Hôm sau.
“Sư phụ, người có thấy Mộ Lương không?” Hoa Khấp Tuyết ra khỏi phòng, liền bị Đại Hoa nhào đến ôm lấy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã nhào, nhìn Hoa Liên Phong đang ở trước mặt không biết đang loay hoay gì ở đó, lạnh nhạt hỏi.
“Kỳ lạ, sao Lương tiểu tử lại không ở bên cạnh ngươi?” vẻ mặt Hoa Liên Phong đầy ngạc nhiên, tiểu tử kia hận không thể từng giây từng phút đều dính vào trên người Tuyết Nha Đầu.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, trong lòng có chút trống rỗng, chỉ mới không thấy hắn một chút, nàng liền có chút nhớ rồi, nàng đối với hắn lệ thuộc như vậy, so với trong tưởng tượng còn sâu hơn.
“Gào!” Đại Hoa gầm nhẹ một cái, ở trong ngực Hoa Khấp Tuyết cọ xát, mắt to nhìn chằm chằm nàng chứa đầy uất ức trong đó, chủ tử lâu như vậy không đến thăm nó coi như xong đi, nhưng thật lâu lắm nàng mới tới một lần, vậy mà nàng lại không hề để ý gì tới mình.
“Chính mình tự chơi đi.” Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu Đại Hoa, đối với ánh mắt đáng thương của nó cũng cảm thấy buồn cười.
Đại Hoa lắc lắc đầu, nhìn nàng không chớp mắt, từ từ di chuyển từng bước về phía trước dịch mấy bước.
“Nha đầu, ta biết hắn đi kia rồi.” Hoa Liên Phong đột nhiên cười đầy quỷ dị, vuốt vuốt râu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết giương mắt chống lại ánh mắt đầy trêu chọc của Hoa Liên Phong, giọng nói của nàng lạnh nhạt đồng thơi không mang một chút gì là nóng vội trong đó, “Sư phụ, hắn đang ở đâu”
“Đến Hàn Trì.” Hoa Liên Phong cười ha hả, hắn nhớ tới ngày hôm qua tiểu tử nói muốn đi Hàn Trì tắm, đoán chừng đã tắm một buổi tối, không dễ dàng a, ha ha ha. . . . . .
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết liền thoáng lên nghi ngờ, không biết Mộ Lương đến Hàn Trì làm gì, nhưng dưới chân lại không ngừng, hướng về phía Hàn Trì đi tới.
“Thật là không có lương tâm a, biết chỗ nam nhân của mình rồi, liền không thèm nhìn sư phụ.” Hoa Liên Phong ở một bên cảm thán, nhưng trong mắt lại tất cả đều ý cười, tiểu nha đầu cùng Lương tiểu tử ở chung một chỗ, hắn nhìn bọn họ vậy thật là tốt.
Bước chân Hoa Khấp Tuyết khẽ ngừng lại một chút, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn sư phụ mình một cái, ngay đó mủi chân liền điểm một cái, phi thân rời đi.
Đại Hoa thấy chủ tử lại đi, cúi đầu xuống, cọ trên mặt đất tuyết, chính mình không biết ở tại đây nên làm gì nữa.
“Ngươi thân là chúa tể sơn lâm, đừng có không có tiền đồ như vậy.” Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Đại Hoa.
Đại Hoa nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm Hoa Liên Phong, chân trước hướng phía trước vẻ một cong, hận không thể hét lớn một tiếng, chính nó đã bị mang cái tên Đại Hoa, thì còn có thể có tiền đồ gì sao! ?
Hoa Khấp Tuyết đến Hàn Trì, quả nhiên là trông thấy bóng dáng màu tím đang ở trong ao, khẽ nhíu nhíu mày, hướng về phía hắn mà đi tới, lại thấy mắt hắn nhắm chặt, đang ngủ thiếp đi ở trong ao.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên lau mặt của hắn, cảm giác lạnh lẽo làm cho lòng nàng dâng lên một hồi co rút nhanh, trong mắt to đầy lo lắng, hắn không có việc gì sao lại ngủ ở Hàn Trì làm gì?
“A Noãn. . . . . .” Mộ Lương cảm thấy trên mặt ấm áp, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết đang cau mày nhìn mình, mắt phượng cong lên.
“Ra ngoài.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhàn nhạt nhìn hắn.
Mộ Lương nhíu mày, dùng sức, từ trong nước nhảy ra, mang theo một hồi sóng nước.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên một cái, ngăn nước ao trở lại trong ao, chậm rãi đứng dậy, thấy toàn thân hắn ướt nhẹp, nhíu nhíu mày, mặc dù hắn như vậy cũng rất đẹp mắt.
“Thế nào?” Mộ Lương thấy nàng cau mày, có chút không hiểu, cúi đầu nhìn qua nhìn trên người mình, biết đại khái là nàng đang lo lắng mình, cười nhạt, quanh thân hiện lên ánh sáng tím, nước liền bị bốc hơi hết.
“Tại sao chàng lại ngủ ở Hàn trì làm gì?” Hoa Khấp Tuyết rất tự nhiên giơ tay lên sửa sang lại quần áo cho hắn.
Trong mắt Mộ Lương liền hiện lên mừng rỡ, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lùng của nàng, nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác.
“Hả?” Hoa Khấp Tuyết thấy hắn không dám nhìn mình, hơi nheo mắt.
“A Noãn ăn điểm tâm chủa?” Mộ Lương nói lảng ra chuyện khác, cười híp mắt nhìn nàng.
“Mộ Lương.” giọng nói của Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh lùng.
Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh lùng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh tóc của nàng, buồn buồn nói, “Không đến Hàn Trì, ta sẽ Dục Hỏa đốt thân .”
Cả người Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt.
“Tiểu yêu tinh, lại quyến rũ ta.” Mộ Lương ngắt hông của nàng, oán trách.
Hoa Khấp Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt trừng hắn, “Ta không có.” Nàng nào có quyến rũ hắn, ngược lại chính hắn một mực luôn khi dễ mình.
“A Noãn, nàng cứ như vậy nhìn ta, ta đều nghĩ tới muốn ăn nàng, biết không?” Mộ Lương tà khí mà cười , nhớ tới hôm qua, ánh mắt tà ý càng thêm nồng đậm.
“Không biết xấu hổ!” Hoa Khấp Tuyết hít một hơi thật sâu, liền xoay người tính rời đi.
Mộ Lương thấy nàng muốn rời đi, nhíu mày, lập tức đi tới phía sau nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp đầy mê người, “Không được đi.”
Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ của lồng ngực đang ở sau lưng, mấp máy môi, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, hai bàn tay như ngọc của nàng đặt lên hai bàn tay đang ôm eo nàng của hắn.
Mộ Lương thấy vậy, dịu dàng cười, ngậm vành tai của nàng, tinh tế gặm cắn, “A Noãn, thân thể thoải mái hơn chút chưa?”
Cả người Hoa Khấp Tuyết khẽ run lên, hơi gật đầu một cái.
“Ta nghĩ ta muốn nàng. . . . . .” bàn tay của Mộ Lương đang đặt trên eo nàng dần bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi lên, âm thanh có chút khàn khàn, mặc dù hắn đã ở hàn trì một buổi tối, nhưng lửa dục của hắn vẫn không bị ngăn chận lại bao nhiêu.
“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ, trong mắt là thẹn thùng vừa bực bội, đè lại bàn tay đang chạy từ từ trên bụng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Lương thấy nàng quay đầu lại, nụ cười càng thêm tà tứ, hai mắt cũng càng thâm thúy, hình như là muốn đem nàng đốt cháy giống như nhau, canh chừng nàng ánh mắt vô cùng nóng bỏng .
Hoa Khấp Tuyết sững sờ nhìn hắn tà mị như yêu nụ cười, gương mặt khi hắn ánh mắt nóng bỏng hạ không tự chủ được nóng lên, hô hấp cũng càng dồn dập.
Đột nhiên, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đôi môi liền bị Mộ Lương hôn.
Mộ Lương ngậm lấy đôi môi nhớ nhung đã lâu, mãm nguyện thở dài một tiếng, hơi mút mạnh vào, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trêu chọc cuống lấy lưỡi của nàng, bàn tay cũng chậm rãi thăm dò vào bên trong áo nàng, chạm đến da thịt trơn nhẵn nõn nà của nàng.
“Ưmh. . . . . .” hai mắt Hoa Khấp Tuyết mờ mịt, hô hấp dồn dập và rối loạn, vô lực dựa vào người Mộ Lương.
Con ngươi đen tuyền của Mộ Lương dục vọng trong đó càng ngày càng mạnh lên, đè nàng lên một thân cây ở bên cạnh, xoay toàn bộ người nàng lại, để cho nàng đối mặt với mình, không ngừng nhiệt liệt hôn, bàn tay dần xuên vào làn vấy đang ngăn cách mình với nàng, đầu ngón tay mập mờ vuốt nhẹ lên xương quai xanh của nàng, làm cho người nàng run lên từng hồi.
“Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết khẽ kêu tên của hắn, cái miệng nhỏ thở hổn hển.
Mộ Lương buông môi nàng ra, dịu dàng cắn nhẹ cái mũi của nàng, cúi người xuống mút nhẹ cái cổ nhỏ nhắn của nàng, làm cho cổ hiện lên một đóa hồng mai.
“Mộ Lương, không được. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết có chút bối rối, ngăn cản bàn tay của hắn đang đốt lửa lên khắp người nàng, đây là đang bên ngoài, hắn làm sao lại. . . . . .
“A Noãn, sẽ không có ai tới.” Mộ Lương thở gấp, nhìn gò má của nàng bởi vì động tình mà ửng hồng, con ngươi đen càng tối lại, giọng nói càng thêm khàn khàn, rất gợi cảm.
Hai chân Hoa Khấp Tuyết bị làm cho vô lực, đôi tay chống đỡ trước ngực hắn, ánh mắt càng ngày càng vì ửng nước mà nhòa đi, sắc mặt như hoa hồng đang nở rộ, mê người vô cùng.
Mộ Lương thấy vậy, chỉ cảm thấy lửa nóng cả người, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi đang sưng đỏ của nàng, bàn tay cũng không khách khí kéo thắt lưng của nàng ra.
“Hai người các ngươi cũng chú ý hoàn cảnh xung quanh một chút, ai nói nơi này sẽ không người đến?” giọng nói Hoa Liên Phong đầy trêu chọc từ khoản không không xa truyền đến, một người một Hổ cùng nhau đi đến.
Cả người Mộ Lương cứng đờ, nhanh chóng ấn Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực, chỉnh lại y phục cho nàng, trên mặt giờ đã không còn biểu cảm ý loạn tình mê như vừa rồi, trầm mặt nhìn về phía giọng nói của Hoa Liên Phong.
Hoa Khấp Tuyết ở trong lòng hắn thở hổn hển, đến khi nhiệt độ cơ thể trở nên bình thường, nghĩ đến mới vừa mình kém chút nữa đã cùng hắn. . . . . . Trên mặt lại cảm thấy nóng hừng hực.
“Hoa gia gia, ngươi tới làm gì?” Mộ Lương tức giận gầm nhẹ, khẽ ôm chặt tiểu cô nương trong người vào lại trong ngực.
“Mang sơn này là của Lão Đầu Nhi ta đấy, tại sao ta sao lại không được phép tới?” Hoa Liên Phong trợn mắt, hướng về phía Mộ Lương rống to.
“Ngài không nhìn thấy cùng A Noãn. . . . . .”
“Câm miệng!” Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ ra tiếng, một tay hắn đẩy ra, sắc mặt còn có chút ửng hồng, tóc cũng có chút xốc xếch, nhìn cũng không nhìn Mộ Lương cùng Hoa Liên Phong, liền muốn rời đi.
“Nha đầu, khoan hãy đi, Lão Đầu Nhi ta có chuyện muốn nói!” Hoa Liên Phong vội vàng lên tiếng ngăn lại nàng, ánh mắt ý bảo Mộ Lương kéo nàng trở lại.
Mộ Lương không cần hắn nhắc nhở, sau khi Hoa Khấp Tuyết rời khỏi ngực hắn không lâu sao liền đưa tay kéo cánh tay nhỏ bé của nàng lại, kéo nàng về lại trong lòng, “A Noãn chớ đi.”
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng ngước lên nhìn hắn chằm chằm, lại thấy mặt hắn tràn đầy cưng chiều, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm đẩy hắn ra.
“Ta không xằng bậy nữa A Noãn chớ đi.” nhãn lực của Mộ Lương rất tinh tế, biết nàng đã mềm lòng, lập tức thừa thắng truy kích, dịu dàng dụ dỗ, trên mặt thần thái dung túng, Hoa Liên Phong nhìn chỉ thôi mắt cũng muốn trợn trắng, rõ ràng là Tuyết Nha Đầu bị thua thiệt, thế nào mà lúc này lại giống như do nàng đang cố làm mình làm mẩy chứ.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt thở dài một cái, giơ tay lên đẩy mặt của hắn ra một chút, hơi thở nóng hỏi của hắn phả vào trên mặt nàng, nàng không có cách nào suy nghĩ được.
Mộ Lương rất nghe lời ngẩng đầu lên, chỉ là tay ôm nàng thật chặt, nhưng lại rước lấy một ánh mắt lạnh lùng.
“Hoa gia gia, ngươi đến chỗ này rốt cuộc là muốn làm gì?” Mộ Lương nhàn nhạt nhìn về phía Hoa Liên Phong, trong ánh mắt kia còn mang theo điểm buồn bã, nếu không phải là lão nhân gia ông ta đến, có lẽ hiện tại hắn đã được thoả mãn rồi.
“Không có chuyện gì, sao ta có thể mạo hiểm đến đây để bị ngươi nhìn với ánh mắt nguy hiểm như vậy?” Hoa Liên Phong khinh bỉ nhìn hắn, nếu hắn không phải là trưởng bối, tiểu tử này khẳng định sử toàn lực đánh hắn.
“Sư phụ.” Hoa Khấp Tuyết đã tỉnh táo lại, nhàn nhạt lên tiếng, cắt đứt lời nói nhảm của hắn, sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ tới Hàn Trì để tản bộ.
“Không phải Ta nói hay sao? Tiểu nha đầu gấp cái gì?” Hoa Liên Phong liếc nàng một cái, ánh mắt chuyển sang Hàn Trì, một hồi lâu, chậm rãi thở dài.
Mộ Lương mím môi, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Hàn Trì, không hiểu vì sao Hoa gia gia nhìn về phía Hàn Trì mà cảm thán.
“Trong Hàn Trì này, còn có một cặp bảo bối, chỉ là Lão Đầu Nhi ta không có năng lực lấy cái đó ra a.” Hoa Liên Phong ngồi ở trên người Đại Hoa, chống cằm cảm thán, khuôn mặt đầy đáng tiếc.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, nhàn nhạt nhìn Hàn Trì một cái, nhưng không có phản ứng gì quá lớn.
“Hoa gia gia, bởi vì chuyện này mà tới đây?” Mộ Lương lười biếng ngáp một cái, có chút ảo não, bởi vì một đôi bảo bối, mà tới cắt đứt chuyện tốt của bọn hắn?
“Các ngươi cũng chớ xem thường bọn chúng, nếu lấy được bọn chúng, thì tu vi của hai người nhất định có thể tăng lên,Ta không biết Lương tiểu tử có thể tăng đến cảnh giới gì, nhưng Tuyết Nha Đầu thì nhất định có thể đột phá tầng chín!” Hoa Liên Phong trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấy hắn đúng là không phân biệt tốt xấu.
“Sư phụ, làm thế nào để lấy được?” Hoa Khấp Tuyết hai mắt sáng lên, rất hăng hái.
“Đang ở đáy Hàn Trì, bọn chúng là cái gì ta cũng không biết, thế nhưng có một lần ta đến gần bọn họ, liền cảm nhận đến bọn chúng có linh khí rất nồng đậm, ta vận hết huyễn lực để lấy, lại bị bọn chúng bắn ngược trở về, còn bị trọng thương.”
Hoa Liên Phong vẻ mặt đau khổ, nghĩ đến kinh nghiệm năm đó, thở dài.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, “Sư phụ cảm thấy chúng ta có thể lấy được.” Sư phụ được coi là người mạnh nhất ở Vân Huyễn Đại lục, lại không có cách lấy được bảo bối này, vậy mà hắn lại tin tưởng nàng cùng Mộ Lương có năng lực này?
“Thử một chút, tu vi của hai người các ngươi đã vượt qua ta rất xa, lại được ‘ Rượu hồng nhan ’ trợ giúp, cơ hội có thể bắt được nó tỷ lệ rất lớn.” Hoa Liên Phong khôi phục bộ dáng cười tà mị, nói rất chân thực, trong giữa những câu nói đều hi vọng bọn họ có thể đi được lấy này bảo vật.
“Hoa gia gia, là ngươi đang tò mò bọn chúng là cái gì đúng không?” Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn một cái, lòng hiếu kỳ của lão nhân gia ông cũng rất lớn.
“Biết rồi thì thôi đi, không nên nói ra ngoài như vậy, ngươi là đứa nhỏ quá không đáng yêu đi.” Hoa Liên Phong bị người chọt trúng tâm sự, chu miệng lên , giống như một đứa bé cáu kỉnh.
“Sư phụ, ta đi thử một chút.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, quan sát Hàn Trì một cái, quyết định đi thử một chút, nàng cần cường đại hơn, cường đại mới có thể bảo vệ được những người nàng để ý.
“A Noãn muốn?” Mộ Lương khẽ nâng cằm của nàng, mặt mỉm cười.
“Mộ Lương, ta cũng cần phải mạnh hơn.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói, thế nhưng trong mắt lại tất cả đều là kiên định.
“Vậy ta đi cùng nàng.” Mộ Lương cưng chiều cười, ngắt mặt của nàng, ôm nàng đến gần Hàn Trì.
“Không lấy được cũng không sao, đừng để bị thương đó !” Hoa Liên Phong dặn dò.
“Phải là không lấy là không được.” Mộ Lương hừ nhẹ.
“Mộ Lương, chàng quá tự tin rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, sư phụ cũng không có biện pháp lấy chúng, Mộ Lương. . . . . .
“A Noãn, nàng muốn, thì vô luận như thế nào ta cũng sẽ thu được bọn chúng.” Mộ Lương yên lặng nhìn nàng, đáy mắt đầy dung túng cùng nghiêm túc.
“Thân thể của chàng so với chúng nó quan trọng hơn.” Hoa Khấp Tuyết lắc đầu, đáy mắt thoáng qua ý cười, thản nhiên nhìn hắn một cái, xuất khí nhảy vào Hàn Trì.
Mộ Lương cười đến híp cả mắt, lắc mình đuổi theo nàng vào Hàn Trì.
Hai đạo bọt nước bay lên, sau đó Hàn Trì lần nữa rơi vào yên lặng.
“Hai đứa không có lương tâm, Lão Đầu Nhi ta cũng lớn tuổi như vậy rồi, lại so với bọn chúng có thể không quan tâm bằng như vậy?” Hoa Liên Phong thấy hai người nhảy vào Hàn Trì, tức giận rầm rì, ngay sau đó híp mắt nhìn lên bầu trời, nhìn chút mây trắng bay lượn trên kia, thu hồi nét cười đùa trên mặt, thở dài, “Thiên hạ này, sẽ náo loạn, hi vọng bọn họ có thể bắt được cặp bảo bối kia.”
Chỉ có trở nên mạnh hơn, mới có thể trấn định đối mặt với mọi hỗn loạn, chỉ có trở thành người mạnh nhất, mới có thể chống lại tất cả nguy hiểm, Lương tiểu tử, Tuyết Nha Đầu, Lão Đầu hi vọng các ngươi có thể vui vẻ mãi mãi.