Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 112: Chương 112: HIỂM CẢNH (HAI)




“Ha ha. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết chưa từng cười đến vui vẻ như vậy, hoàn cảnh vốn là ác liệt, giờ phút này cũng trở nên hết sức vui vẻ thoải mái.

“Không cần nghỉ ngơi, chúng ta nhanh chóng tìm được nam nhân kia, giết hắn rồi rời đi!” Mộ Lương đen mặt nhìn Hoa Khấp Tuyết cười đến chảy cả nước mắt, sắc mặt lại càng đen hơn.

“Không dưỡng thể lực thật tốt thì chủ tử sẽ không đấu lại hắn.” Liệp Tử đúng lúc này mở miệng.

“Chúng ta nếu như có thể vận dụng được lực lượng kia, thì có phải là không cần sợ hắn nữa hay không?” Mộ Lương cầm Liệp Tử hỏi.

“Đương nhiên, lực lượng kia là không gì có thể sánh kịp. . . . . . Nhưng mà chủ tử, hai người bây giờ vẫn chưa thể khống chế được lực lượng đó.” Âm thanh của Liệp Tử có phần yếu đi.

Sắc mặt Mộ Lương lại đen thêm một bậc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, lực lượng đó rất cường đại, chỉ là không thể dùng, nếu ta cùng với A Noãn chết ở cái nơi quỷ quái này, thì có lực lượng đó không phải cũng vô dụng sao?”

“Được rồi trời không tuyệt đường người, chàng lạc quan chút.” Hoa KhấpTuyết nhìn Liệp Tử đáng thương đang run rẩy, thật sự là chịu không được nữa, lôi kéo y phục của Mộ Lương, khẽ trừng mắt liếc hắn một cái.

Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu đi, hắn cũng không quên người nào đó mới vừa rồi đã cười nhạo mình.

“Ăn.” Hoa Khấp Tuyết đưa nửa quả diễm quả đến bên miệng của hắn.

Người nào đó lúc đầu còn đùa giỡn không muốn há miệng nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt từ từ trầm xuống của Hoa KhấpTuyết, lập tức há miệng nuốt vào, hai mắt không khỏi tỏa sáng, diễm quả này tư vị đích xác là rất ngon.

Hoa Khấp Tuyết cũng ăn nửa quả còn lại, thoải mái híp mắt.

“A Noãn, chờ chúng ta đi ra ngoài, có thể tìm một gốc cây diễm quả để trồng.” Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết ngắm sao, không ngờ ở trong kết giới này thậm chí có cả có sao.

“Rất khó trồng, rất khó có trái.” Hoa KhấpTuyết dựa vào trong ngực của hắn, nói sự thật.

“Không sao, cho đến bây giờ vẫn chưa có chuyện gì mà nam nhân của nàng không làm được.” Vẻ mặt Mộ Lương đắc ý.

“Vậy thì bây giờ chàng phá kết giới này cho ta đi?” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt nhìn hắn, đặc biệt không muốn nhìn thấy dáng vẻ hả hê của hắn.

Mặt Mộ Lương tối sầm, một tay ấn đầu của nàng vào trong ngực, giọng thối thối nói: “Ngủ!”

Hoa Khấp Tuyết ở trong lòng hắn khóe miệng khẽ cong, hít lấy mùi hương tử liên trên người hắn, liền chậm rãi ngủ.

Mộ Lương phát hiện hơi thở của nàng đều đều thì chậm rãi mở mắt ra, cảnh giác nhìn bốn phía, không biết là ở chỗ này còn có cái nguy hiểm gì ẩn núp không, đêm nay, hắn không thể ngủ.

Nhìn nữ nhân trong ngực ngủ say, Mộ Lương cảm thấy thỉnh thoảng có một buổi tối không ngủ cũng không tồi.

Không ngờ là cái buổi tối này quả thật rất bình yên, sắc trời dần dần sáng, hoàn toàn không gặp một chút nguy hiểm, nhưng việc này cũng không khiến cho Mộ Lương buông lỏng cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, đây là sự bình yên trước cơn giông bão.

“Chàng tối hôm qua không ngủ.” Hoa Khấp Tuyết dụi cặp mắt nhặp nhèm buồn ngủ, nhìn đáy mắt Mộ Lương có quầng thâm, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ta có yếu ớt như vậy không?” Mộ Lương cưng chiều cười cười, nhìn xung quanh, lười biếng ngáp một cái:“A Noãn, chúng ta đi nhanh đi.”

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, có chút đau lòng liếc nhìn quầng thâm dưới đáy mắt hắn, thật là một đứa ngốc.

“A Noãn, ta muốn phá hủy cái nơi này. . . . . .” Mộ Lương không biết là đã chém chết bao nhiêu con nhện ở sau lưng, ai oán nói.

“Ừ.” Hoa KhấpTuyết mặt không biểu cảm mà đi về phía trước, bình tĩnh giơ ra Thiêu Hồng, giết chết một con độc vật không biết tên.

“A, thật buồn nôn!” Vẻ mặt Mộ Lương ghê tởm nhìn tới chất lỏng màu xanh lá chảy trên đất mùi tanh nồng, phía trên còn bốc lên làn khói.

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết lôi kéo hắn vòng qua cây đại thụ kia, tìm một chỗ sạch sẽ.

“A. . . . . .”

“Mộ Lương, nơi này không phải là phong cảnh mà là kết giới vô cùng nguy hiểm.” Hoa KhấpTuyết ngừng bước chân, lạnh lùng nhìn hắn, xem ra người này trước kia quá thuận buồm xuôi gió rồi, nay đụng phải chút chuyện này lại như vậy, mặc dù những thứ độc vật này đích xác rất ghê tởm.

Mộ Lương ngoan ngoãn gục đầu xuống, giống như là đang nghe dạy dỗ gật gật đầu, Hoa Khấp Tuyết thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, lôi kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, tận lực hướng về nơi an toàn mà đi.

Mộ Lương ngẩng đầu nhìn cái ót của nàng, cười khổ một tiếng, cô nàng này, chẳng lẽ là nàng thực sự cho rằng năng lực chịu đựng của hắn lại kém như vậy? Còn không phải là vì muốn chiếm được chút yêu thương của nàng sao? Ai mà biết được lại hoàn toàn ngược lại.

“Thiêu Hồng, nơi này cách cực bắc có còn xa không?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên hỏi.

“Đã đi được hơn phân nửa rồi, ta có thể cảm nhận được.” Thiêu Hồng nhanh chóng lóe hồng quang khẳng định nói.

“Mộ Lương, vận khởi huyễn thuật, tăng nhanh tốc độ một chút.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, diễm quả đã ăn hết rồi, đồ nơi này cũng không thể ăn lung tung nếu cứ kéo dài như vậy nữa, chờ tới lúc gặp được nam nhân kia cũng không cần hắn tới đánh mình, thì hai người cũng đã đói đến chóng mặt, nếu như hao phí một chút huyễn thuật mà đến được chỗ đấy sớm thì tình huống có thể sẽ khá hơn một chút.

Mộ Lương nhíu mày, nắm tay của nàng, liền hướng phía trước bay đi, thân hình của hai người không cao không thấp, linh hoạt xuyên vào trong rừng rậm.

“Chủ tử, nghỉ ngơi một chút đi, sắp tới rồi, phải bảo toàn thể lực!” Không biết đã bay đi bao lâu, Thiêu Hồng lần nữa lên tiếng.

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, nhanh chóng thu thế, đáp xuống đất, đột nhiên cảm thấy hai chân hơi lún xuống, hình như là bị cái gì nuốt vào, lập tức biến sắc liền một chưởng đẩy Mộ Lương đang muốn dừng lại ra.

“Đứng ở đó đừng động!”

“A Noãn?” Mộ Lương ổn định thân hình đứng vững, nghi ngờ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết, lại thấy thân thể của nàng không ngừng bị kéo xuống, đã chôn đến tận đầu gối, vẻ mặt không khỏi đại biến.

“A Noãn, ta phải làm cái gì?” Mộ Lương thấy sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng, không hốt hoảng, trong lòng biết là nàng có cách tự cứu, lập tức ổn định tinh thần, có chút nóng nảy hỏi.

“Đầm lầy này ta đã nghe sư phụ nói qua.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, nhìn bùn nhão màu xanh thẫm ở bốn phía, nhớ lại khi còn bé nàng đã từng nghe sư phụ nói qua về đầm lầy này, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy qua nó nhưng nàng cảm thấy ** đây chính là đầm lầy mà sư phụ đã nói.

Mộ Lương gật đầu một cái, khẩn trương nhìn thân thể nàng không ngừng bị kéo xuống, đầm lầy này lực lượng cắn nuốt rất cường đại, chỉ với thời gian trong nháy mắt, cả người Hoa Khấp Tuyết lại bị hạ xuống một đoạn.

“Mộ Lương, đừng nóng vội, chàng đi tìm một sợi dây thừng, vứt xuống cho ta, sau đó kéo ta lên là được rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Mộ Lương, lạnh giọng nói.

Nàng không giãy giụa, nên đầm lầy này sẽ không kéo nàng xuống quá nhanh nhưng hiện tại nàng chỉ sợ Mộ Lương thấy mình bị nguy hiểm sẽ nóng nảy, vậy thì sẽ xong đời.

“A Noãn, sẽ không có chuyện gì, tin tưởng ta.” Mộ Lương mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong đôi mắt kia lại sáng lên ánh sáng kiên định.

Gọi Liệp Tử ra, Mộ Lương dùng sức vung Liệp Tử, biến thành một sợi dây màu tím, tử quang trên đầu ngón tay vừa động, sợi dây màu tím chậm rãi bay đến hướng của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa KhấpTuyết bắt được sợi dây, nhìn cự ly của hai người, âm thầm cau mày, khoảng cách này có chút xa, nếu tốc độ kéo không đúng, nàng sợ là phải ăn một miệng đầy bùn.

“Mộ Lương, đừng kéo quá nhanh!” Hoa Khấp Tuyết rõ ràng cảm giác dưới tay căng thẳng, quả nhiên nhìn thấy Mộ Lương ở bên kia dùng huyễn lực lôi kéo sợi dây, sắc mặt trầm xuống, quát to lên, sư phụ đã nói qua, muốn cứu người bị hãm sâu trong ao đầm này thì tốc độ kéo dây không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, quá nhanh thì sẽ tạo thành trở lực rất lớn, gây ra phản ứng ngược, còn kéo quá chậm thì sẽ không cứu được người, lại còn bị hãm sâu vào trong đó.

“Được.” Mộ Lương thấy Hoa Khấp Tuyết lại tiếp tục bị lún xuống, sống lưng toát mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm nóng nảy, hai cánh tay nắm sợi dây đã cứng lại, sắc mặt căng thẳng chậm rãi kéo sợi dây.

Hoa Khấp Tuyết siết chặt thân thể, tận lực duy trì thân thể bất động nhưng cho dù là như vậy, thân thể vẫn là không tránh khỏi lún xuống.

Cách bên kia bờ còn kém cỡ hai cánh tay thì Hoa Khấp Tuyết đã lún xuống tới tận cổ, điều này làm cho hô hấp của nàng bắt đầu có chút khó khăn.

Mộ Lương vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Khấp Tuyết, cũng đồng thời nhìn ra nàng đang khó chịu, mặc dù là nàng chỉ hơi nhíu mày không thể nhận ra.

Hoa Khấp Tuyết vẫn không ngừng lún xuống, cằm cũng chậm rãi hõm vào, toàn thân không khỏi căng thẳng nhưng nàng tin tưởng Mộ Lương nhất định có thể kéo nàng lên, cho nên trong lòng cũng không có khẩn trương.

Mộ Lương thấy nàng càng ngày càng lún sâu vào, trong lòng khẩn trương, cầm lên một khối đá lớn ở trên mặt đất vứt vào trong đầm lầy, sau đó cả người bay lên không nhảy một cái dẫm lên trên hòn đá kia, dưới thân vừa dùng lực, liền kéo Hoa Khấp Tuyết ra khỏi đầm lầy, đẩy nàng lên trên bờ nhưng còn hắn lại bởi vì dưới chân dùng lực quá nhiều, mà khiến bắp chân rơi vào trong đầm lầy.

“Chàng làm gì đấy!” Hoa Khấp Tuyết vừa giận vừa sợ, sắc mặt thay đổi liên tục cuối cùng chỉ còn lại lạnh lẽo, dùng sức kéo hắn lên bờ, tức giận bỏ rơi Liệp Tử, đi thẳng về phía trước.

Mộ Lương kéo nàng lại, lấy lòng cười: “A Noãn, đừng nóng giận, không phải là ta không có chuyện gì sao?”

Hoa Khấp Tuyết cũng không trả lời, mặc cho hắn lôi kéo mình, dưới chân một khắc cũng không có dừng lại, hắn đâu biết là mới vừa rồi lúc nàng nhìn thấy hắn nhảy vào trong đầm lầy, nhịp tim thiếu chút nữa cũng ngưng lại, chính mình ở bên trong đợi cả nửa ngày cũng không có khẩn trương bằng giờ khắc đó!

“Ta nếu không nắm chắc chàng có thể kéo ta lên được, thì ta cũng sẽ không kêu chàng dùng dây kéo ta lên rồi, chàng tại sao lại còn tự mình nhảy vào!” Cuối cùng Hoa Khấp Tuyết vẫn là không thể quyết tâm hung ác không để ý tới hắn, nghiêng đầu lạnh lẽo nói.

Mộ Lương nhìn nàng, trong mắt chớp động không khỏi sáng rực, lúc lâu sau, nhếch miệng lên không biết làm sao khẽ cười, chậm rãi cầm cái tay bị thương kia của Hoa Khấp Tuyết lên, tỉ mỉ vuốt ve.

“A Noãn, có lúc, mặc dù biết rõ là đối phương sẽ không có việc gì nhưng vẫn không thể nào kiềm được mà sinh ra lo lắng, không nhịn được ý nghĩ vì đối phương mà mạo hiểm, chuyện này, không phải là A Noãn cũng đã làm với ta sao?”

Hoa Khấp Tuyết ngây ra nhìn bàn tay bị thương của mình, cảm nhận tầm mắt dịu dàng của nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay, suýt chút nữa thì đã rơi lệ. Đúng vậy a, nàng không phải cũng là như vậy sao? Vậy thì nàng có tư cách gì mà nói Mộ Lương đây?

“Đi thôi, tìm một chỗ tắm cái đã, xem nàng toàn thân đều là bùn.” Mộ Lương biết nàng đã nghĩ thông suốt, lập tức tà khí cười một tiếng, một tay ôm chầm nàng.

“Trên người ta đều là bùn!” Hoa Khấp Tuyết giãy giụa muốn rời đi, nàng vẫn còn nhớ lúc nãy nàng rơi vào chỗ nào.

“Nàng đã từng gặp qua tướng công nào ghét bỏ nương tử chưa?” Mộ Lương tức giận vỗ vào gáy nàng, chặt chẽ ôm nàng đi về phía trước, đi không bao lâu thì ngừng lại.

“A Noãn, chỗ nào thì có nước?” Mộ Lương có chút xấu hổ, ở trong rừng rậm hắn thật sự là thuộc cái loại ngu ngốc.

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cuối cùng nhịn không được khẽ nở nụ cười, đưa ngón tay chỉ tới một phương hướng.

Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, ôm nàng đi.

Bờ sông.

“Nơi này cùng với nơi lúc nãy là chung một con sông sao?” Mộ Lương nhìn nước sông trong suốt, trên mặt sông bởi vì được ánh mặt trời chiếu rọi mà sóng gợn lăn tăn, đẹp không sao tả xiết nhưng mà nhìn ở trong mắt hắn thì lại cảm thấy hết sức đáng sợ, một màn lúc nãy hắn vẫn chưa có quên, máu cuồng cuộng, đỉa ghê tởm. . . . . .

“Là cùng một con sông.” Hoa Khấp Tuyết thu vào tầm mắt phản ứng của hắn, trong lòng cười thầm.

Mộ Lương mới vừa vươn tay ra lại lập tức rụt trở về: “Chúng ta vẫn là nên mau mau đi thôi, trên người bẩn một chút cũng không có việc gì.”

“Chàng thật nhát gan.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười cười, tung tung Thiêu Hồng ở trong tay, ném lên mặt đất, hồng quang chợt lóe, biến thành một cái bồn nước lớn màu đỏ.

Mộ Lương thấy vậy, khóe miệng giật giật, lặng lẽ nhìn Liệp Tử trong tay, thầm nghĩ vật này thật đúng là bảo bối, sau này bọn họ đi ra ngoài cái gì cũng không cần phải lo lắng, nghĩ muốn cái gì thì biến ra cái đó là được rồi.

Chủ tử. . . . . . Ta không thể biến ra đồ ăn. Liệp Tử nghe được tiếng lòng hắn, yếu ớt mở miệng.

Hai người đi vào bên trong thùng lớn thảnh thơi đi tắm uyên ương, vì vậy mà một thân nhẹ nhàng sảng khoái.

“Chủ tử, chúng ta có phải là nên có chút cảm giác cấp bách hay không, ở trong kết giới này một ngày thì bên ngoài sẽ là một tháng!” Thiêu Hồng đột nhiên nói.

“Vậy sao ngươi không nói sớm.” Mộ Lương thu hồi nụ cười, sắc mặt khẽ biến thành trầm xuống.

“Ta...ta vừa mới nhớ tới mà.” Thiêu Hồng uất ức nói.

“Mộ Lương, chúng ta phải nhanh một chút.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn xung quanh, phán định một cái phương hướng, kéo tay Mộ Lương liền hướng phía đó bay đi.

Trong lòng Mộ Lương cũng có chút nóng nảy, bọn họ ở chỗ này đã qua một ngày, những người đó ở bên ngoài cũng không biết là thế nào rồi, nếu như không thể trở về trước lúc diễn ra cuộc giao chiến tam quốc. Vậy thì sẽ là phiền toái lớn, mặc dù Mộ quốc cũng có tướng lĩnh ưu tú, lấy một địch hai nhưng vẫn là còn có chút khó khăn.

Thời điểm hai người nhanh chóng chạy tới phía bắc, Hoa Khấp Tuyết mắt tinh nhìn thấy một thứ gì đó, sắc mặt lập tức ngưng trọng, lôi kéo Mộ Lương ngừng lại.

“Xà (rắn)?” Mộ Lương thính lực rất tốt, nghe bên cạnh có âm thanh “Xột xột xoạt xoạt”, nhẹ giọng hỏi.

Hoa Khấp Tuyết cùng hắn dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn cây gỗ lâu năm ở bốn phía đầy dây leo, nghe vậy lắc đầu: “Không phải xà.”

“Vậy là cái gì?” Mộ Lương đối với thính lực của mình vẫn rất có lòng tin, âm thanh kia rõ ràng là thời điểm xà di chuyển phát ra, nhưng hắn rất nhanh liền biết được đáp án.

“Là mãng xà (con trăn).” Mộ Lương không đợi Hoa Khấp Tuyết trả lời, tự mình mở miệng, lạnh lùng nhìn về phía trước con mãng xà có thân thể to lớn xù xì màu xanh thẫm, lúc này nó đang chiếm cứ ở một chỗ không xa trên bãi cỏ, thân thể tùy ý giản ra, phần đuôi hơi hơi cuộn lại, đầu dài to lớn rắn nhấc cao, nhìn chằm chằm Mộ Lương và Hoa KhấpTuyết, thỉnh thoảng thè lưỡi.

Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương cùng thời khắc nhìn thấy nó liền xoay người lại, thấy trên thân của mãng xà kia lại tản ra một tầng lục quang nhàn nhạt, không khỏi khẽ mở to hai mắt: “Ma mãng.”

Ma mãng là bá chủ trong rừng rậm, lực sát thương cực lớn, cả người đều là độc, so với mãng xà bình thường thì phản ứng cùng lực công kích của nó cũng cao hơn không phải một hai cấp bậc đơn giản như vậy.

“Cái này chính là người nam nhân kia?” Mộ Lương mơ hồ cảm thấy trên người ma mãng này tản ra hơi thở nguy hiểm, nhíu mày mà hỏi.

Chủ tử, cái ma mãng này yếu như vậy, làm sao có thể là người nam nhân kia! Liệp Tử lập tức phản bác.

“Không phải.” Mộ Lương thản nhiên đánh giá ma mãng, chậm rãi chuyển bước, thấy đầu rắn nó cứ hướng theo hướng mà hắn di chuyển, trong lòng biết hôm nay muốn chạy là không thể nào, ma mãng này hắn cũng đã từng nghe nói qua, một khi gặp phải thức ăn mà nó yêu thích, liền nhất định phải bắt cho bằng được, không chết không bỏ qua.

“Giết nó.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, nàng đánh giá ma mãng này, thân hình to lớn có chút khó đối phó nhưng nếu nàng cùng với Mộ Lương muốn giết nó, vẫn còn khá dễ dàng.

“Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái, chậm rãi chuyển bước, Hoa Khấp Tuyết cũng hướng bên kia chậm rãi chuyển bước.

Miệng ma mãng hướng về Mộ Lương bên này há to, rồi lại hướng về bên Hoa Khấp Tuyết, đột nhiên dùng sức vẩy đầu ra, cái đuôi khổng lồ quét tới, mang theo một đạo gió mạnh mẽ, hướng hai người đánh tới.

Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết cùng nhau nhảy vào không trung, vũ khí trong tay vung lên, mang theo huyễn lực cường đại thẳng tắp chống lại kình phong kia, tạo ra tiếng vang thật lớn, hai người vẫn không nhúc nhích đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn ma mãng.

“Đầu.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng mở miệng, đánh rắn đánh giập đầu, tử huyệt của ma mãng này đương nhiên cũng là ở đầu.

Hồng quang cùng tử quang đều bổ về chỗ đầu của ma mãng, phát ra tiếng vang “Oành oành”, chém mấy cái cũng chẳng làm cho ma mãng bị thương, ngược lại còn làm cho ma tính của nó nổi lên, miệng há to như chậu máu hướng hai người cắn tới, cái đuôi to vung hướng Hoa Khấp Tuyết, miệng treo nọc độc cắn về phía Mộ Lương.

Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, cây tiêu ngọc trong tay nhanh chóng chuyển động, tạo ra một đạo quang ngăn cách ở trước mặt, ma mãng muốn công kích Mộ Lương liền đụng đầu vào, không khỏi nổ đom đóm mắt, đầu loạng choạng.

Cùng lúc đó, Hoa Khấp Tuyết huy vũ vô số kiếm quang đỏ, thẳng tắp chống lại phần đuôi của ma mãng, mặc dù không thể chém đứt nó nhưng cũng tạo ra không ít vết thương ở phía trên, máu tươi tràn lan.

Ma mãng bị đau thu hồi cái đuôi, không ngừng thè lưỡi ra, nó đã bị công kích của bọn họ khơi dậy tức giận, phần đuôi nhanh chóng huy động trên không trung, tạo ra từng đợt gió lốc màu xanh.

Trong nháy mắt cây cối ở bốn phía ngã gảy, vỡ vụn, trong lúc nhất thời gió lốc quét qua tất cả sinh mệnh đều ở một khắc kia mà bị hủy diệt.

Hoa Khấp Tuyết vận hết sức lực nhưng vẫn không thể hoàn toàn ổn định thân hình, bị cơn lốc kia làm cho ngửa ra sau, Mộ Lương khẽ quát một tiếng, quanh thân dâng lên tử quang, huy động tiêu ngọc nghênh chiến với cơn gió lốc màu xanh kia, trong lúc nhất thời hai cỗ lực lượng trái ngược nhau lại chẳng phân biệt được giao vào nhau, thấy Hoa Khấp Tuyết bị gió làm cho văng ra sau, ánh mắt lạnh lẽo, dùng sức đẩy ra một chưởng vào cơn lốc đó, lắc mình đón lấy Hoa Khấp Tuyết.

“Đâm vào mắt nó.” Hoa Khấp Tuyết nhìn ma mãng đang nổi điên, nhanh chóng tìm tử huyệt của nó, cả người ma mãng này đều có lớp vảy vô cùng cứng rắn, lại có ma khí màu xanh bảo vệ, bọn họ căn bản là không thể gây thương tổn cho nó, nhưng mà phần mắt của nó lại không hề có lá chắn.

“Được, nàng trái ta phải.” Mộ Lương gật đầu một cái, một tay đẩy Hoa Khấp Tuyết hướng vào trong cơn lốc.

Hoa Khấp Tuyết nhanh chóng vận khởi huyễn lực, toàn thân bao quanh ánh sáng màu trắng, chợt vọt vào trong cơn lốc, nâng lên Thiêu Hồng hồng quang đại thịnh, thẳng tắp đâm về con mắt bên trái của ma mãng.

Mộ Lương hướng về phía cơn lốc chém một chém, lại chém rách một lỗ của côn lốc cường đại này, sau đó hắn nhanh chóng bay vào, nâng lên Liệp Tử tử quang đại thịnh đánh vào mắt phải của ma mãng.

Ma mãng hình như cảm thấy hơi thở nguy hiểm, chợt huy động đuôi rắn, chặn lại công kích của hai người.

Hai người cũng sẽ không ở đó chờ chết, thân thể nhẹ nhàng huy động xuyên qua giữa đuôi rắn, cuối cùng tìm được cơ hội, một tiêu một kiếm dùng sức đâm vào hai mắt ma mãng.

Thân thể ma mãng run lên, dùng sức hất hai người ra, trong mắt chảy ra chất lỏng màu xanh lục, ánh sáng màu xanh sẫm trên thân dần dần yếu đi, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.

“Đầu!” Mộ Lương thấy vậy, cười lạnh, bay vọt dậy dùng sức bổ về phía đầu của ma mãng.

Hoa Khấp Tuyết cũng là chăm chú nhìn vào đầu ma mãng này, một cái xoay người kéo theo huyễn lực cường đại cho ma mãng này một kích trí mạng.

Lưỡi dao tử quang và lưỡi dao hồng quang cùng nhau chặt xuống, không có ma khí hộ thể ma mãng kêu rên một tiếng, thân rắn khổng lồ đầu bị chém đứt, chia làm hai phần.

Máu tươi bắn ra, đuôi rắn khổng lồ vẫn vô ý thức giãy dụa nhưng đầu ma mãng cũng đã im lìm bất động, bá chủ rừng rậm này, cuối cùng đã bị diệt vong.

“A Noãn, chúng ta thật sự rất yếu.” Mộ Lương nhìn ma mãng đã tắt thở, thở ra một hơi, ở Vân Huyễn đại lục này vô luận là chống lại người nào, Mộ Lương hắn đều rất cường hãn, dù là đối phó với bên trong biển nước xoáy, hắn vẫn có thể lấy sức một mình chống đỡ, nhưng kể từ khi đi vào trong kết giới này, hắn mới biết mình nhỏ bé đến mức nào, ma mãng này không phải là mạnh nhất mà cũng đã làm cho bọn họ mất công phu lớn như vậy, vậy còn kẻ địch cuối cùng của bọn họ. . . . . .

“Mộ Lương, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ thoát ra ngoài.” Hoa Khấp Tuyết hiểu sự lo lắng của hắn, đối với hắn nâng lên nụ cười thản nhiên, tất cả trong mắt đều là sự tín nhiệm với hắn.

Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó thoải mái cười một tiếng, rầu rỉ trong mắt lần nữa lại tràn đầy tự tin, cũng đúng, thay vì ở chỗ này không ốm mà rên, không bằng giữ thực lực cùng người nọ liều mạng một phen, hắn trước tiên phải điều dưỡng cho thấy mình đã!

“Vô luận như thế nào, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau.” Mộ Lương kéo tay Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng cười.

Hoa Khấp Tuyết không nói gì, chỉ là cầm tay của hắn thật chặt.

Hai người xoay người chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy con vật khổng lồ trước mắt sắc mặt hai người lạnh xuống.

“Ha ha, không hỗ là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, thế nhưng lại có thể đi tới cuối cùng, chỉ là đáng tiếc, các ngươi có lợi hại hơn đi nữa thì cũng phải chết ở nơi này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.