“Chàng còn muốn xem
bao lâu?” Hoa Khấp Tuyết chán nản nhìn chằm chằm vào bả vai của nam nhân ở trước mặt, nhịn xuống khóe miệng run run vì kích động.
Mộ
Lương đau lòng nhìn da thịt trắng noãn như tuyết của nàng bị sưng lên
một khối hồng hồng, tất cả trên mặt đều là tự trách, thế nhưng chính
mình lại làm A noãn bị thương.
”Ta giúp nàng bôi thuốc.” Mộ Lương mấp máy môi, sắc mặt có chút không tốt nhưng là vẫn kéo kéo khóe môi.
”Không nghiêm trọng, chàng đừng lo lắng.” Hoa Khấp Tuyết nhăn nhăn cặp chân
mày xinh đẹp, cái này cũng không được tính là bị thương, hắn đâu cần như thế.
”Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.” Mộ Lương nhẹ nhàng kéo lấy nàng ôm vào trong ngực, thương tiếc hôn lên trán của nàng, từ
trong ngực lấy ra một lọ thuốc bôi lên cho nàng.
Cảm giác thanh mát tràn vào trong cơ thể, Hoa Khấp Tuyết thoải mái híp mắt lại, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Một bộ dáng dười biếng chiếu vào trong mắt Mộ Lương làm cho nhịp tim của
hắn chậm nửa nhịp, si ngốc mà nhìn nàng, lại quên mất động tác dưới tay.
”Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết có chút im lặng, hơi cáu kỉnh, hắn gần đây thế nào lại trở thành người già ngớ ngẩn rồi.
”Hả?” Mộ Lương ngẩn người, hoàn hồn sau đó bên tai hơi nóng lên, có chút quẫn bách, mình mới vừa rồi là thế nào, lại giống như tiểu thiếu niên nhìn
cô nương nhà người ta mà ngẩn người.
”Mộ Lương, chàng xấu hổ.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nói nhưng sự ranh mãnh trong mắt vẫn bị Mộ Lương nhìn thấy được.
Mộ Lương hơi híp mắt lại, tốt, cô gái nhỏ này cũng dám cười nhạo mình,
chậm rãi nhếch môi, trong mắt hiện lên tà khí, trên mặt thoáng hiện một
chút tươi cười yêu mỵ
”A noãn, nàng xong rồi.” Giọng nói có chút khàn khàn, lại khác thường mê người.
Lúc này làm cho tim Hoa Khấp Tuyết đập nhanh hơn, trên gương mặt hơi phiếm
hồng, trong lòng lại đang mắng to khuôn mặt yêu nghiệt của người nào đó.
Mộ Lương thấy vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, tất cả trong mắt đều là hài hước, cô gái nhỏ này cũng xấu hổ?
”Cười cái. . . . . . Ưmh. . . . . .” Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hoa
Khấp Tuyết hiện lên xấu hổ, mở miệng muốn mắng thì lại thấy một gương
mặt tuấn dần dần phóng đại, cuối cùng phủ lên đôi môi của mình.
Mộ Lương mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng liếm liếm cánh môi của nàng, hài
lòng khi cảm thấy thân thể nàng run lên, đáy mắt nổi lên sương mù: “A
noãn, nhắm mắt lại.”
Hoa Khấp Tuyết nghe giọng hắn khàn khàn,
ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, tim không nhịn được mà đập nhanh hơn, trên mặt càng đỏ thêm, nàng không biết mình nên làm cái gì nhưng trong lòng
vẫn là hơi khát vọng.
Mộ Lương nhếch môi, si mê liếc nhìn gương
mặt ửng hồng của nàng dịu dàng hôn lên đó, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, thân thể một hồi nóng lên, mở mắt liếc nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng kiều mỵ động lòng người của nàng, con ngươi thâm thúy tối lại, dưới môi tăng thêm sức lực, không giống với sự dịu dàng vừa rồi,
hắn bây giờ giống như một dã thú, điên cuồng gặm cắn cánh môi của nàng.
”Ưmh. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết nhịn không được khẽ rên, hơi hơi hé mắt trong đó tất cả đều là sương mù, trên môi tê tê dại dại, không biết là thoải
mái hay là khó chịu.
Nghe được tiếng rên rỉ của nàng, Mộ Lương
thở hổn hển buông nàng ra, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ và sợi tóc rối loạn
của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xinh đẹp quyến rũ, hắn cũng không
nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên cổ của nàng, tinh tế gặm cắn, một đường
đi xuống phía dưới, đi tới xương quai xanh của nàng.
Nhìn thấy bả vai của nàng còn có chút đỏ lên thì trong mắt Mộ Lương hiện lên sự ảo
não, cúi đầu dịu dàng hôn hai vai của nàng, nụ hôn dịu dàng khiến thân
thể của Hoa Khấp Tuyết phát run.
Hoa Khấp Tuyết có chút luống cuống, thở hổn hển níu lấy y phục của hắn, thân thể cũng có chút nóng lên.
Hô hấp của Mộ Lương trở nên dồn dập, bàn tay bắt đầu không an phận tới lui tuần tra, cuối cùng đi tới sau gáy của nàng, nhẹ nhàng đùa bỡn với thắt lưng trên y phục của nàng, sau đó kéo nhẹ, bàn tay to chậm rãi hướng
bên trong triều tìm kiếm. . . . . .
”Mộ Lương, chàng dừng tay cho ta!” Hoa Khấp Tuyết cắn môi bảo vệ y phục thiếu chút nữa rơi xuống, xấu hổ nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Lương chợt ngẩng đầu, thở hổn hển nhìn nàng, lỗ tai khẽ ửng hồng, có
chút luống cuống: “A, A noãn, ta. . . . . .” Đối mặt với nàng, hắn không hề có tự chủ.
Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu không nhìn hắn nhưng
trên mặt ửng hồng vẫn là không có bớt, một tay che chở quần áo, một tay
che chở vạt áo không biết từ lúc nào đã bị hắn cỡi ra, hai cái tay cũng
không dám động.
Mộ Lương hít một hơi thật sâu, đè xuống sóng
nhiệt trong cơ thể, ôm nàng vào trong ngực, ảo não nói: “A noãn, thật
xin lỗi, là ta quá gấp.”
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, quay đầu lại khẽ trừng mắt nhìn hắn: “Khốn kiếp, giúp ta mặc quần áo vào.”
Mộ Lương vừa nghe, ánh mắt ở trên người nàng chạy một phen, lúng túng ho
khan một tiếng, cười khan nhìn nàng nói: “Cái đó. . . . . .” Hắn lúc nào thì làm nhiều chuyện như vậy rồi. . . . . .
”Cười cái gì!” Hoa Khấp Tuyết rất xấu hồ, khẽ cắn môi, quát nhẹ.
”Không có, không có!” Mộ Lương lắc đầu một cái, lần nữa buột lại vạt áo của
nàng, lại sửa sang ổn thỏa y phục của nàng, giúp nàng mặc xong, nhìn
nàng bị quấn chặt chẽ, không nhịn được than nhẹ: “Thật muốn giúp nàng
cởi ra lại.”
”Mộ Lương, chàng ngứa da.” Hoa Khấp Tuyết cười lạnh, hung hăng đập vào lưng hắn một chưởng.
”A noãn, nàng xuống tay nhẹ một chút!” Mộ Lương kêu đau, ai oán nhìn Hoa Khấp Tuyết, cô nàng này muốn mưu sát chồng.
Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, thấy hắn cau mày, vẫn là nhịn không được giơ tay lên xoa xoa cho hắn.
Trong mắt Mộ Lương xẹt qua ý cười khi thực hiện được âm mưu, theo động tác
của nàng, bế nàng lên ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng, cắn nhẹ.
”Chàng!” Hoa Khấp Tuyết không biết là nên giận hay nên cười, người này quá vô
sỉ, lập tức muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt hơn.
”A noãn,
nàng nhanh chút gả cho ta có được không. . . . . .” Mộ Lương đột nhiên
lên tiếng, âm thanh mềm mại, rõ ràng là đang làm nũng.
Thân mình Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, nửa ngày không kịp phản ứng.
Mộ Lương ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn nàng nói: “Nhìn thấy nhưng không ăn
được cuộc sống này thật rất khó chịu đựng, hơn nữa, ta sẽ nhịn đến hỏng . . . . . .”
Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết nóng đỏ lên, cắn nhẹ môi trừng mắt nhìn hắn nói: “Ai muốn gả cho chàng!”
”Vậy nàng muốn gả cho người nào hả?” Mộ Lương đột nhiên giận tái mặt, bàn
tay mập mờ ở xương quai xanh của nàng tới lui tuần tra.
”Gả ai
cũng không gả cho chàng.” Hoa Khấp Tuyết giận dỗi cãi lại, thân thể lại
không nhịn được khẽ run theo động tác của hắn, mấp máy môi, đưa tay ngăn cản bàn tay to của hắn, không cho hắn động nữa.
”Nàng nói lại lần nữa.” Sắc mặt Mộ Lương đã hoàn toàn trầm xuống, híp mắt lại trong mắt đều là ánh sáng nguy hiểm.
Hoa Khấp Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, tính tình không chịu thua xông ra,
hạ quyết tâm, không chút nghĩ ngợi liền lặp lại nói: “Gả ai cũng không
gả cho chàng!” Nói cũng đã nói, nàng còn sợ hắn sao, coi như cùng hắn
đánh một trận, nàng cũng không nhất định phải thua!
Mộ Lương mím
môi, trong mắt nổi lên bão táp, sau một lúc lâu, toàn bộ sự tức giận chỉ hóa thành cái thở dài nhẹ nhàng, rũ mắt xuống trong mắt đều là bi
thương, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, cười chua xót nói: “A noãn,
nàng quả nhiên vẫn không có chấp nhận ta, có ngày ta sẽ nổi điên mà giết người.”
Hoa Khấp Tuyết sững sờ, tâm đau đớn, nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, nàng có chút bối rối nói: “Không, không phải vậy.”
”Không cần an ủi ta, ta không có yếu ớt như vậy.” Mộ Lương cười khổ, nhưng đáy mắt đau đớn càng sâu hơn.
”Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết cau mày, cái bộ dạng này của hắn, làm
nàng đau lòng muốn chết, cắn cắn môi, nhưng không biết nói thế nào.
”Một hồi nàng theo đám bọn hắn đi du hồ đi, ta đi vào cung làm ít chuyện.”
Mộ Lương đột nhiên lại dịu dàng nở nụ cười, đưa tay lên sửa lại một chút tóc rối loạn của nàng, buông cánh tay đang ôm nàng ra, liền muốn rời
đi.
”Ta không muốn!” Hoa Khấp Tuyết vừa nghe hắn muốn bỏ lại
nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, không chút suy nghĩ liền kéo tay của
hắn lại đặt trên người mình, vì vậy. . . . . .
Hoa Khấp Tuyết sửng sốt, Mộ Lương cũng sửng sốt.
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn về phía cái tay của Mộ Lương đang đặt trên người Hoa Khấp Tuyết. . . . . . Lúc này, nó đang ở một vị trí không
thuần khiết.
Hoa Khấp Tuyết chợt buông tay ra, gương mặt nóng lên, không dám nhìn hắn nữa, nhịp tim đập nhanh đến dọa người.
Mộ Lương mất đi xúc cảm mềm mại kia trong lòng tiu nghỉu, mất mát lại thấy bộ dạng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ này, đáy mắt nổi lên nụ
cười, tất cả sự kìm nén bi thương vừa rồi đều biến mất, nhẹ nhàng nâng
cằm nàng lên, tà khí nhếch môi.
”A noãn, nàng mới vừa rồi có phải là chơi trò—— Vừa nghênh đón vừa cự tuyệt hay không? Hửm?”
”Mộ Lương, chàng đi chết đi!”
Đột nhiên, trong Noãn Các truyền ra một tiếng rống to, làm mọi người đứng ở bên ngoài kinh sợ, tính tình Tuyết cô nương lạnh nhạt như thế, Vương
gia rốt cuộc là đã làm cái gì. . . . . .