Một ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, khẩn trương chuẩn bị hôn lễ cuối cùng đã chuẩn bị xong xuôi ổn thỏa, mặc dù là ba cặp này thành thân cùng một ngày nhưng cũng không phải là thành thân cùng một lúc.
Đầu tiên là Mộ Lê và Bạch Thánh Diêu, Mộ Lê là Hoàng đế, mức độ long trọng cũng không cần phải nói, pháo hoa đầy trời, từ hỉ phục đến kiệu hoa, có cái nào mà không tinh xảo cao quý. Đặc biệt là cỗ kiệu hoa kia được chế tạo hoàn toàn từ ngọc lưu ly không có sử dụng một chút gỗ nào nhưng mà quá trình diễn ra nghi lễ so với người bình thường thì rườm rà hơn nhiều, nào là tế thiên tế tổ rồi trang sức trên người hai người cũng hết sức nặng nề, mệt mỏi hơn nửa ngày, cuối cùng Bạch Thánh Diêu được trang điểm trở thành một cô dâu rất xinh đẹp.
Tiếp theo chính là Hoa Trảm Lãng và Mộ Hỏa Nhân, kể từ ba ngày trước biết Hỏa Nhân mang thai, Hoa Trảm Lãng biến mình thành nam nhân tốt nhị thập tứ hiếu, chăm sóc nàng quá mức, mặc kệ việc trước khi bái đường tân nương có thể ăn cơm hay không, cứ để cho nàng ăn no, lúc này mới cẩn thận ôm nàng vào kiệu hoa, mặc dù không hợp lí nhưng vẫn làm cho người ta vui mừng, ít nhất thì nam nhân này là thật tâm yêu thương Trưởng công chúa, tiếp theo đó là dọc đường đi khua chiêng gõ trống, pháo mừng chào đón, đặc biệt nhất chính là việc khiêng kiệu mà không cần dùng người Hoa Trảm Lãng gọi tám con Tuyết Điêu từ mang sơn tới nhấc cỗ kiệu bay lên không trung.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một cặp Mộ Lương và Hoa Khóc Tuyết, trong lòng người Mộ quốc thì Mộ Lương tồn tại giống như một vị thần nên hôn lễ của hắn, so với hai cặp trước, càng thêm oanh động, càng thêm kinh hãi thế tục, càng thêm rung động lòng người, thật sự có thể nói là thịnh thế đại hôn.
Gấm vóc đỏ thượng hạng dùng để lót đường, trải từ trong cung Linh Vệ cung đến cửa chính của Thánh Vương phủ, mười dặm lụa đỏ cực kỳ xa hoa, bên trên còn dùng tơ vàng để thêu các loại hoa, càng lộ vẻ tôn quý nhưng buổi hôn lễ này không tốn kiệu, cũng không có đại mã, chỉ có một con Bạch hổ to lớn.
Mộ Lương một thân hỉ phục đỏ viền vàng, tóc buộc cao lên làm nổi bật khuôn mặt như ngọc của hắn, tuấn mỹ phi phàm, đôi mắt phượng thâm thúy khép hờ, môi mỏng nhếch lên, toát lên vẻ lười biếng lại không mất đi khí phách vương giả, mà giờ khắc này trong mắt hắn đều là nhu tình, rất mực yêu thương nhìn nữ tử trong lòng một thân hỉ phục giống nhau.
Hoa Khóc Tuyết nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Mộ Lương, hỉ phục do tầng tầng hồng sa vòng quanh, nhẹ nhàng phiêu dật khác thường, tóc dài bới lên thật cao, đoan trang điển nhã, lông mày trang điểm nhẹ, môi anh đào khẽ nhếch, phong tình vạn chủng, sự trong trẻo lạnh lùng trong mắt giờ phút này tràn đầy vui sướng, con ngươi đảo quanh, ngàn vạn sinh linh si ngốc, làn da nàng vốn là trắng hơn tuyết nay nàng mặc hồng sa càng thêm nổi bật làn da gần như trong suốt, cổ tay trắng như ngọc khẽ đặt ở trước ngực nam tử.
Một tiếng gào thét kinh thiên, bộc lộ sự uy nghiêm của Thú Vương, Đại Hoa được buột hoa hồng cõng hai người đang ôm nhau đạp trên gấm vóc, ngạo nghễ ngước đầu, từ trong cung đi ra chậm rãi đi về phía Thánh Vương phủ một bộ dạng nhàn nhã.
Trên đỉnh đầu Đại Hoa là đoàn chim loan từ mang sơn bay tới, phát ra tiếng kêu vang xa, quanh quẩn trên không trung, trên cổ mỗi con cũng mang một đóa hoa hồng to, rất hoành tráng.
Mặc dù không có đội ngũ rước dâu nhưng ở phía sau cũng vừa vặn đầy ấp người, Bạch Thánh Vũ, Trạch Linh, Trạch Lương, Trạch Hàn, Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt cưỡi đại mã ở phía sau vui vẻ đưa dâu, lại còn hướng bốn phía phát hồng bao cho mọi người, còn có rất nhiều trân châu bảo thạch, Mộ Lương ra tay, tự nhiên hào phóng.
Mượn lời Bạch Thánh Vũ mà nói, khó có chuyện con hồ ly giảo hoạt này chịu đổ máu, chúng ta nếu không nỗ lực phát, thì sẽ phụ tấm chân tình của hắn dànhcho Tuyết cô nương, cho nên thủ hạ bọn họ ra sức làm cho chủ tử của họ phá sản, tranh thủ làm cho thành Dương Châu xuất hiện thêm nhiều phú hào.
Ở phía sau nữa chính là Vương công đại thần, hôn lễ Mộ Lê đã kết thúc, cho nên toàn bộ đều đi theo tới đây, từng người một cưỡi đại mã cao to, ở phía sau hét lớn, so với việc nịnh bợ hoàng thượng họ càng muốn nịnh bợ Thánh vương này hơn, huống hồ tân lang tân nương cưỡi một đại Bạch hổ thành thân vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy, không đi theo xem sao chỉ có mà lỗ vốn? Trên đường còn được trải gấm vóc thượng hạng, hôm nay nếu không đạp hai chân lên, sợ rằng ngày sau không còn có cơ hội được xa xỉ như vậy.
Hình như là Đại Hoa cảm thấy những đại mã ở phía sau cách mình quá gần, đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại gầm to, hù được không ít người những con ngựa càng thêm hoảng loạn.
Mộ Lương nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó, hàm ý cảnh cáo, Đại Hoa ô ô một tiếng, ngoan ngoãn tiếp tục đi về trước.
“Trời, là con hổ, thật là uy phong đi!”
“Tân lang với tân nương thật là đẹp, không nghĩ tới đời này của chúng ta cũng có thể nhìn thấy người đẹp như vậy.”
“Trời, Thánh vương thật rất yêu vương phi của mình, nhìn hôn lễ này xem, nổi bật thế nào!”
. . . . . .
Dân chúng dọc đường rối rít để công việc trong tay xuống, nhảy cẫng hoan hô, hưng phấn nhìn lên đôi tân nhân trên lưng Bạch Hổ, vì vị thần trong lòng bọn họ mà hoan hô, cũng vì tướng mạo tuyệt thế của hai người mà kinh ngạc, lại thấy hồng bao bay về hướng mình, rối rít nhảy dựng lên chém giết tranh giành nhau tình cảnh đó rất náo nhiệt.
Không trung không ngừng tản ra mùi Tử Liên (hoa sen tím) nhưng không ai thấy người rải hoa, liền nghĩ là do Ảnh Vệ xuất quỷ nhập thần làm, theo từng cánh hoa rơi xuống là mang theo mùi hương lay động làm thơm ngát và ấm áp ánh nắng chiều.
Tử Liên này mặc dù không phải là loài hoa trân quý gì nhưng mà mùa này muốn tìm Tử Liên ( hoa sen tím) thì biết đi đâu mà tìm chỉ là khó càng thêm khó nhưng việc này cũng chỉ khổ cho Ảnh Vệ, một ngày một đêm canh giữ nhiệt độ cho hoa sen, để cho hôm nay dùng hoa vẫn còn tươi.
Mộ Lương dịu dàng nhìn người trong lòng, nhẹ nhàng phủi cánh hoa Tử Liên rơi trên mái tóc nàng, lòng tràn đầy vui sướng, rốt cuộc thì A noãn cũng đã trở thành nương tử của hắn mà lần này là có sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Cùng lúc Hoa Khóc Tuyết ngẩng đầu lên, hướng hắn nở ra nụ cười nhất mạt khuynh thành, rước lấy từng trận tiếng hút không khí cũng chọc cho Mộ Lương hơi ghen tức hừ nhẹ.
Nàng nói nàng thích Tử Liên, bởi vì giống tư vị của hắn. . . . . . Cho nên hắn sai Ảnh Vệ đi tìm một lượng lớn cánh hoa Tử Liên để dùng cho ngày hôm nay.
Nàng nói nàng không thích nhiều lễ nghi hạn chế. . . . . . Cho nên hắn bỏ đi đội ngũ rước dâu, bỏ đi những thứ lễ tiết kia, trực tiếp vào động phòng.
Nàng nói nàng không muốn quỳ trời đất, bọn họ nên kiêu ngạo. . . . . . Cho nên bọn họ lập gia đình, không bái thiên cũng không bái địa.
Nàng nói nàng không thích ngồi ở bên trong kiệu, như vậy hôn lễ có long trọng đi nữa cũng không nhìn thấy được. . . . . . Cho nên hắn mang theo Đại Hoa tới đón nàng, để cho nàng nhìn thấy hết phong cảnh dọc đường.
Hắn đã nói qua, sẽ cho nàng những điều tốt nhất, đặc biệt nhất, hôm nay, hắn đã làm được.
Đợi Đại Hoa đưa họ đến cửa Thánh Vương phủ, một đôi tân nhân liền nhìn nhau cười, nhẹ nhàng nâng cánh tay giao nhau, ánh sáng trắng tím giao thoa xông thẳng lên trời, lực lượng cường đại làm cánh hoa tung bay đầy đất, làm nên một cơn mưa hoa cực đẹp lay động lòng người.
“Ta Mộ Lương, lấy sinh mạng ra thề, đời đời kiếp kiếp, chỉ yêu một người là Hoa Khóc Tuyết, không xa không rời, đến già không rời.” Mộ Lương dịu dàng cười, âm thanh dịu dàng như nước, cũng là nghiêm túc khác thường.
“Ta Hoa Khóc Tuyết, lấy sinh mạng ra thề, đời đời kiếp kiếp, cũng chỉ yêu một người là Mộ Lương, tình này không đổi, sống chết có nhau.” Hoa Khóc Tuyết khẽ cười đón nhận ánh mắt của hắn, trong mắt nổi lên nhu tình, từng câu từng chữ từ trong miệng phát ra, nói năng có khí phách.
Mượn lực lượng phát ra từ trong tay bọn họ truyền đi lời thề này, theo lực lượng của họ lời thề truyền tới ngoài ngàn dặm, khiến mọi người ở phương xa, cũng nghe thấy lời thề của hai người, chứng kiến hôn lễ của họ.
Những người sau theo tới, thấy vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng là Bạch Thánh Vũ bắt đầu trước vận khởi huyễn thuật, cười cười gửi tới lời chúc phúc của mình, cũng làm cho mọi người ở phương xa nghe thấy: “Ta Bạch Thánh Vũ, chúc Thánh Vương cùng Thánh Vương phi vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp!”
“Ta Cảnh Duệ, chúc đôi tân nhân tân hôn hạnh phúc, tình nghĩa càng đậm!”
. . . . . .
Trong lúc nhất thời, người người vận dụng huyễn thuật, người không có tu luyện thì dùng hết toàn lực rống to, đều dâng lên lời chúc phúc của mình, lời chúc phúc vang vọng đất trời.
“Bổn vương cám ơn chư vị nể mặt tham gia hôn lễ này, Thánh Vương phủ mở rộng cửa mười ngày, bày tiệc lớn ai tới trước thì ăn trước, mong rằng các vị đại giá quang lâm!” Mộ Lương cười nói, âm thanh truyền khắp bốn phương.
“Tốt!” Tiếng hắn vừa dứt, tiếng hoan hô vang dội, tất cả mọi người đều tập trung đi tới Thánh Vương phủ, mấy con đường phụ cận đông nghịt người đến nước chảy cũng không lọt.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe từng tiếng nổ một, trên bầu trời vô số pháo hoa nở rộ, nhiều màu sắc rực rỡ, làm cho thành Dương Châu đang gần tối được chiếu sáng lên giống như ban ngày.
Đang lúc mọi người ở bên trong hoan hô chúc phúc, pháo hoa ở bên ngoài nở rộ, Đại Hoa cõng Hoa Khóc Tuyết chậm rãi đi vào cửa chính, Hoa Khóc Tuyết ngoái đầu nhìn lại cười với Mộ Lương rồi cùng với đám người Lưu Nguyệt đi đến tâm điện.
Tâm điện, trong thời gian ba ngày, Mộ Lương phái người làm thông Noãn các và Lương các làm thành tâm điện, tâm là thể hiện tâm ý của hắn.
Mọi người ở ven đường chứng kiến hôn lễ của hai người đều đem một màn này khắc sâu ở trong đầu, hai người xinh đẹp thần kỳ như từ trong tranh bước ra, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt đối phương, bốn bề không khí lưu chuyển, đều là hạnh phúc còn có sự phụ họa của một màn mưa Tử Liên (hoa sen tím) cánh hoa bay đầy trời, đẹp không sao tả xiết.
Có người nói, hôn lễ của Thánh vương và Thánh vương phi là lãng mạn nhất.
Có người nói, hôn lễ của Thánh vương và Thánh vương phi là kinh động lòng người nhất.
Có người nói, hôn lễ của Thánh vương và Thánh vương phi là được người đời yêu thích và ngưỡng mộ nhất.
Rất lâu về sau, có người nghĩ muốn bắt chước hôn lễ này của Thánh vương nhưng thủy chung vẫn không sao làm được. Vì suy cho cùng, có ai có đủ tài lực gây sức ép như vậy, có ai mà có được thuộc hạ cường đại như vậy, có ai có thể có huyễn thuật giống như Mộ Lương và Hoa Khóc Tuyết, đem lời thề của chính mình truyền khắp bốn phương. . . . . .
Cho nên hôn lễ này được coi là kinh điển bởi vì trước đây và sau này cũng không có ai làm được.
“Ha ha, sản nghiệp của Bạch gia ta cũng mở miễn phí mười ngày!” Mắt thấy người tới càng lúc càng đông, Bạch Thánh Vũ dưới ánh mắt “Thân thiết” của Mộ Lương, cũng cười lớn lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, lần nữa đưa tới lời hoan hô, Bạch gia này kinh doanh tửu lâu nhưng nhiều không kể xiết, hôm nay mở ra mười ngày, kinh hỷ, kinh hỷ nha!