Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 91: Chương 91: CHƯƠNG 68.4




“Tại sao. . . . . . Tại sao Hoa Khóc Tuyết có thể mở ra được.” Phong Vụ Niên sững sờ nhìn về phía trước.

“Thái tử có câu “Sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên”, vi thần không biết ngài từ chỗ nào được biết được trận pháp này, vi thần chỉ biết là lần này ngài đã quá trớn rồi.”

Nguyệt Nguyên nghiêm mặt dạy dỗ.

“Là, là bọn họ nói cho ta biết. . . . . .” Phong Vụ Niên lỡ lời nói ra, đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, liền im bặt rồi thất bại nhắm hai mắt lại.

Ánh mắt Nguyệt Nguyên giật giật, bọn họ? Chẳng lẽ sau lưng Phong Vụ Niên còn có người khác? Hắn thế nhưng lại không biết.

Đông Phương Diệu thấy Phong Vụ Niên sắc mặt xám trắng, nhíu mày, hắn rốt cuộc đã tặng cái gì mà nhìn hắn lại thất bại đến vậy? Thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương, mong đợi hắn mở hộp ra.

“A noãn, tên tiểu tử này cũng bày trận trên cái hộp.” Mộ Lương không vội mở hộp ra, không coi ai ra gì mở miệng trêu chọc.

“Lấy ra.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên liếc nhìn cái hộp kia, dù sao cũng đã phá hủy một cái rương, không ngại phá hủy thêm một cái hộp nữa.

“Ai? Ngộ nhỡ làm hư bảo bối bên trong thì làm thế nào? Nàng xem bộ dáng của Phong Vụ Niên kìa, ở trong này nhất định là đồ tốt.” Mắt phượng của Mộ Lương vì cười mà cong lên.

Hoa Khóc Tuyết hơi híp mắt lại nói: “Chàng biết cách phá bỏ cơ quan này.” Nàng có chút nghiến răng nghiến lợi, làm cho nàng mất sức lực như vậy, cái nam nhân chết tiệt này mới nói cho nàng biết hắn biết cách phá cơ quan, vậy vừa rồi sao hắn không nói cho mình!

Mộ Lương vô tội trừng mắt nhìn nàng nói: “Nguyên nhân một lát nữa ta sẽ giải thích.”

Dứt lời, giơ tay lên bày cái hộp kia ra.

“Này. . . . . . Hoàng thúc người có thể mở cái hộp kia ra hay không vậy **, ta tò mò chết rồi.” Mộ Hỏa Nhân níu lấy roi, nhìn chằm chằm cái hộp kia.

“Có cái gì mà hiếu kì.” Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, bảo bối gì mà hắn chưa từng thấy qua.

“Chàng!” Mộ Hỏa Nhân thầm mắng hắn làm mất hứng.

Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu thật ra thì cũng rất hiếu kì nhưng hai người ngồi ở trên đài, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể chăm chú nhìn Mộ Lương, hi vọng hắn có thể mở cái hộp ra nhanh lên.

Những người khác cơ hồ đều là giương mắt nhìn, thấy hắn vẫn còn cùng Hoa Khóc Tuyết **, vừa gấp gáp vừa im lặng.

Mộ Lương hình như là biết tất cả mọi người đang nôn nóng, cố ý thả chậm động tác, giơ tay lên, ở trên cái hộp nhẹ nhàng vẽ một cái, lại nhẹ nhàng hướng bên kia vẽ một cái, cứ như vậy, Tử quang (ánh sáng tím) không ngừng ở trên cái hộp hoa động.

Người khác nhìn thấy, đều cho rằng hắn sẽ không mở cái hộp ra nhưng Hoa Khóc Tuyết hiểu, hắn là đang cố ý cho người ta chờ đợi hồi hộp, có chút khinh bỉ liếc xéo hắn nhưng vẫn là ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, nhìn động tác thông thạo của hắn, trong mắt có chút nghi ngờ.

Mộ Lương nghiêng mắt nhìn đến Phong Vụ Niên, trong mắt xẹt qua châm chọc, cứ mỗi một động tác của hắn, sắc mặt Phong Vụ Niên liền trắng thêm một phần, hắn vẫn là chưa từng nghĩ tới sẽ có người phá được trận này, trận thế này chỉ có hắn mới hiểu thôi.

Trong bữa tiệc an tĩnh khác thường, hô hấp của mỗi người cũng trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Mộ Lương.

Mộ Lương từ từ buông xuống một đạo cuối cùng, chỉ nghe”Két” một tiếng, trái tim của tất cả mọi người cũng bắt đầu đập gia tốc.

“A, thái tử thật là chơi lớn.” Mộ Lương cảm thụ linh khí nồng đậm từ trong hộp truyền tới, cười đến rất xảo trá như hồ ly, liếc nhìn Phong Vụ Niên đã nhắm mắt lại, cười nhẹ ra tiếng.

Hoa Khóc Tuyết lười phải nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cầm lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, một khối huyết ngọc ở bên trong bay ra, bị nàng bắt được sợi dây buộc nó, treo ngược ở không trung.

“Trường Sinh Ngọc!” Người am hiểu đều nhận ra nó, khiếp sợ không thôi.

Vẻ mặt Mộ Lê cũng có chút kích động, lại là một trong tam đại quốc bảo của Phong quốc, Trường Sinh Ngọc!

“Trời!” Bạch Thánh Diêu khẽ trợn mắt, Phong Vụ Niên thật là hảo đại thủ bút.

“Ha ha ha, sợ rằng như vậy đã làm cho hắn tức giận đến chết rồi, hắn không ngờ hai người Mộ Lương lại thật có bản lĩnh có thể phá trận pháp của hắn.” Hoa Trảm Lãng cười ngã lên ghế, kéo theo thân thể Mộ Hỏa Nhân không ngừng chấn động.

“Bình tĩnh á.” Mộ Hỏa Nhân liếc mắt nhìnTrường Sinh Ngọc một cái, cái thứ đồ hư gì vậy, không có hứng thú.

“Quả nhiên là đồ tốt.” Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, đánh giá Trường Sinh Ngọc này, linh khí dồi dào, không tệ.

“A noãn muốn?” Mộ Lương dịu dàng cười.

Hoa Khóc Tuyết vừa định nói không muốn ngu sao mà không muốn, Thiêu Hồng đã im lặng rất lâu đột nhiên lên tiếng.

“Chủ tử, cái thứ đồ hư gì kia, thế nhưng lại có cùng màu sắc với ta, quá đáng ghét, vứt bỏ, mau bỏ nó đi! Chủ tử người không thể muốn nó, ta mạnh hơn nó rất nhiều!”

Thiêu Hồng rất nóng nảy mở miệng.

“Phốc.” Hoa Khóc Tuyết buồn cười cười một tiếng, đem Trường Sinh Ngọc ném cho Mộ Lương, đối với Trường Sinh Ngọc này đã hoàn toàn không còn hứng thú.

“Chậc chậc, thật là một vật nhỏ bá đạo.” Mộ Lương bất đắc dĩ, đem Trường Sinh Ngọc cầm trong tay ném cho Mộ Lê.

“Ha ha, đa tạ Phong thái tử rồi.” Mộ Lê cười nhẹ ra tiếng, bộ mặt vui vẻ, cầm Trường Sinh Ngọc vuốt vuốt một hồi, đột nhiên đưa nó cho Bạch Thánh Diêu.

“Hoàng thượng?” Bạch Thánh Diêu nhỏ giọng hô.

“Trẫm, hôm nay đem Trường Sinh Ngọc này ban cho hoàng hậu duy nhất của trẫm, Bạch Thánh Diêu!” Mộ Lê nhìn lướt qua tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Mộ Lê.” Bạch Thánh Diêu cảm động nhìn hắn, thứ quý trọng như thế, hắn thế nhưng. . . . . .

Mộ Lê chỉ cười không nói, thế nhưng vẻ mặt, rõ ràng là tuyên bố với mọi người, địa vị của Bạch Thánh Diêu ở trong lòng hắn mọi người nên thông minh một chút, đừng có ý định đi tìm Bạch Thánh Diêu gây phiền toái, đừng nói tới lúc trước sau lưng nàng có Bạch gia cường đại, bây giờ lại được hoàng đế cưng chiều, có ai ngu mà đi tìm nàng để lãnh lấy phiền toái?

“Tuyết cô nương hôm nay vì trẫm mở ra bảo vật này, không biết là muốn trẫm ban thưởng cái gì?” Mộ Lê cười híp mắt nhìn sẽ phải lối ra Hoa Khóc Tuyết.

“Không cần.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên liếc nhìn hắn.

Hành động lần này lại đưa tới một trận hỗn loạn, Hoa Khóc Tuyết không khỏi quá kiêu ngạo rồi nhưng xác thực nàng có tư cách kiêu ngạo, nghĩ đến một màn mới vừa rồi nàng phá cái rương, mọi người chỉ cảm thấy ở dưới chân lại run lên một trận.

“Hoàng thượng, A noãn có chút mệt mỏi, cho Bổn vương lui xuống trước, mang nàng đi nghỉ ngơi một chút.” Mộ Lương cười nhạt.

“Ha ha, Tuyết cô nương hao phí quá nhiều tinh lực vẫn là nên nghỉ ngơi một chút, làm phiền Thánh vương rồi.” Mộ Lê rất là khách khí cười.

“Tạ hoàng thượng.” Mộ Lương gật đầu một cái, ôm lấy Hoa Khóc Tuyết lướt nhìn mọi người, hướng về phía sau bữa tiệc bay đi, tựa như tiên nhân nhập phàm trần, rồi lại trở về như cũ, lưu lại tiếng than thở của mọi người.

“Ha ha, dạ tiệc bắt đầu, mọi người cứ tùy ý đi, vui vẻ là được.” Mộ Lê thản nhiên nhìn hai người biến mất, tuyên bố dạ tiệc bắt đầu, náo loạn lâu như vậy, sắc trời lại mới vừa vặn tối, vừa đúng lúc.

Tiếp đó, ca múa mừng cảnh thái bình, tân khách đều vui mừng.

Sắc mặt Phong Vụ Niên âm trầm cùng với mọi người quanh mình đang vui cười trái ngược nhau, nếu không phải là Hoa Khóc Tuyết và Mộ Lương, hắn cũng sẽ không rơi vào cảnh như hôm nay, mất đi quốc bảo, mất đi uy nghiêm của Phong quốc, hắn không cam lòng. Hôm nay những thứ hắn bị mất đi, một ngày nào đó, hắn muốn họ trả lại gấp bội!

Nguyệt Nguyên nhìn sắc mặt hắn có chút vặn vẹo, chậm rãi uống cạn nước trong ly, khóe miệng hé ra nụ cười quỷ dị.

Vân Tự vẫn ngồi im lặng, sau khi Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết đi, trên mặt đều là phức tạp, không ngờ Hoa Khóc Tuyết lợi hại như vậy, xem ra, kế hoạch của hắn phải có chút thay đổi rồi.

“Lão gia, thế nào?” Thê tử của Vân Tự lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì.” Vân Tự tập trung suy nghĩ, đứng dậy đi tới bên kia trò chuyện với các quan viên.

“Hoàng huynh, ba ngày sau đám cưới, hỉ phục huynh chuẩn bị đến đâu rồi?” Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Trảm Lãng đi lên chúc mừng Mộ Lê, cười hỏi.

“À?” Mộ Lê ngẩn người, vô tội trừng mắt nhìn: “Ta. . . . . . Hình như vẫn chưa.”

“. . . . . .”

Hoa Trảm Lãng khóe miệng co giật nói: “Hoàng thượng, ba ngày, đủ chuẩn bị sao?” Mặc dù là nói như vậy nhưng hắn cũng quên chuyện này rồi.

“Hoa Trảm Lãng, bản công chúa nói cho chàng biết, nếu không thể thật xinh đẹp gả đi, bản công chúa sẽ không lấy chồng!” Mộ Hỏa Nhân chống nạnh gầm nhẹ, kéo tay Bạch Thánh Diêu hỏi: “Thánh Diêu, ngươi nói đúng không?”

“Khụ khụ.” Bạch Thánh Diêu rơi vào tình thế khó xử, thấy vẻ mặt đau khổ của Mộ Lê, có chút mềm lòng nói:“Thật ra thì những thứ này tùy ý là tốt rồi.”

“Thánh Diêu, ta sẽ không ủy khuất nàng.” Mộ Lê nghe xong lời này, sự áy náy nhất thời trào dâng trong lòng.

Bạch Thánh Diêu ngẩn người, ngay sau đó nở rộ nụ cười: “Mộ Lê, chỉ cần chú rễ là chàng, thì ta không ủy khuất.”

“Ác, chua. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân mặt bị dáng vẻ ác tâm đến, còn cúi người làm bộ nôn mửa.

“Hỏa Nhân, chẳng lẽ là nàng có đứa bé của vi phu?” Hoa Trảm Lãng hài hước nhìn nàng.

Mộ Hỏa Nhân tối sầm mặt, siết chặt quả đấm, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên cung nhân bưng lên một khay thịt cá, nàng vừa ngửi được cái mùi này, sắc mặt liền trắng bệch, lần này là khom người nôn thật.

“Oẹ. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân nôn khan, khóe mắt tràn ra nước mắt.

“Hỏa Nhân!” Hoa Trảm Lãng kinh hãi, cầm tay của nàng lên giúp nàng bắt mạch, một hồi lâu thì sững sờ.

“Trảm Lãng, Hỏa Nhân thế nào?” Bạch Thánh Diêu lo lắng hỏi, đưa chung trà cho nàng uống để giảm cảm giác buồn nôn.

“Không phải. . . . . . Thật sự có chứ?” Mộ Lê thấy bộ dạng kia của hắn, cẩn thận hỏi thăm.

“Hỏa Nhân. . . . . .” Hoa Trảm Lãng dịu dàng ôm lấy Mộ Hỏa Nhân, đau lòng nhìn nàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng, khóe môi cong lên, từ từ, nụ cười càng lúc càng rộng, cuối cùng dứt khoát bắt đầu cười ngây ngô.

“Trảm, Trảm Lãng. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân không có khó chịu nữa, luống cuống nhìn tới Hoa Trảm Lãng, hắn như vậy, nàng thật lo lắng.

“Ha ha ha ha, ta được làm cha, Hỏa Nhân, ta được làm cha rồi!” Hoa Trảm Lãng đột nhiên ôm nàng lên, cười to ra tiếng, dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Mộ Hỏa Nhân sững sờ nhìn hắn, trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp.

“Có phải hay không người sắp làm cha đều có dáng vẻ như vậy?” Bạch Thánh Diêu có chút ghét bỏ nhìn tới Hoa Trảm Lãng đang ngớ ngẩn, đường đường là một nam nhân, làm sao sẽ si ngốc thành ra như vậy.

“Thánh Diêu, ta không biết.” Mộ Lê thâm tình nhìn Bạch Thánh Diêu nói: “Cho nên, nàng sinh cho ta một bảo bảo thôi.”

Khuôn mặt Bạch Thánh Diêu đỏ lên, chui vào trong ngực hắn.

Hoa Trảm Lãng đột nhiên ôm lấy Mộ Hỏa Nhân đi về hướng hậu diện, dọa cho đoàn người giật mình.

“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Lê nói.

“Hỏa Nhân có thai rồi, làm sao có thể ở chỗ ồn ào như vậy?” Hoa Trảm Lãng liếc xéo hắn một cái, vui vẻ ôm Mộ Hỏa Nhân thẹn thùng rời đi.

Lưu lại một người ở tại chỗ duy trì dáng vẻ trợn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.