Hoa Khấp Tuyết đã đem thuốc về, Vương Khôi nhanh chóng phân phó người đi nấu thuốc, phân phát cho những người bị nhiễm ôn dịch, qua hai canh giờ sau những người bị nhiễm ôn dịch trên thân đã không còn đau đớn nữa, mọi người đều suy nghĩ muốn đến cảm tạ Thánh vương nhưng mà đi đến nơi Thánh vương nghỉ ngơi thì họ lại không dám.
Mộ Lương đứng ở vị trí trung tâm, hướng bốn phía tản ra lãnh khí, người mà đứng gần hắn một chút đều lạnh cóng cả sống lưng, mọi người thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Lương, hai mặt nhìn nhau, đều nhất trí im lặng.
“Vương Khôi, đi luyện binh, ngày mai huyễn trận sẽ mất tác dụng, tùy thời chuẩn bị đối địch.”
Mộ Lương lạnh lùng nhìn Vương Khôi liếc mắt một cái.
“Vâng, Vương Gia!” Vương Khôi đáp ứng nhanh chóng liền lui xuống, trốn ra cửa phòng cũng nhân tiện đuổi hết dân chúng đang chờ ở bên ngoài đi, Vương gia hôm nay rất không thích hợp, hắn cũng không muốn đốt lửa.
“Khụ khụ, Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết nhìn bộ dạng Vương Khôi chạy trối chết, vô tội sờ sờ mũi.
Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn nàng, gương mặt tuấn tú lúc này như đen như than, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
“Mộ Lương, đừng nóng giận.” Hoa Khấp Tuyết vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, trong mắt liền nổi lên ý cười.
Nói còn chưa có dứt lời, thì thấy sắc mặt Mộ Lương càng đen hơn, “Bá” một tiếng liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hoa Khấp Tuyết, nghiên răng nghiến lợi nói: “Hoa Khấp Tuyết, ai cho nàng mang một cái con rắn chết về đây?”
Ngày hôm qua, thiếu chút xíu nữa là có thể hôn được A Noãn nhà hắn rồi, thật không nghĩ đến lại hôn trúng một đoạn thân rắn chết trơn mượt ——
Làm cho hắn ngay lập tức trở về xúc miệng mười lần, mẹ nó, thật là ghê tởm!
“Con rắn nhỏ là sống.” Hoa Khấp Tuyết lặng lẽ nói, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sống!” Mộ Lương kìm nén, giận quá hóa cười: “A, rất tốt, sống, vậy thì hiện tại ta liền biến nó thành chết!” Dứt lời, từ trong tay áo của nàng bắt được con rắn nhỏ kia, liền muốn ném xuống đất.
“Mộ Lương, bớt giận, bớt giận.” Hoa Khấp Tuyết vội cứu con rắn nhỏ từ trong tay hắn xuống, thuận tay ném nó lên cái bàn ở sau lưng, ôm cánh tay của hắn, khẽ vỗ về lồng ngực của hắn.
“Nam chủ tử! Ta nói cho người biết a, cái con rắn chết đó còn hôn chủ tử của ta!” Thiêu Hồng nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Sắc mặt Mộ Lương trầm hơn, lạnh lùng nhìn Hoa Khấp Tuyết bên cạnh vẫn không nói chuyện.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, một hồi buồn bực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiêu Hồng, lại xoay người ôm lấy Mộ Lương.
Mộ Lương nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Hoa Khấp Tuyết, hừ nhẹ một tiếng, cất bước đi ra ngoài cửa.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng nhiều hơn là sự ảo não, cắn răng một cái đuổi theo, nam nhân lòng dạ hẹp hòi!
“Vương gia!”
Mộ Lương chậm rãi đi ở trên đường, những người dân được cứu vừa nhìn thấy Mộ Lương đi tới, trên mặt từng người một đều là kích động, tranh nhau tiến lên nói lời cảm tạ.
Mộ Lương chỉ là thản nhiên nhìn bọn họ, dưới chân không ngừng lại nửa phân, không lâu lắm đã đi tới cửa thành, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thử xem, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Khấp Tuyết, sắc mặt trầm xuống, tung người nhảy ra cửa thành.
Nha đầu đáng ghét, nàng thật đúng là không đuổi theo!
Mộ Lương rất ngây thơ đá tảng đá trên đất trút giận, hung tợn đá chúng nó đi, đi về hướng dòng sông đằng sau Huyễn trận.
“Mộ Lương.”
Đang lúc Mộ Lương oán niệm mà nhìn chằm chằm vào bóng của mình ở trong dòng sông, thì từ sau lưng truyền đến âm thanh của Hoa Khấp Tuyết, người nào đó ánh mắt vừa động, sắc mặt trong phút chốc liền dịu đi, tiếp đó lại làm bộ trầm xuống.
“Đừng tức giận nữa.” Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, tiến lên kéo kéo tay áo của hắn: “Cùng lắm thì, ta thả con rắn nhỏ đi thôi.”
Gương mặt Mộ Lương giật giật, nghiêng mắt liếc nhìn cô gái nhỏ này.
“Không phải chỉ là hôn một con rắn nhỏ thôi sao, cùng lắm thì, ta cũng hôn một lần.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hất tay áo của hắn ra.
“Nàng còn muốn hôn nó?” Giọng nói Mộ Lương trở nên hung ác khác thường.
Hoa Khấp Tuyết ngây ra, ý thức được mình vừa nói cái gì, trong mắt xẹt qua tia xấu hổ, thấy bộ dáng kia của Mộ Lương đích xác là sắp bộc phát, lặng lẽ thở dài một hơi, giơ tay lên ôm cổ của hắn, bất đắc dĩ nói: “Đừng tức giận nữa mà, ta chỉ là thấy con rắn nhỏ đẹp mắt nên mới đem về thôi.”
“Đẹp mắt?” Mộ Lương hừ lạnh: “Có thể đẹp mắt hơn so với ta không?”
“Mộ Lương!” Hoa Khấp Tuyết nổi đóa, dở khóc dở cười:“Chàng là người còn nó là xà, làm sao chàng lại. . . . . .”
“Nàng ném nó đi, ta liền tha lỗi cho nàng.” Mộ Lương mới không cần biết cái gì là người cái gì xà, trong lòng vừa nghĩ đến cái con rắn chết kia, liền khó chịu, đặc biệt là nghĩ đến A Noãn luôn vì con rắn nhỏ này mà lên tiếng bênh vực, thì càng bực mình.
Hoa Khấp Tuyết hơi nheo mắt, trong đầu đột nhiên thoáng qua một số hình ảnh, đáy mắt sáng lên, khẽ giương mắt nhìn về phía Mộ Lương, chiêu này của mình dùng trên người của Mộ Lương chắc là sẽ không phản kháng lại được, không biết là có hữu dụng không. . . . . .
Mộ Lương nhận thấy được ánh mắt nàng khác thường, nhíu nhíu mày, cảnh giác cúi đầu nhìn nàng, cô nàng này lại đang nghĩ đến cái biện pháp gì để giữ con rắn đó lại đây?
Nhưng không chờ hắn đoán ra nguyên cớ, người nào đó đã hành động liền làm cho hắn sững sờ tại chỗ ——
“Mộ Lương, ta muốn giữ con rắn nhỏ này lại mà. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết đưa đầu đến cọ cọ lên cổ hắn, nhẹ nhàng mà cọ xát, âm thanh mềm nhũn, trong trẻo lạnh lùng lại mang theo một chút mềm yếu, rất quấy nhiễu lòng người.
Mộ Lương sững sờ nhìn nàng, không biết nên có phản ứng gì, A Noãn, A Noãn đây là đang làm nũng với hắn sao? A Noãn cứ tự nhiên không ngại ngùng gì mà làm nũng với hắn? Hắn có chút. . . . . . Thụ sủng nhược kinh, bao nhiêu tích tụ trong lòng ở khoảnh khắc này đều biến mất toàn bộ.
Hoa Khấp Tuyết thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, nụ cười trên mặt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn cười đến bỡn cợt, mặt liền lúc trắng lúc đỏ, sau thì biến thành đen.
Thấy nàng muốn đẩy mình ra, Mộ Lương lập tức ôm sát nàng, cười đến nghẹn mở miệng: “ A Noãn, chớ đi. . . . . . Phốc. . . . . .” Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cười lên.
“Mộ Lương, chàng có tin ta đánh chàng hay không!” Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật dài, hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Lương.
Mộ Lương cười híp mắt lắc đầu, lúc sau chôn ở hõm vai nàng, giống như hành động nàng mới vừa làm cọ xát, mềm giọng nói: “A Noãn, nàng sẽ không nỡ đánh ta.”
Thân thể Hoa Khấp Tuyết run lên, đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại kích động đến phẫn nộ, rõ ràng nàng mới chính là nữ nhân nhưng vì sao mà Mộ Lương so với nàng còn thích hợp làm chim nhỏ nép người hơn?
“Không tức giận nữa?” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, bờ môi không nhịn được nâng lên nụ cười nhẹ.
“Ai nói, ta hiện tại rất tức giận, tức giận cực kỳ!” Mộ Lương cau mày, ủy khuất nhìn nàng, chỉ chỉ vào miệng mình: “Trừ phi A Noãn trả phúc lợi của ta lại cho ta.”
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày không nói.
Mộ Lương nhíu nhíu mày, uất ức nói: “Nhanh một chút.”
Hoa Khấp Tuyết nhìn cái bộ dáng đáng thương kia, không nhịn được liền nở nụ cười, bám lên cổ của hắn, nhẹ nhàng hít một hơi, ngẩng đầu chạm nhẹ lên cánh môi của hắn, vừa định rời đi, lại nghiêng mắt nhìn thấy dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn của hắn, ý cười trong mắt sâu hơn, lại đặt môi lên môi của hắn, học dáng vẻ trước kia của hắn, liếm theo viền môi ở bên ngoài, sau đó thì nghịch ngợm đưa đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng hắn, không có một chút quy luật mà thăm dò.
Mộ Lương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền mười phần vui sướng, ôm lấy nàng thật chặt, cũng không muốn biến bị động thành chủ động, để nàng tùy ý thăm dò loạn xạ, thỉnh thoảng trêu đùa cùng cái lưỡi của nàng một chút, nhìn hai mắt nàng dần dần dâng lên hơi nước, trong ngực bị hạnh phúc làm cho căng đầy.
Hôn xong, Hoa Khấp Tuyết mềm mại tựa vào trong lòng Mộ Lương thở gấp, tròng mắt có ý cười yếu ớt, sắc mặt hơi phiếm hồng.
“A Noãn, ta thích nàng chủ động.” Mộ Lương chống cằm trên tóc nàng, dịu dàng cười, trong giọng nói là tình yêu say đắm.
Hoa Khấp Tuyết sững sờ, chợt ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn, nhìn đáy mắt hắn thỏa mãn, nụ cười sâu hơn: “Vậy thì ta liền chủ động.”
Mộ Lương kinh ngạc trợn to mắt: “A, A Noãn, nàng đổi tính. . . . . .”
“Trước kia đều là chàng vì ta mà không ngừng bỏ ra, hiện tại thì đến lượt ta rồi.” Hoa Khấp Tuyết cũng không tức giận, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc Mộ Lương bị thương nặng sắp chết, trong lòng ngưng lại, chóp mũi khẽ chua xót, cả đời người được mấy cái chục năm như vậy, nàng nhất định phải thật quý trọng từng giây từng phút được ở cùng với Mộ Lương.
“Đứa ngốc.” Mộ Lương trong lòng cảm động, dịu dàng hôn lên tóc của nàng: “Ta không muốn nàng vì ta mà làm gì cả, chỉ cần nàng luôn vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi.”
Hoa Khấp Tuyết chỉ cười không nói, ôm chặt hông của hắn.
“Chỉ là. . . . . .” Mộ Lương giảo hoạt cười một tiếng, giọng nói mờ ám: “A Noãn à, nếu như về sau nàng vẫn cứ nhiệt tình như vậy, ta sẽ càng vui vẻ hơn.”
Hoa Khấp Tuyết tức cười: “Cái người này là sắc lang!”
“Chỉ sắc đối với nàng.” Vẻ mặt Mộ Lương nghiêm túc, còn giơ tay lên thề.
Hoa Khấp Tuyết vuốt ve tay của hắn, nhẹ trừng mắt liếc hắn, ôm thân thể Mộ Lương chuyển một cái, đè hắn ở trên tảng đá bên cạnh, cúi đầu xuống hôn hắn lần nữa.
Trong mắt Mộ Lương xẹt qua tà khí, thân hình vừa động, lại đem Hoa Khấp Tuyết đặt ở phía dưới, trêu chọc nhìn nàng nói: “A Noãn thật đói khát nha.”
Trên mặt Hoa Khấp Tuyết nóng lên, quay đầu đi.
“A Noãn, ta đồng ý cho nàng giữ con xà chết kia lại.” Mộ Lương ngậm vành tai của nàng, trong mắt xẹt qua tia sáng tính toán.
Hoa Khấp Tuyết xoay đầu lại, bộ mặt hoài nghi: “Thật sao?”
Mộ Lương một hồi buồn bực, độ chân thành của hắn chỉ có ngần ấy thôi sao? Hung hăng ở trên mặt nàng gặm hai cái.
“Có điều kiện gì.” Hoa Khấp Tuyết để mặc hắn ở trên mặt mình mà gặm loạn, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Lương dừng lại, cười đến gió xuân nhộn nhạo: “A Noãn thật là hiểu ta.”
“Nói.” Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn hắn, có một loại dự cảm chẳng lành.
Mộ Lương nhẹ nhàng đùa bỡn nút thắt trên vạt áo của nàng, cười đến bộc phát tà khí, nhìn tử vụ ở xung quanh, lại nhìn A Noãn đang nằm bên dưới tảng đá: “A Noãn, ta muốn ở chỗ này. . . . . .”
Nói xong, cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng gặm cắn.
“Ưmh, ở chỗ này. . . . . . Làm gì?” Hoa Khấp Tuyết khẽ nheo mắt lại, bị hắn hôn đến hít thở không thông.
“Muốn nàng.”
Mộ Lương tà khí cười một tiếng, sự nóng bỏng trong mắt không còn che giấu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoa Khấp Tuyết, chậm rãi ôm thắt lưng của nàng, bàn tay thăm dò tiến vào bên trong y phục.
“Đừng!” Hoa Khấp Tuyết vừa vội vừa thẹn, đang ban ngày ban mặt, hắn nghĩ muốn làm gì?
“Nơi này là Huyễn trận, không ai có thể tới quấy rầy chúng ta.” Mộ Lương nhìn vẻ mặt nàng có chút hốt hoảng, nhẹ giọng dụ dỗ, nhưng là động tác dưới tay cũng không có chậm đi một chút nào.
“A Noãn, ta nghĩ muốn nàng.” Mộ Lương ủy khuất nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, trong giọng nói là khát vọng thật sâu.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong lòng chấn động, chậm rãi dừng lại giãy giụa, khẽ quay đầu sang chỗ khác, nhắm hai mắt lại. . . . . .
Mộ Lương cười gian trá, cúi người hôn sâu lên cánh môi nàng, dẫn dắt nàng thăm dò lãnh địa thuộc về người yêu.
Không biết qua bao lâu, kích tình mới kết thúc, Mộ Lương tựa vào trên tảng đá ôm Hoa Khấp Tuyết đang mệt mỏi, dịu dàng sửa sang lại y phục cho nàng, khuôn mặt thoả mãn.
“Chúng ta trở về đi thôi.” Trên gương mặt Hoa Khấp Tuyết là vẻ ửng hồng sau khi trải qua ân ái, giọng nói cũng có chút mềm mại khàn khàn, quyến rũ khác thường.
Mộ Lương thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của nàng, dịu dàng cười cười, bồng nàng lên: “Được, chúng ta trở về.”
Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng trừng mắt liếc hắn một cái, chu môi oán trách: “Cầm thú. . . . . .” Ban ngày ban mặt mà lại muốn dã ngoại. . . . . .
Lau đi mồ hôi ướt nhẹp trên tóc nàng, nhíu mày, tà khí mà cười nói: “Làm sao lại nói vậy? Cầm thú có thể so với ta sao?”
“Cầm thú da mặt cũng không dày bằng chàng!” Hoa Khấp Tuyết ở trong lòng hắn nhúc nhích, giương mắt cười như không cười nhìn hắn, khẽ cắn cắn cằm của hắn.
“A Noãn.” Mộ Lương hướng cửa thành đi tới, nhìn người trong ngực hình như là ngủ thiếp đi, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng.
“Ưmh, thế nào?” Hoa Khấp Tuyết lẩm bẩm một tiếng, nhếch mí mắt lên, lại mệt mỏi nhắm lại.
“Sinh cho ta đứa bé đi.” Đột nhiên Mộ Lương lại muốn có một đứa bé, tưởng tượng thấy cảnh cả nhà ba người bọn họ bộ dáng thật hạnh phúc, nụ cười không tự chủ được sâu hơn.
Hoa Khấp Tuyết sửng sốt, ngay sau đó thản nhiên cười lên: “Được.”
Mộ Lương một hồi hưng phấn: “Vậy thì vi phu lại phải bỏ thêm sức lực rồi.” Dứt lời liền lắc mình biến mất tại chỗ.
Mà nhiều năm sau, có một người là bình dấm chua với đứa con của mình hắn lại nhớ tới lời nói hôm nay của mình, hận không thể hung hăng quất chính mình hai bàn tay, không tiếng động hô hào: biết vậy chẳng làm!
“Chủ tử và nam chủ tử, ta đã thu thập cái xà chết kia ngoan ngoãn rồi!” Thiêu Hồng đưa con rắn đang thoi thóp, toàn thân con rắn nhỏ vô lực đến trước mặt Mộ Lương, rất đắc ý.
“Không tệ, đem nó đi, ta và A Noãn muốn nghỉ ngơi.” Mộ Lương hài lòng nhìn con rắn chết suy yếu thè lưỡi rắn, cười lạnh nói.
“Ta giúp ngươi.” Liệp Tử đột nhiên xuất hiện, cướp con rắn nhỏ từ trên người Thiêu Hồng, hướng ra phía ngoài bay đi.
Thiêu Hồng sững sờ tại chỗ, kỳ quái nói: “Liệp Tử lúc nào thì lại tốt như vậy?” Trăm mối vẫn không có cách giải sau cũng lảo đảo rời đi.
“Còn tưởng rằng Liệp Tử chỉ biết xấu hổ, không ngờ là cùng một dạng với chủ tử của mình, đều là bình dấm chua.” Hoa Khấp Tuyết bật cười nói.