Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 102: Chương 102: Đồng hành [ thủ đả VIP]




Phong Quốc là quốc gia trên biển, Mộ Quốc cùng Tước Quốc muốn đi đến Phong Quốc, nhất định phải đi thuyền từ Lăng cảng, trải qua Lăng Hải mới tới.

Lăng cảng.

“Lão bá, hiện tại thuê thuyền giá bao nhiêu vậy?” Một gã sai vặt áo xám cười híp mắt lên hỏi giá người chèo thuyền.

“Năm lượng bạc một người!” Thuyền kia phu gầy teo nho nhỏ, nhưng kia mắt đặc biệt sáng, vừa nhìn thì biết rõ là một chủ thuyền thông minh.

“Năm lượng?” Này gã sai vặt trợn to mắt, “Lão bá, ngài đùa giỡn sao, bình thường cũng chỉ một lượng bạc một người thôi mà!”

“Người nào đùa giỡn với ngươi, muốn thuê thuyền cũng không nhìn thời điểm hiện tại một chút, năm nay tam quốc diễn ra cuộc tranh tài ảo thuật được tổ chức ở Phong Quốc, Đương nhiên sẽ tăng giá, hơn nữa, gần đây gió lại lớn như vậy, ngươi nhìn xem phụ cận còn được mấy chiếc thuyền?”

Lão đầu liền hừ lạnh, liếc này gã sai vặt một cái, thái độ được không phách lối, xung quanh chỉ còn duy nhất con thuyền này của hắn, hắn không ngồi, tự nhiên có người tới ngồi, tham gia cuộc so tài tranh bá đều không phải người nghèo, còn sợ không ai ngồi thuyền?

Mộ Lương ngồi xe ngựa tới Lăng cảng thì ngừng lại, người trên xe sau khi xuống xe, liền nhìn thấy một màn như vậy.

“Bạch Thánh Vũ, ngươi đi cùng đi.” Hoa Trảm Lãng liền giơ tay chỉ vào Bạch Thánh Vũ, chế giễu nói.

“Tại sao bây giờ ta trở thành người thương thuyết rồi.” Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, nhíu mày, “Hoa Thủy Thủy nói, các ngươi đều là gian thương.”

“Chỉ có sư muội hiểu ta.” Hoa Trảm Lãng nhếch môi, thật không uổng công ở chung trên Mang sơn người lâu như vậy.

“Hoa Khấp Tuyết!” Bạch Thánh Vũ thẹn quá hóa giận, một cây quạt giơ lên cao cao, liền muốn đánh nàng, lại cảm thấy cánh tay đau đớn , “A” một tiếng cây quạt rơi liền trên xuống mặt đất.

“Chán sống?” Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn ôm tay kêu đau, lại xoay người đi về phía xe ngựa lấy áo choàng.

Bạch Thánh Vũ căm giận mà nhìn hắn một cái , ủy khuất bĩu môi, xoay mặt đi.

“Vương Gia, muốn bao thuyền sao?” Cảnh Duệ nhẹ giọng hỏi.

“Không cần.” Mộ Lương quét phía trước một cái, người tính ra không có nhiều, thuyền cũng khá lớn, không cần thiết phải bao thuyền.

Cảnh Duệ gật đầu một cái, kéo Lưu Nguyệt đi về phía trước, Lưu Nguyệt giùng giằng hô, “Tiểu thư, cứu ta a!” Nhưng cuối cùng vẫn là bị Cảnh Duệ lôi đi nha.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, hơi khẽ mỉm cười, lại nhìn gã sai vặt phía trước đang cùng thuyền phu cãi vả kia, mà bên cạnh hắn, còn mấy nam tử khác.

Nam tử kia mặc cẩm bào, phất phất tay về phía gã sai vặt, ý bảo hắn đi xuống, tay đưa cho thuyền phu kia một thỏi vàng, giọng điệu ôn hòa, “Người làm không hiểu chuyện, kính xin lão bá tha lỗi.”

“Không cần khách khí không cần khách khí.” Người chèo thuyền vui vẻ ra mặt nhận lấy vàng, lấy răng cắn cắn, thấy là thật, lúc này mới nhận lấy, “Công tử, lên thuyền thôi.”

Công tử áo gấm mang theo gã sai vặt còn có ba nam nhân mặc cẩm y khác cùng một cô nương mặc áo trắng lên thuyền.

Hình như là cảm nhận được có người đang nhìn hắn, hắn chậm rãi quay đầu lại, liền gặp Hoa Khấp Tuyết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“A Noãn, hắn ta nhìn có đẹp không?” giọng của Mộ Lương buồn rười rượi vang lên, khoác áo choàng lên trên người nàng, kéo lực chú ý của nàng.

“Ừ, người đó nhìn tương đối mỹ.” Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn công tử mặc cẩm y kia một cái, ôm lấy nàng xoay người sang chỗ khác.

Cẩm y công tử kia trong mắt xẹt qua mất mác, dung nhan như thế, vậy mà đã có phu quân làm bạn.

“Loan ca ca, ngươi đang nhìn cái gì?” Này cô gái áo hồng đột nhiên quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của công tử mặc áo gấm, thấy hắn đang một mực nhìn nữ tử áo trắng, trong mắt xẹt qua cô đơn.

“Không có gì, Tước Nhi, lên thuyền thôi.” Cẩm y nam tử tự giễu ngoắc ngoắc môi một cái, lại nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, mới xoay người vào thuyền.

“A Noãn, nàng lại chọc một con ruồi rồi. . . . . .” Mộ Lương quay đầu lại nhìn nam nhân kia một cái, hừ lạnh, tốt nhất là người này nên tự biết rõ, không có động ý định gì khác.

Hoa Khấp Tuyết híp mắt, hung hăng bấm thắt lưng của hắn một cái, đại nam nhân này, bụng dạ có thể đừng hẹp hòi như vậy chứ?

“Nàng còn bấm ta!” Mộ Lương ủy khuất trợn mắt.

“Người này nhân phẩm không tệ.” Hoa Khấp Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.

“Ta biết rõ.” Mộ Lương thu lại vẻ mặt, nhàn nhạt cười, con ngươi khẽ buông xuống che lại tia sáng bên trong, “Hắn là Đức Vương của Tước quốc, Trịnh Loan.”

“Ta phát hiện, chàng cái gì cũng biết.” Hoa Khấp Tuyết khẽ mỉm cười.

Mộ Lương nhếch miệng cười một tiếng, “Chỉ cần là ta đã gặp qua, ta đều sẽ không quên.” Giọng nói kia, tràn đầy đắc ý.

“Mộ Lương, chuyện như vậy, không cần lấy ra khoe khoang.” Bạch Thánh Vũ không biết từ nơi nào xông ra, “ Sổ sách của nhà ta ta xem qua một lần, cũng có thể nhớ.”

“Cút.” Mộ Lương giận tái mặt, lạnh lùng nhìn về phía hắn.

“Vương Gia, thuyền vị đã thuê được, có thể lên thuyền.” Cảnh Duệ khẽ cười nói.

“Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái, một tay ôm ngang Hoa Khấp Tuyết lên, đi về phía thuyền.

“Tự ta có thể đi.” Hoa Khấp Tuyết vịn vai hắn, nhíu mày.

Mộ Lương hừ nhẹ, “Ta biết rõ, chỉ là Trịnh Loan ở phía trên.”

“Đúng là hũ dấm.” Hoa Khấp Tuyết than nhẹ, đầu nhẹ nhàng dựa vào hõm vai hắn, hắn muốn ôm liền cho ôm đi, nàng còn có thể tiết kiệm không ít khí lực.

“Đây là thế nào?” Mộ Hỏa Nhi kỳ quái nhìn ôm Hoa Khấp Tuyết Mộ Lương, Tuyết Tuyết dường như đã thoải mái rất nhiều, hiện tại như nào mà cần phải ôm?

“Quản hắn khỉ gió , chúng ta đi.” Hoa Trảm Lãng nhún nhún vai, kéo tay của nàng, đi về phía thuyền kia.

Tay Trịnh Loan đang cầm ly trà, nhìn thấy Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết lên thuyền, tay liền dừng lại.

“Loan ca ca.” Này cô gái áo hồng cau mày kêu hắn, liếc nhìn nữ tử áo trắng chỉ lộ nửa bên mặt kia, ánh mắt dời lên trên chút, khi dung mạo của nam tử mặc áo tím đập vào mắt mình, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, liền cảm thấy hô hấp cũng thay đổi dồn dập, Liễm Phi Hồng, nàng chỉ biết bộ dáng của Loan ca ca rất đẹp, lại không nghĩ rằng, cõi đời này còn có nam nhân anh tuấn hơn so với Loan ca ca, bộ dáng đầy si ngốc của nàng bây giờ, phản ứng này cũng là phản ứng bình thường của một cô gái khi nhìn thấy một tuấn nam.

“Mộ Lương, nếu hồi nãy ta chiêu được chính là con ruồi, vậy chàng hiện giờ chiêu , là gì đây?” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nhàn nhạt nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe, chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía này cô gái áo hồng, khuôn mặt tuyệt thế và lạnh lùng làm cho hô hấp của tất cả người trên thuyền đều dừng lại.

Cô gái áo hồng vốn đang sững người, đột nhiên sống lưng trở nên lạnh lẽo, lúc này ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mộ Lương liền thu hồi lại, rụt người về phía sau Trịnh Loan, có chút sợ hãi nhìn Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt của nàng, quá lạnh.

“Con muỗi.” Mộ Lương khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, sau đó cười như không cười nhìn người trong ngực.

“Không ngờ, năm nay là Đức Vương tự mình dẫn đội.” Bạch Thánh Vũ lên tiếng cười làm vỡ đi không khí đang ngưng trọng trong thuyền, chỉ thấy hắn tự nhiên mà ngồi vào chỗ bên cạnh Trịnh Loan, đưa tay khẽ vỗ lên vai người ta một cái.

Trịnh Loan sững sốt, nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, ngay sau đó nở nụ cười ôn hòa, “Thánh Vũ, đã lâu không gặp.”

“Là lúc đi Hoàn thành, Bạch ngọc bằng Phỉ Thúy lần trước đưa cho Trịnh lão phu nhân, như thế nào?” Bạch Thánh Vũ cười một tiếng, bắt đầu ôn chuyện.

“Nương rất ưa thích, Thánh Vũ đã phí tâm.”

“Thích là tốt rồi, ôi? Các người ngồi đi, nhìn ta làm gì?” Bạch Thánh Vũ gật đầu một cái, ánh mắt nghiêng mắt nhìn người đứng bên cạnh người, trừng mắt một cái.

“Dĩ nhiên chúng ta muốn ngồi, nhưng người cản đường phía trước cũng phải đứng lên a.” Trạch Linh ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía hắn.

Bạch Thánh Vũ sờ mũi một cái, nhìn xung quanh nhìn, lập tức đứng dậy, cười xấu hổ, hắn mãi ôn chuyện, đã chận cả lối đi.

Trạch Linh hừ lạnh một tiếng, tránh đường qua một bên, hướng về phía Mộ Lương cung kính nói, “Vương Gia mời ngồi.”

“Ừ.”

Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết để nàng ngồi xuống trước, sau đó ngồi xuồng bên cạnh nàng.

Vương Gia? Trịnh Loan nghe người bên này xưng như vậy, liền cả kinh, Vương Gia Mộ Quốc, trẻ tuổi như vậy chỉ có một, chẳng lẽ hắn chính là. . . . . .

“Thánh vương?” Nam tử mặc áo xanh bên cạnh Trịnh Loan kêu lên thất thanh.

“Bổn vương vẫn còn rất nổi danh.” Mộ Lương nhàn nhạt cười cười, rót một ly trà đưa đến miệng Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, há miệng.”

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đưa tay cầm cái chén trong tay của hắn, “Để tự ta uống.”

“Vậy nàng kia có phải là Thánh vương phi?” Cô gái áo hồng sợ hãi kêu, khó trách tại sao ánh mắt của nữ nhân lại lạnh như thế, đã sớm nghe nói Thánh vương phi Mộ Quốc là một người thanh nhã lạnh lùng.

“Tước Nhi, không được la lớn như vậy” Trịnh Loan nhíu mày, không vui nhẹ giọng quát.

“Dạ , thật xin lỗi, chỉ vì muội quá ngạc nhiên.” Cô gái tên Tước nhi bị la nên khẽ rụt vai lại.

“Vương Gia, vương phi, Tước Nhi là biểu muội của tại hạ, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng hai vị tha lỗi.” Trịnh Loan cười hữu lễ .

“Đức vương không cần phải khách khí.” Mộ Lương lười biếng cười cười, “Sớm nghe nói Đức vương là người tao nhã lịch sự, hôm nay gặp mặt, quả thật không sai.”

“Đây đều là do người khác quá khen.” giọng nói của Trịnh Loan càng thêm khiêm tốn.

“Các ngươi nói chuyện có thể đừng văn vẻ như vậy được không.” Bạch Thánh Vũ cảm thấy rất đau đầu.

“Bạch Thánh Vũ, không cần bại lộ bản chất gian thương không học thức của ngươi ra.” Mộ Hỏa Nhi chớp chớp mắt, nhạo báng.

“Mộ Hỏa Nhi!” gương mặt Bạch Thánh Vũ tối sầm, gần đây tại sao đám người này rất thích lấy hắn ra trêu đùa?

“Bạch Thánh Vũ, làm gì lớn tiếng như vậy, ngươi mà làm đứa bé của ta hoảng sợ, ta sẽ giết chết ngươi.” Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, ngay sau đó liền Mộ Hỏa Nhi ôm vào trong ngực.

Mộ Hỏa Nhi thò đầu ra, làm mặt quỷ.

Thông qua giới thiệu lẫn nhau, hai bên đã hiểu rõ thân phận của đối phương.

Cô gái áo hồng bên cạnh Trịnh Loan là nữ nhi của Thái Phó, Vương Tước Nhi; ba người bên cạnh nàng theo thứ tự là con của Thượng Thư, Tần Phong; Đức Vương còn mang theo hai quan viên, là Tư Thanh cùng Phong Linh.

Đoàn người lại nói chuyện với nhau một lát, từ từ quen thuộc , người Trịnh Loan mang theo đều là người có tính tình không tệ, rất dễ thân cận, lập tức, không khí trong thuyền rất là hòa hợp.

“Hỏa Nhi tỷ tỷ, bụng của ngươi thong gon như vậy , thật không nhìn ra có bảo bảo.” Vương Tước Nhi mặc dù rất nuông chiều, nhưng suy nghĩ lại rất đơn thuần, biết Mộ Hỏa Nhi có đứa bé, lập tức tò mò nhìn bụng của nàng.

Mộ Hỏa Nhi bị nàng nhìn chằm chằm nên rất thẹn thùng, xấu hổ cười cười, “Cái này, mới có không tới một tháng, nên chưa thể nhìn ra.”

Vương Tước Nhi trừng mắt nhìn, dường như đã hiểu, không thể nhịn được liền vươn tay, muốn sờ một chút, trên tay đột nhiên cảm giác đau nhói, liền rụt trở về.

“Cô nương, bụng của Hỏa Nhi không phải ai cũng có thể đụng.” Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó ôm Mộ Hỏa Nhi vào trong lòng.

Vương Tước Nhi mặt đỏ lên, biết mình có chút quá mức.

“Tu vi của Đức vương không thấp, tại sao lại đợi đến năm nay mới tham gia?” Mộ Lương vừa dụ dỗ trong ngực người ngủ, vừa cùng Trịnh Loan tán gẫu.

Hoa Khấp Tuyết từ lần trước Quỳ Thủy của nàng vẫn chưa đến, mấy ngày nay vẫn rất thích ngủ, Mộ Lương rất hưng phấn hoài nghi nàng có thể cũng đã mang thai, nhưng sự thật chứng minh, không hề có.

“Vương Gia trực tiếp kêu tên của ta là được rồi.” Trịnh Loan cười khẽ, “Ta luôn không thích cùng người khác so tài, nhưng năm nay do hoàng thượng hạ chỉ xuống, nên ta không cách nào cự tuyệt.”

“Xem ra Hoàng đế Tước quốc cũng rất coi trọng cuộc tranh tài lần này.” Mộ Lương cười cười trên mặt thì có vẻ đăm chiêu, nếu hắn không nhìn lầm, Trịnh Loan này bất hiện sơn bất lộ thủy, sợ rằng ảo thuật đã tu luyện tới tầng tám trung cấp, nếu hắn muốn có dã tâm, sợ là sẽ gây lên một trận sóng gió.

“Đúng là như thế.” Trịnh Loan cũng không che giấu, nhìn những người bên này của Mộ Lương, có chút ngạc nhiên hỏi, “Vương Gia không biết vị cô nương nào tham gia thi đấu?”

“Đương nhiên là tiểu thư nhà ta rồi.” Lưu Nguyệt rất là tự hào nói.

“Vị cô nương nào là tiểu thư của cô nương?” Tần Phong nghi ngờ, tầm mắt chuyển lần lượt từ trên người Hoa Khấp Tuyết rồi đến trên người Mộ Hỏa Nhi.

“Là vương phi của ta.” Mộ Lương khẽ vuốt đầu của người trong ngực, giọng nói đầy dịu dàng.

Phong Linh nhíu nhíu mày, “Như vậy cơ hội chiến thắng của chúng ta một chút cũng không có.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Tư Thanh không hiểu.

“Sớm nghe nói về Thánh vương phi mạnh mẽ hủy diệt cơ quan mà Phong Quốc thái tử bày trí, huyễn lực cường đại, bọn ta làm sao có thể địch nổi?” Phong Linh giải thích.

“Hi vọng chúng ta có thể chống đỡ đến lúc cuối cùng.” Tư Thanh sờ lỗ mũi một cái.

Trạch Linh kinh ngạc, “Tư Thanh, ngươi muốn đánh với vương phi đánh?” Ngứa da sao.

“Có thể học hỏi chút bị hạ cũng tốt .” Tư Thanh có chút áy náy cười cười.

Nghe vậy, trên thuyền tất cả mọi người nở nụ cười.

Tầm mắt của Trịnh Loan lưu luyến nhìn khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết chốc lát, từ từ thu hồi lại, trong lòng chỉ có thể than thở, này Thánh vương cùng hắn vương phi, đúng là tuyệt phối, cho dù ai cũng không thể xứng đôi với một người trong đó.

Chân mày khẽ giật giật, suy nghĩ vừa nảy mầm trong lòng, dần dần biến thành thưởng thức thuần túy.

71.2

Mộ Lương quét mắt nhìn hắn một cái, biết hắn đối với A Noãn đã không có những ý nghĩ khác, hơi nhíu mày, người này ngược lại rất có chừng mực.

“Thuyền khởi hành, các vị ngồi xong!” Thuyền kia phu rốt cuộc chuẩn bị ổn thỏa xong, đi vào lên tiếng chào, nhìn mọi người đều là tài thần gia, cười đến rất vui sướng.

“Thuyền khởi hành rồi sao ?” vì Hoa Khấp Tuyết đang buồn ngủ nên mắt mở ra có chút mông lung, những người khác lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Hoa Khấp Tuyết, chỉ cảm thấy thanh thanh lãnh lãnh, dị thường dễ nghe.

“Ừ, còn muốn ngủ sao?” Mộ Lương vừa nghe được giọng nói của nàng âm thanh, vẻ mặt liền nhu hòa đi rất nhiều.

Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn một chút, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

“Đêm qua Vương phi nghỉ ngơi không được tốt sao? Sao mà nhìn mệt mỏi như vậy?” Cảnh Duệ có chút ngạc nhiên, theo lý thuyết Vương Gia hai ngày này, vương phi đều cùng bọn họ ở chung một chỗ, buổi tối chỉ sợ cũng sẽ không cái đó thôi.

“Ừ.”

Mộ Lương dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong mắt xẹt qua lo lắng, A Noãn vô duyên vô cớ không có tinh thần như vậy, tại sao lại vậy ?

“Nôn. . . . . .” đột nhiên sắc mặt của Mộ Hỏa Nhi trắng nhợt, sau đó liền nôn khan .

Hoa Trảm Lãng gấp gáp rống to, “Đáng chết, Mộ Lương ta đã nói ta không muốn tới, trên biển mùi tanh nặng như vậy, Hỏa Nhi làm sao chịu được?”

“Người một thân ảo thuật như vậy tu luyện để bài trí hay sao?” Hoa Khấp Tuyết bị một tiếng rống kia của hắn đánh thức, từ từ ngồi dậy, sắc mặt phát rét, tay khẽ phất một cái, một đạo bạch quang bay đến trên đầu Mộ Hỏa Nhi, cùng một bạch quang bao phủ thành một lớp phòng hộ bao phủ Mộ Hỏa Nhi vào trong, tách nàng ra khỏi mùi tanh tách, cũng không cho Hoa Trảm Lãng mở ra được.

“Hoa Khấp Tuyết, ngươi để ta vào trong lồng luôn đi có được hay không?” Hoa Trảm Lãng muốn ôm mộ Hỏa Nhi,lại chỉ ôm được một lớp phòng hộ, liền lập tức tối mặt, nhưng huyễn lực hắn không đủ, không đánh tan được.

“Mộ Lương, hắn còn dài dòng nữa, chàng muốn làm gì thì làm.” Hoa Khấp Tuyết từ từ nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực hắn.

“Trảm Lãng, ta không sao, chàng đừng gấp gáp.” Mộ Hỏa Nhi xấu hổ cười, “Không ôm được một chút, cũng không sao đâu.” Không có mùi tanh của biển quấy nhiễu, dạ dày của nàng liền thoải mái hơn.

Vẻ mặt Hoa Trảm Lãng đầy đau khổ, cũng không dám kêu Hoa Khấp Tuyết tỉnh.

“Đáng đời.” Bạch Thánh Vũ chê cười, ai kêu hắn dọc theo con đường hay chửi hắn, hiện tại thì tốt rồi, cái này kêu là gì, chính là quả báo!

“Thánh vương phi thật là xa xỉ, dám xuất ra huyễn lực thành một phòng hộ ngăn cản mùi tanh của biển.” Vương Tước Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, nàng tu luyện lâu như vậy, so với những cô nương ở Tước Quốc cũng coi là người nổi bật, lại cũng chỉ có thể ở thời khắc nguy hiểm mà dùng một chút phòng hộ này.

Khuôn mặt ba người khác cũng đầy kinh ngạc.

Nụ cười ôn hòa trên mặt Trịnh Loan vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng càng thêm bội phục Hoa Khấp Tuyết, muốn có được một nữ tử như nàng, còn trẻ tuổi như vậy, đã đạt thành tựa như vậy, hắn không thể không phục.

Lại nhìn những người ở bên cạnh Mộ Lương, người nào cũng rất bình tĩnh, không thấy nói gì cả, chỉ bằng biểu hiện bọn họ, như chính bọn họ cũng có thể làm được như vậy, không thể không nói, Mộ Lương người bên cạnh, đều rất cường đại.

Bởi vì mới vừa rồi Hoa Trảm Lãng đánh thức Hoa Khấp Tuyết sau đó liền bị dạy dỗ, trong lúc nhất thời trên thuyền ai cũng không dám nữa nói chuyện với nhau, trong khoang thuyền trở nên rất an tĩnh.

Thuyền lớn vững vàng chạy nhanh về phía trước, đợi đến người trên thuyền ngủ cũng một lúc, thuyền lớn đột nhiên chấn động một cái.

“Người láy thuyền, đã xảy ra chuyện gì! ?”

Mắt Trạch Linh sáng hoắc mở mắt, hô to ra phía bên ngoài, lại không nghe bất cứ hồi đáp gì, ngược lại là thuyền càng lắc dữ dội hơn.

“Vương Gia, ta đi ra ngoài xem một chút!” Tư Thanh trầm mặt cầm kiếm lên kiếm muốn đi ra.

Trịnh Loan gật đầu một cái.

“Không cần, Cảnh Duệ đã đi.” Mộ Lương nhàn nhạt mở miệng.

Nụ cười trên mặt của Trịnh Loan càng sâu hơn, bản thân Thánh vương không chỉ cường đại, thủ hạ của hắn cũng là tư chất siêu quần, năng lực ứng biến rất mạnh, quay đầu lại dùng ánh mắt ý bảo Tư Thanh ngồi xuống.

“Vương Gia, người chèo thuyền không thấy, thuyền đang xoay trong hố xoáy, rất nhanh sẽ bị cuốn xuống dưới biển.” Cảnh Duệ nói mọi chuyện rất rành mạch

“Hả?” Nụ cười của Mộ Lương có chút thâm trầm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết, “Xem ra, chúng ta đã trúng kế.”

“Phong Vụ Niên liền muốn động thủ nhanh như vậy, trên thuyền này cũng không phải là chỉ có người của Mộ quốc.” Bạch Thánh Vũ thu lại nụ cười.

Hoa Trảm Lãng đứng lên, thuyền lớn đột nhiên lắc mạnh một cái, hắn liền đứng không vững thiếu chút nữa đã ngã xuống, không khỏi tức giận, “Phong Vụ Niên cần gì quan tâm trên thuyền này có ai, tất cả chúng ta đều chết hết, vậy thì còn có người nào theo chân bọn họ tranh ngôi đầu chứ.”

“Cuộc so tài Tranh bá, cùng hợp tác không giống nhau.” Mộ Lương cười đến gió nhẹ nước chảy, thuyền lớn đang đung đưa rất mạnh, mà hình như đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, nhưng khi vừa hạ mắt xuống nhìn Hoa Khấp Tuyết, vừa nhìn đến trong mắt của hắn liền hiện lên lãnh ý.

“Trảm Lãng, ba người chúng ta đi đi thuyền ổn định.” Trạch Linh đứng dậy, đi ra ngoài khoang thuyền.

“Chúng ta cũng đi giúp một tay.” Tư Thanh cùng Phong Linh cũng đứng lên, đi theo ra ngoài, sau đó Trịnh Loan cũng đi ra ngoài.

Thuyền không ngừng run rẩy, nhưng Vương Tước Nhi vẫn ngủ rất sâu như cũ, vậy cũng đúng là kỳ tích.

“Lưu Nguyệt.” Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, ngồi thẳng người.

Lưu Nguyệt vốn vẫn đang lo lắng tình huống bên ngoài, vừa nghe giọng nói của tiểu thư nhà mình, đột nhiên cực kỳ an tâm, “Tiểu thư có gì phân phó.”

“Đi lấy thịt khô bò của ta ra.” Hoa Khấp Tuyết sờ bụng một cái, giống như hơi đói rồi.

“Dạ!” Lưu Nguyệt sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, cầm lấy túi xách liều mạng tìm kiếm.

Mộ Lương cưng chiều khẽ ngắt mũi của nàng, “Thật đúng là con heo con, ngủ đủ liền ăn.”

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ vỗ bàn tay hắn, giơ tay lên định lấy hũ ngọc Lưu Nguyệt đưa tới, cùng lúc ấy thì, thuyền lớn run lên bần bật, Mộ Lương ngửa người quay ra phía sau, khẽ nheo mắt lại, vừa định hỏi bọn người Cảnh Duệ là có chuyện gì mà chưa làm xong, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đột nhiên có hai cánh môi mềm dính sát lên môi của hắn.

“Ưmh.” Hoa Khấp Tuyết ngồi cũng không còn vững vàng, nhanh chống nào tới trên người Mộ Lương, vừa đúng lúc hôn luôn hắn, khẽ mở to mắt, liền muốn rời đi, nhưng ót lại bị người đè xuống.

“Đúng là, khó khi được tính kế một lần, cũng không tồi.” Mộ Lương tà khí cười một tiếng, liếm liếm đôi môi của Hoa Khấp Tuyết, dùng sức mút thỏa thích .

“Trời ơi, hoàng thúc có thể chú ý trường hợp một chút được không!” Mộ Hỏa Nhi liếc mắt, liền nháy mắt với Lưu Nguyệt đang sững người, hai người lặng lẽ xoay người sang chỗ khác.

Về phần Vương Tước Nhi bên kia, vẫn ngủ rất sâu như cũ.

Ngoài khoang thuyền.

“Chúng ta cùng nhau vận lực, làm cho thuyền ổn định.” Hoa Trảm Lãng tạo ra một phòng hộ, ngăn cản sóng lớn ở bên ngoài, sóng lớn đánh vào phòng hộ, nước trắng bắn ra như bông hoa, nhìn rất đẹp mắt.

“Được.” Trạch Linh gật đầu một cái, đôi tay đặt lên trước ngực, trên dưới chồng nhau, huyễn lực cực đại từ trong lòng bàn tay bay ra.

Những người khác cũng giống như vậy, một phòng hộ vô sắc từ từ bao phủ cả thuyền lớn, sóng lớn bốn phía đối với thuyền này không còn tác dụng gì nữa, chỉ là lực nước xoáy dưới thuyền vẫn còn, thuyền lớn không ngừng chìm xuống dưới biển.

Dĩ nhiên, trong những người khác này cũng không có bao gồm bạch Thánh Vũ, lúc này hắn đang không lo lắng tựa vào thuyền trụ lên, cười híp mắt thưởng thức sóng lớn.

Hoa Trảm Lãng thấy thuyền đang chìm xuống, trong chớp mắt, đột nhiên thu huyễn lực, thân hình lóe lên, nhảy xuống nước.

“Hoa Trảm Lãng!” Cảnh Duệ trợn mắt, gầm nhẹ một tiếng, hắn đây là muốn đi làm cái gì, hắn có biết hay không hiện tại dưới biển rất nguy hiểm!

Mộ Hỏa Nhi nghe Cảnh Duệ hô to, sắc mặt trắng nhợt, không chút suy nghĩ liền đứng lên đi ra ngoài.

“Trảm Lãng thế nào?” Mộ Hỏa Nhi nhìn sóng lớn bốn phía, trên mặt đầy khẩn trương.

Trịnh Loan có chút lo lắng, “Hoa huynh đệ nhảy xuống dưới biển.”

“Cái gì!” sắc mặt Mộ Hỏa Nhi càng thêm tái nhợt, không chút nghĩ ngợi liền muốn vọt vào trong biển, lại bị Trạch Linh ngăn cản.

“Công chúa, Trảm Lãng đủ mạnh, hắn sẽ không xảy ra chuyện, ngài cũng chớ làm loạn!” Trạch Linh biết Hoa Trảm Lãng sẽ không làm càng, cho nên không quá lo lắng, nhưng công chúa ngàn vạn đừng làm càng nha

“Công chúa, Trạch Linh nói đúng!” Lưu Nguyệt cũng là mặt gấp gáp, kéo tay Mộ Hỏa Nhi lại.

“Hoàng thúc, người nhanh cứu Trảm Lãng đi!” Mộ Hỏa Nhi bị mù quáng, quay về phía trong khoang thuyền rống to.

Mộ Lương đang ôm nàng dâu trên mặt cười rất thoả mãn, liền nghe âm thanh của Mộ Hỏa Nhi, nhíu mày, trêu ghẹo nói, “Hỏa Nhi, sao ngươi không tin hắn như vậy?”

Mộ Hỏa Nhi sững sờ, từ từ trấn định lại, trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng cũng không kích động như vừa rồi nữa.

“Hỏa Nhi, đi vào.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng.

Cả người Mộ Hỏa Nhi run lên, lôi kéo Lưu Nguyệt đi vào khoan thuyền.

“Hoàng thẩm. . . . . .” Mộ Hỏa Nhi cắn môi nhìn Hoa Khấp Tuyết.

“Ngồi xong, nếu lộn xộn nữa, ta liền cho ngươi đi bồi Hoa Thủy Thủy.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve tay áo, nhàn nhạt nhìn nàng.

Mộ Hỏa Nhi lúc này mới nhớ tới mình còn là một phụ nữ có thai, biết Tuyết Tuyết quan tâm mình, trong lòng ấm áp, gật đầu một cái.

Mộ Lương thong thả ung dung dút cho Hoa Khấp Tuyết ăn, không thèm quan tâm đến tình huống bên ngoài, thấy vậy Mộ Hỏa Nhi cùng Lưu Nguyệt liền trợn mà nhìn.

Thuyền vẫn không ngừng chìm xuống, bọn người Tư Thanh nhíu chặt chân mày, “Chúng ta cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.”

Trạch Linh mấp máy môi, gật đầu một cái, “Tăng huyễn lực lên, kéo thuyền lên trên.”

Mọi người gật đầu, nhanh chóng tăng thêm huyễn lực, nhưng thuyền chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục chìm xuống.

Đột nhiên, thuyền ngưng chìm xuống, ngay sau đó, từ từ bay lên.

“Là Trảm Lãng.” Cảnh Duệ khẽ mĩm cười, đã sớm biết từ Mang sơn xuống đều không phải người phàm, Hoa Trảm Lãng mặc dù kém hơn so với Vương Gia bọn họ, nhưng mình so với hắn cũng kém hơ rất nhiều, bọn họ đều là người nổi bật trong nhóm bạn cùng lứa tuổi, mà Hoa Trảm Lãng lại so với bọn họ lại không phải tồn tại ở cùng một đẳng cấp.

“Chúng ta thêm chút sức, giúp hắn một chút.” đôi tay Trịnh Loan vừa nhấc, cười nhạt nói.

“Đoán chừng vô dụng, có thể để cho một mình hắn làm đi.” Trạch Linh thu tay lại, hài hước nở nụ cười.

“Như vậy sao được?” Tư Thanh sững sờ hỏi.

Bạch Thánh Vũ nhíu mày, “Có cái gì mà không được?” Ngay sau đó liền cười gian, tốt nhất để cho hắn tốn thật nhiều sức lực, ai bảo hắn luôn chọc mình.

Đám người Tần Phong đều trợn mắt, đây coi được coi là bằng hữu gì đây.

“Huyễn lực của chúng ta không đủ, không thu tay lại, chỉ là lãng phí hơi sức.” Cảnh Duệ lạnh nhạt nói, loại này nước xoáy đối với bọn hắn mà nói, có chút khó đối phó, nhưng đối với hoa Trảm Lãng mà nói, chỉ cần ra chút sức lực mà thôi.

Thuyền không ngừng lên cao, tất cả mọi người bên ngoài khoang thuyền đều thu tay, Bạch Thánh Vũ lại cầm cái ghế ra ngồi, nhàn nhã phất cây quạt trong tay.

Khóe mặt Trạch Linh giật giật, có chút khi dễ Bạch Thánh Vũ này, hắn dầu gì cũng là huyễn lực tầng tám cao cấp, thế mà đánh rắm đều không trông nom, còn phải để cho hắn mới tới tầng trung cấp phải vất vả.

“Mộ Lương, Hoa Khấp Tuyết hai người khốn kiếp các ngươi, giúp một tay đi!” Dưới nước truyền lên tiếng rống giận của Hoa Trảm Lãng.

“Trung khí mười phần, nhất định cần phải giúp ngươi một tay?” Mộ Lương vận khởi Huyễn Lực, đem âm thanh đưa vào đáy nước.

“Hoàng thúc, các người giúp Trảm Lãng một chút thôi.” Mộ Hỏa Nhi tuy biết rằng hắn không có việc gì, nhưng vẫn rất đau lòng để cho Trảm Lãng một mình đẩy thuyền, như vậy sẽ rất mệt mỏi a.

“Ngươi không phải là đang cố gắng đổi tên là Hoa Trảm Lãng sao? Chỉ có nước xoáy như vậy đã không chống nổi.” Mộ Lương giễu cợt nói, lại ôm lấy Hoa Khấp Tuyết đứng lên.

“Ai nói ta không chống nổi!” Hoa Trảm Lãng lần nữa rống giận, tốc độ trên thuyền lớn lại dần nhanh lên lần nữa.

“Biết sớm đã dùng phép khích tướng.” Bạch Thánh Vũ cười to.

Trịnh Loan có chút bất đắc dĩ, “Thánh Vũ, ngươi đừng hả hê như vậy.”

Bạch Thánh Vũ chỉ là chau chau mày, không có đáp lời.

“Hoàng thẩm, giúp Trảm Lãng một chút!” hai mắt Mộ Hỏa Nhi bỗng chốc liền ửng đỏ.

Hoa Khấp Tuyết nhìn ở trong mắt, bất đắc dĩ thở dài, “Ta có nói không giúp sao?”

“Hoàng thẩm, ta biết ngay người là tốt nhất!” Mộ Hỏa Nhi cười đến híp cả mắt.

“Đi thôi, đi ra ngoài hô hấp hạ không khí mẻ một chút.” Mộ Lương lười biếng nhếch môi, cánh tay khẽ kéo, ôm Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực.

Hoa Khấp Tuyết cười như không cười nhìn hắn một cái, “Thì ra là, chàng thích mùi tanh của biển .”

Nụ cười của Mộ Lương cứng đờ.

Mộ Hỏa Nhi cùng Lưu Nguyệt cười lớn, vương phi đại nhân thật tài tình.

“Ơ, hai vị thần, đã chịu ra ngoài rồi?” Bạch Thánh Vũ liếc hai người một cái.

“Ngươi ra ngoài cùng không ra thì có khác biệt chỗ nào?” Mộ Lương hừ lạnh, đừng tưởng rằng hắn không biết, tiểu tử này nửa phần lực cũng không hề dùng đến.

Bạch Thánh Vũ lười biếng bị tố giác, có chút lúng túng.

“Lên cao rất mau.” Hoa Khấp Tuyết quét bốn phía một cái, sư huynh này của nàng sợ là đang giận lẩy rồi, chỉ là cứ như vậy, hắn cũng đã tiêu hao quá nhiều huyễn lực rồi.

“Hoàng thúc, sao ngài còn chưa động thủ!” Mộ Hỏa Nhi tức giận nhìn Mộ Lương chằm chằm .

Mộ Lương nhíu mày, cầm bàn tay nhỏ như hoa như ngọc của Hoa Khấp Tuyết lên, vuốt từng ngón tay, mọi người không giải thích được chuyện gì, tay ngón trỏ của hắn đang đặt trên mu bàn tay của Hoa Khấp Tuyết khẽ động, tử quang ở đầu ngón tay thoáng hiện, về sau hắn khẽ giơ ngón tay lên một cái, thuyền lớn theo động tác của nó run mạnh lên, sau đó nhanh chóng bay lên cao, chỉ trong nháy mắt, liền vọt ra khỏi mặt biển, bay lên giữa không trung.

Mọi người trợn mắt hốc mồm, chỉ, chỉ cần một đầu ngón tay như vậy đã xong việc?

“Không phải nói không giúp sao?” Hoa Trảm Lãng không biết lên thuyền từ lúc nào, mím môi hừ hừ.

“Ưmh, chàng làm ta sợ muốn chết.” Mộ Hỏa Nhi chui vào trong ngực hắn, như bình thường túm y phục của hắn trút giận.

Hoa Trảm Lãng híp mắt cười ôm chặt Mộ Hỏa Nhi, cánh tay khẽ vuốt đầu của nàng.

Mộ Lương cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ là dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, biểu hiện của ta như thế nào?”

Rất tốt rất tốt! Nếu như Hoa Khấp Tuyết là những người khác, sợ rằng bây giờ đã gật đầu mạnh rồi, chỉ là, dù sau không phải là bọn họ. . . . . .

“Làm việc chớ làm một nửa.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Mộ Lương bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu, “Đúng là vật nhỏ không hiểu phong tình.”

tay ôm Hoa Khấp Tuyết khẽ buông lỏng, Mộ Lương từ từ đi về phía mũi thuyền, Tử Quang chợt lóe, người hắn đã treo ở giữa không trung,hai tay chấp sau lưng, nhìn khắp biển, Tử Y nhẹ nhàng, khí phách Thiên Thành.

Hoa Khấp Tuyết nhìn khuôn mặt đầy anh tuấn bản lĩnh của hắn, trong mắt liền hiện lên ý cười.

Thuyền lớn không có huyễn lực của Mộ Lương, lại bắt đầu ngã vào trong nước, Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, ngón tay nhỏ khẽ phất trước mắt một cái, một đạo bạch quang thoáng qua, thuyền lớn vững vàng treo ở không trung, lại làm cho những người khác sợ hãi than.

Mọi người chỉ thấy tay phải của hắn chậm rãi nâng lên, một đoàn Tử Quang ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, hắn đưa bàn tay xuống phía dưới, áp lên vòng xoáy khổng lồ kia , Tử Quang bao quanh khắp vòng xoáy kia, chỉ chốc lát sau liền bao phủ cả nước xoáy.

Tử Quang ở xương quai xanh của Mộ Lương chợt sáng lên, hắn mở lớn bàn tay chậm rãi phóng xuống theo chiều ngược lại của dòng nước xoáy, vòng xoáy kia bị Huyễn Lực màu tím buộc chặt, theo động tác của hắn chậm rãi nghịch lưu, không lâu lắm, mặt biển khôi phục yên tĩnh.

“Biểu hiện bây giờ như thế nào?” Mộ Lương trở lại trên thuyền, không để ý ánh mắt mọi người đang trợn tròn nhìn mình, cười híp mắt tranh công.

Hoa Khấp Tuyết khẽ mím môi hơi hơi híp mắt, “Cũng không tệ lắm.” Sau đó vịn bờ vai của hắn, khẽ hôn một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước lên khóe môi hắn.

Mộ Lương cũng không gấp thân thiết với nàng, nhìn giống như định lực rất tốt, nhưng thực chất là hắn không muốn làm cho nam nhân khác nhìn thấy mị thái của bảo bối hắn khi động tình.

“Thánh vương quả thật cường đại.” khuôn mặt Trịnh Loan bội phục.

Mộ Lương chỉ cười không nói, cho thuyền trở về mặt nước.

“Vương Gia, hiện tại chúng ta phải đi bên nào?” Cảnh Duệ nhíu nhíu mày, nhìn biển rộng đã khôi phục lại yên tĩnh, bốn phía đều là màu xanh biết, Phong Quốc phải đi bên nào?

“Ngươi đi dò đường chứ sao.” Lưu Nguyệt cười híp mắt nói, “Mỗi hướng đều dò xét hết một lần.”

“Nha đầu, làm sao ngươi có thể để cho nam nhân của ngươi vất vả như vậy?” Cảnh Duệ nổi đóa, thống hận trừng Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt mở trừng hai mắt, gương mặt vô tội.

“Cảnh đại nhân, có phải hay không cảm thấy yêu lầm người rồi?” Bạch Thánh Vũ chạy đến phía sau hắn, trêu ghẹo.

“Cút.” Cảnh Duệ quay đầu cho hắn một quyền, chỉ là không có đánh trúng.

“Hắn không yêu ta, chẳng lẽ yêu ngươi a!” Lưu Nguyệt vừa mới cùng Cảnh Duệ định ra quan hệ, nghe lời này, vô cùng khó chịu.

Kết quả là, trên thuyền ánh mắt của mọi người tới lui tuần tra trên người Cảnh Duệ cùng Bạch Thánh Vũ, ánh mắt mập mờ.

“Hay là để ta đi đi.” Trạch Linh vỗ trán, trực giác nghĩ phải cách những người này xa một chút, dứt lời, lắc mình đi dò đường.

“Hỏa Nhi, chúng ta trở về khoang thuyền, nơi này nán lâu sẽ dạy hư bảo bảo chúng ta.” Hoa Trảm Lãng muốn nói chuyện riêng, sau đó liền cười ôm Mộ Hỏa Nhi vào khoang thuyền.

Cảnh Duệ lôi Lưu Nguyệt ra sau đuôi thuyền.

Trong lúc nhất thời mũi thuyền chỉ còn lại Mộ Lương, Hoa Khấp Tuyết cùng Trịnh Loan.

“Vương Gia, người đúng là rất cường đại, có thể chống lại với sức mạnh của tự nhiên.” Trịnh Loan cười nhạt mà nói.

“Vòng xoáy này, là do con người tạo nên.” Mộ Lương cười như không cười nhìn về phía trước, nếu là do Tự Nhiên gây nên, dien@dan@le@quy@dongiải quyết nhanh hơn.

“Cái gì?” trên khuôn mặt ôn hòa của Trịnh Loan liền có một chút nặng nề, “Theo đối thoại vừa rồi của Vương Gia ở trong khoang thuyền, hình như ý nói, vòng xoáy này là thái tử Phong Quốc gây nên.”

“Phong Vụ Niên không có bản lãnh này, có người sau lưng của hắn.” Mộ Lương nhìn gương mặt nặng nề của hắn, nhíu mày.

“Thiên hạ, phải loạn sao?” những lời này của Trịnh Loan nói gần như là thì thầm.

“Vẫn luôn không yên tĩnh, thế nào lại nói sẽ loạn.” Mộ Lương nhìn Trịnh Loan, “Nếu như ngươi không tự tham dự vào, là được rồi.” Người này là một nhân tài, nếu không phải là bắt buộc, hắn không có ý định phá hủy hắn ta.

“Ta sẽ phân biệt, khi nào nên động, khi nào không nên động.” Trịnh Loan gật đầu một cái, biết Mộ Lương không coi mình trong phạm vi là kẻ địch, có chút vui mừng.

“Muốn đối đầu cùng Vương Gia người, thấy thế nào cũng là không nên.” Trịnh Loan cười cười, nước xoáy cũng có thể thay đổi, hắn còn có cái gì là không thể làm.

“A Noãn, nàng nhìn xem.” Mộ Lương chỉ chỉ trong biển.

Hoa Khấp Tuyết thấy rõ trong biển vật, ánh mắt giật giật, “Linh xà.”

“Linh xà của Phong Quốc?” Trịnh Loan có chút kinh ngạc, linh xà của Phong Quốc hắn đã nghe nói qua, tại sao lại chạy loạn ở trong biển?

“Đức vương nói thử xem, xà này là hồi Phong nước, hay là từ Phong Quốc đi ra ngoài?” Mộ Lương gõ gõ ngón tay, cười đến quỷ dị.

“Ta đoán, bọn họ là trở về báo tin .” Trịnh Loan đi lên mũi thuyền dọc theo, nhìn này linh xà một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.

“Trạch Linh, trở lại.” Mộ Lương đột nhiên vận công gọi về Trạch Linh.

Không lâu lắm, Trạch Linh bay trở lại, “Vương Gia, có gì phân phó?”

“Ừ, thuyền giao cho ngươi, đi theo nó.” Mộ Lương chỉ chỉ linh xà trong nước, sau đó ôm eo nhỏ Hoa Khấp Tuyết, không lo lắng trở về khoang thuyền.

Trạch Linh lập tức vận công, thay đổi hướng đi của thuyền, đi theo hướng linh xà đang bơi.

“A Noãn, nàng nói linh xà có phải đi về báo tin hay không?” Mộ Lương khẽ nâng cằm của Hoa Khấp Tuyết, nhẹ giọng hỏi.

“Hắn rất thông minh.” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, “Nếu Phong Vụ Niên dám thiết kế chúng ta, thì nhất định phải có tai mắt, mà tai mắt tốt nhất, chính là linh xà.”

“Ưmh, tại sao A Noãn có thể khen hắn thông minh.” Mộ Lương không vui, Hoa Khấp Tuyết đối với câu nói này cảm thấy nên im lặng.

“Thôi,nàng ngủ tiếp một lát đi.” Mộ Lương vỗ vỗ hõm vai của mình.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, áp vào trong ngực hắn.

“Trảm Lãng, ta cũng ngủ một lát, đến gọi ta nha.” Mộ Hỏa Nhi sau khi mang thai cũng không có khác gì phụ nữ có thai khác rất thích ngủ, hiện tại đột nhiên cũng có triệu chứng này.

“Ừ, không có đến nhanh như vậy.” Hoa Trảm Lãng gật đầu một cái, ôm nàng vào trong lòng, để cho nàng ngủ thoải mái hơn một chút.

Trịnh Loan đi vào, gật đầu cười với mọi người một cái, mới ngồi xuống vị trí của mình.

Vào lúc này Vương Tước Nhi tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn cả nhà, cảm thấy bọn người Tần Phong nhìn qua rất mệt mỏi, có chút kỳ quái, “Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nhìn các ngươi mệt mỏi như vậy?”

“Đại tiểu thư, ngươi thật sự là heo.” Tần Phong vỗ trán, mới vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng tổ tông này không hề tỉnh lại.

“Ngươi nói ai đó!” Vương Tước Nhi tức giận gầm nhẹ, “Loan ca ca, ngươi xem hắn!”

“Tước Nhi là một cô nương, Tần Phong, ngươi nên giữ thể diện cho nàng một chút.” Trịnh Loan vỗ vỗ đầu của nàng, có chút trách cứ nhìn Tần Phong một cái.

“Chỉ có Loan ca ca tốt nhất.” Vương Tước Nhi cười đến híp cả mắt, ánh mắt nhìn Trịnh Loan đều là ái mộ.

Thấy vậy, Trịnh Loan thu tay trở lại, trong mắt thoáng qua ảo não, trên mặt vẫn treo nụ cười lễ độ như cũ.

“Nhìn là biết là một đoạn tình đơn phương yêu mến.” Bạch Thánh Vũ cầm cây quạt tiến tới bên tai Hoa Trảm Lãng nói nhỏ.

Hoa Trảm Lãng nhíu mày, “Không bằng ngươi đi giải cứu vị thiếu nữ đơn phương yêu mến kia đi, như thế nào?”

“Thôi, ta không thích người như vậy.” Bạch Thánh Vũ lắc đầu.

“Thánh Vũ, có phải là người không thích nữ nhân?” Hoa Trảm Lãng kỳ quái nhìn hắn một cái, “Nghe nói cha ngươi tuyển một số đối tượng cho ngươi đều bị ngươi gả cho người khác.”

“Không thích nữ nhân chẳng lẽ lại thích nam nhân sao?” Bạch Thánh Vũ tối mặt.

“Cũng không phải là không có khả năng.” Hoa Trảm Lãng cười đến bả vai run lên, người trong ngực liền lầu bầu một câu, lúc này mới làm cho hắn ngừng lại. Sau đó liền cẩn thận động tác cúi người xuống nhìn Mộ Hỏa Nhi, thấy nàng không tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không tìm được người thích, không bằng cô độc tới già.” Bạch Thánh Vũ hiếm khi không cãi nhau với hắn nữa, chỉ là thở dài, có chút ghen tỵ nhìn hắn, “Chẳng qua vận số của ta thật sự không tốt như vậy, nhìn các ngươi xem mỗi một người đều có đối tượng, đặc biệt là ngươi, trong bụng nàng dâu cũng đã có đời sau rồi.”

“Chờ đứa bé sinh ra, ta có thể suy tính giao cho đứa bé cho người độc thân nhà ngươi nuôi dưỡng.” Trên mặt Hoa Trảm Lãng cười giống như một con hồ ly.

Khóe mắt của Bạch Thánh Vũ không ngừng được co quắp, hắn nghĩ cũng khá lắm, muốn mình giúp hắn nuôi đứa bé.

Đuôi thuyền.

“Kéo ta tới đây làm gì?” hiện tại Lưu Nguyệt ở cùng một chỗ với Cảnh Duệ, còn có chút mất tự nhiên.

“Ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện phiếm, không được sao?” Cảnh Duệ luôn cho rằng mình là người không hiểu phong tình, lại không nghĩ tới có người so với mình còn trì độn hơn.

Lưu Nguyệt có chút không hiểu, “Ở trong khoang thuyền cũng có thể nói chuyện.”

Quả đấm trong tay của Cảnh Duệ liềnnắm thật chặt, đè xuống kích động muốn đập chết nha đầu này, tức giận hừ nhẹ, “Sao có thể giống nhau chứ?”

“Đúng là không giống nhau.” Lưu Nguyệt gật đầu một cái, Cảnh Duệ còn chưa kịp vui mừng vì nàng đã nghĩ thông suốt, liền nghe câu nói tiếp theo của nàng, “Ở ngoài này gió quá lớn.”

“Nàng đúng là ngu ngốc!” Cảnh Duệ gầm nhẹ, cỡi áo choàng xuống, khoác lên trên người nàng.

Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy bị hơi thở của đàn ông bao vây, có chút đỏ mặt nhìn hắn.

“Ngày đó ở trong rừng, nàng đã đồng ý ở cùng một chổ với ta rồi, nhưng tại sao ta cảm giác cũng giống như trước đây?” Cảnh Duệ có chút đỏ mặt.

“Không giống nhau, trước kia ta gọi ngươi sư phụ, hiện tại ta gọi ngươi Cảnh Duệ!” Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, mới lên tiếng.

Cảnh Duệ đột nhiên có một loại cảm giác ngổn ngang trong lòng, chỉ là tính tình nha đầu này hoàn toàn giống như cọc gỗ, thân thể thì cực kỳ mềm mại, về sau muốn ôm sẽ không dễ dàng.

“Khụ khụ, Cảnh Duệ?” Lưu Nguyệt giơ tay lên quơ trước mắt hắn, mắt to liên tục chớp, “Tại sao ngươi lại ngẩn người, nếu không có việc gì, chúng ta đi vào thôi.”

Cảnh Duệ cắn răng nhìn nàng, trong mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đột nhiên quyết định, ôm nàng vào trong lòng.

“Ngươi. . . . . . Ưmh.” Lưu Nguyệt ngẩn ngơ, vừa định nói chuyện, lại thấy trước mặt bỗng tối sầm, bị Cảnh Duệ lấy môi bịt miệng lại.

Lưu Nguyệt chỉ có cảm giác đôi môi của mình có cảm giác một chút nóng, tê tê, nhịp tim không nhịn được mà tăng nhanh, có chút luống cuống.

Cảnh Duệ cười híp cả mắt, không nghĩ tới hôn miệng nha đầu này lại có cảm giác thư thái như vậy, mút mút, cạy hàm răng ra nàng. . . . . .

Lưu Nguyệt dựa vào phản ứng của bản năng, giật giật đầu lưỡi, nhưng chỉ một động tác nho nhỏ này, đã khiến cho Cảnh Duệ thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh.

Đồng thời lúc này nụ hôn Cảnh Duệ càng sâu hơn, trong lòng không ngừng vui vẻ mừng thầm, phản ứng này của Lưu Nguyệt, chắc là đã thông suốt rồi , nhưng sự thật chứng minh, đây chỉ là một mơ ước, khiến cọc gỗ thông suốt, thật sự rất khó. . . . . . Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.