mạng che mặt, bộ dạng xem thường.
“Ta là tới giúp công chúa.” Thanh y nữ tử quay đầu lại cười nhìn Đông Phương Vũ.
“Hả?” Đông Phương Vũ hừ lạnh: “Bổn cung có việc gì mà cần ngươi đến giúp đỡ?”
“Hoa Khấp Tuyết.” Thanh y nữ tử âm thanh lạnh lùng, trong mắt xẹt qua hận ý.
“Tại sao Bổn cung phải tin tưởng ngươi?” Đông Phương Vũ nheo mắt, nghiêm nghị lên không ít.
“Bởi vì ta và công chúa giống nhau đều hận Hoa Khấp Tuyết đến tận xương.” Thanh y nữ tử cắn răng nghiến lợi nói, hận ý mãnh liệt này, Đông Phương Vũ cảm nhận được.
“Vậy tại sao ngươi không tự mình đi giết nàng, còn muốn dẫn công chúa tới đây ngươi có mục đích gì!” Liên nhi kéo tay Đông Phương Vũ, cảnh giác nhìn về phía Thanh y nữ tử.
“Ta không vào Vương phủ được.” Thanh y nữ tử hừ lạnh: “Nghe nói Hoa Khấp Tuyết ở cuộc săn thú bị thương nặng, hiện tại không giết nàng, thì đợi đến bao giờ?”
“Được, Bổn cung thật muốn xem ngươi muốn giết nàng như thế nào!” Đông Phương Vũ vừa nghĩ tới Hoa Khấp Tuyết sẽ chết, trên mặt tất cả đều là độc ác, trong lòng không nhịn được kích động.
“Cho người ám sát nàng uống thứ trong bình này, sau đó làm bộ ám sát Hoa Khấp Tuyết, rồi giả chết ở trước mặt của Hoa Khấp Tuyết khiến cho nàng ăn vào dược vật này, như vậy, là có thể khiến Hoa Khấp Tuyết trúng độc, còn nàng hẳn phải chết là không thể nghi ngờ!” Thanh y nữ tử nói xong, lại vui vẻ cười lớn, nàng có được thuốc này, cho dù Hoa Khấp Tuyết là thần tiên, cũng không sống nổi!
“Tốt!” Đông Phương Vũ không chút nghĩ ngợi liền nhận lấy cái bình.
Thanh y nữ tử thấy vậy, hừ lạnh một tiếng lắc mình rời đi.
“Công chúa, nàng có thể là cố ý lừa gạt người hay không?” Liên nhi lo âu nhìn nàng, cảm giác có cái gì đó không đúng.
“Gạt ta thì như thế nào, Liên nhi, ngươi đi tìm một người, để cho nàng uống xong cái này, mặc dù xảy ra chuyện, cũng không tới trên đầu chúng ta.” Đông Phương Vũ cười lạnh nhìn bình sứ trong tay: “Hoa Khấp Tuyết, Vương gia nổi điên ngươi vẫn có thể sống sót, lần này, xem ngươi còn có vận khí tốt như vậy hay không!”
Cô nương mặc áo xanh kia có nhiều hận ý với Hoa Khấp Tuyết, nàng nhìn ra được cho nên, lần này nàng lựa chọn tin tưởng nàng ta.
Liên nhi cau mày nhìn vẻ mặt hận ý của Đông Phương Vũ, nhàn nhạt thở dài một hơi, trong lòng đều là lo lắng.
Chờ sau khi Đông Phương Vũ cùng Liên nhi rời đi, Thanh y nữ tử liền quay lại chỗ cũ, nhìn về phía nơi xa trong hai tròng mắt tràn đầy hận ý, Hoa Khấp Tuyết, ngươi nợ ta, ta muốn ngươi trả lại hết cho ta một phần cũng không thể thiếu!
Lương Các.
“Ah? Lưu Nguyệt, ngươi không phải là đi tu luyện cùng với Cảnh Duệ sao? A. . . . . . Thì ra là đưa đồ ăn.” Trạch Linh kỳ quái nhìn Lưu Nguyệt, thấy trên tay nàng bưng thức ăn, trong mắt liền hiểu rõ, nghiêng người cho nàng bước vào trong.
Lưu Nguyệt hướng về phía hắn cười cười, cũng không nói chuyện, đẩy cửa đi vào gian phòng.
Trong phòng, Hoa Khấp Tuyết vẫn chưa có tỉnh, một tay nắm chăn, trên mặt đã giảm bớt sự lạnh lùng của thường ngày và nhiều hơn một phần nhu hòa.
Lưu Nguyệt nhẹ nhàng để thức ăn xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, rõ ràng là gương mặt của Lưu Nguyệt, thế nhưng sự ác độc trên gương mặt là hoàn toàn bất đồng với Lưu Nguyệt, nàng quay đầu lại liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, cười lạnh, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
“Trạch Linh, ta cứ có cảm giác kỳ quái như thế nào đó?” Trạch Hàn nhìn Trạch Linh, lại nhìn cánh cửa phòng đã đóng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bây giờ vẫn chưa có tới thời gian ăn cơm. . . . . .
Trạch Linh nghe vậy, nhíu nhíu mày, đột nhiên trừng lớn mắt, đẩy cửa xông vào, không đúng, Lưu Nguyệt này có cái gì đó không đúng!
Trạch Hàn thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, cũng vọt vào theo.
Chờ bọn Trạch Linh chạy vào, liền nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết tựa ở trên giường, lạnh lùng nhìn “Lưu Nguyệt” ở trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt, mà Lưu Nguyệt này thì máu me đầy người, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
“Vương phi, là thuộc hạ vô dụng, không thể. . . . . .”Trạch Linh bắt lấy Lưu Nguyệt giả mạo, khuôn mặt tự trách.
“Không có việc gì.”Thanh âm của Hoa Khấp Tuyết có suy yếu, lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt giả dạng, người này đã tu luyện đến huyễn thuật tầng sáu, nàng còn suy yếu, một chiêu kia không thể lấy mạng của nàng.
“Mang nàng xuống đi.” Hoa Khấp Tuyết phất phất tay, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mới vừa rồi một chiêu kia làm nàng mất quá nhiều khí lực, vừa vặn nàng mới tỉnh giấc, coi như nàng nghỉ ngơi nãy giờ đã uổng phí.
“Vâng!”Trạch Linh gật đầu một cái, cùng Trạch Hàn liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị rời đi, họ đã chuẩn bị tốt để chịu phạt ở trước mặt của Vương gia, nếu không phải là bọn họ thất trách, thì cũng không khiến cho người lạ có thể bước vào Lạnh các.
“Hoa Khấp Tuyết, ngươi đi chết đi!” Lưu Nguyệt giả mạo đột nhiên trừng lớn mắt, đem hết toàn lực tránh thoát sự trói buộc của Trạch Linh, hướng Hoa Khấp Tuyết phóng tới.
“Vương phi cẩn thận!”Sắc mặt của Trạch Hàn lạnh lẽo, tiến lên ngăn người nọ, hướng đỉnh đầu của nàng hung hăng chưởng xuống, người nọ mở trừng hai mắt, mềm nhũn té xuống mặt đất, không còn sinh khí.
“Xúi quẩy.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn thi thể trên đất, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, hai mắt rét lạnh, bức ra một điểm huyễn lực cuối cùng trong cơ thể, đẩy Trạch Linh và Trạch Hàn ra, bày kết giới trước mặt bọn họ.
“Các ngươi đi mau!” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn về phía hai người, gầm nhẹ.
“Vương phi!” Trạch Linh và Trạch Hàn bị đẩy ra ngoài, mới vừa ổn định thân thể, liền thấy trong thi thể kia toát ra khói mù màu hồng, xâm nhập vào trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết, liền nóng nảy rống to, hai mắt cũng đầy tơ máu.
Hoa Khấp Tuyết đã dùng hết lực, không thể tiếp tục chống cự, đỡ mép giường, vô lực nhìn màu hồng tràn ngập trước mắt, Trạch Linh và Trạch Hàn là người của Mộ Lương, nàng nhất định sẽ che chở họ, hơn nữa cơ thể nàng bách độc bất xâm, phấn vụ này, hẳn là không có gì. . . . . .
Trạch Linh và Trạch Hàn cố gắng muốn xông phá tầng kết giới này, lại không có biện pháp làm rung chuyển nửa phần, nhìn phấn vụ không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể của Hoa Khấp Tuyết, Trạch Linh hít một hơi thật sâu nói: “Trạch Hàn, ngươi đi thông báo cho Vương Gia, ta ở đây canh giữ.”
Trạch Hàn nghe vậy, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
Mắt Trạch Linh đỏ lên cố gắng phá bỏ kết giới, lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết ở bên trong, trong lòng tất cả đều là tự trách cùng cảm động, Vương phi vì cứu bọn họ, cam nguyện nguy hiểm về mình, ân huệ này, cho dù là bọn họ chết nghìn lần vạn lần đều không thể trả hết!
Mà đúng vào lúc này, hai mắt của Hoa Khấp Tuyết đột nhiên trợn to, trong cơ thể tràn ngập lên một cỗ nóng bỏng khác thường, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh. . . . .