Editor: Mộc Du
”Mộ Lương, khi nào thì đi?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn một màn nháo
kịch này, chỉ cảm thấy Mộ Lương càng thêm đáng yêu, trong mắt mang nét
cười thản nhiên, nhẹ giọng hỏi.
”Một lát nữa, không vội.” Mộ Lương mỉm cười nhìn nàng nói: “Lưu Nguyệt, đi lấy cái áo choàng cho tiểu thư ngươi.”
”Vâng!” Lưu Nguyệt gật đầu một cái, bộ dạng xun xoe chạy đi.
”Ban ngày rất nóng.” Hoa Khấp Tuyết có chút im lặng, nghiêng mắt nhìn bóng
lưng của Lưu Nguyệt chạy đi, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này luôn lỗ
mãng liều lĩnh như vậy.
”Ban ngày không thể so với buổi tối.” Mộ
Lương hừ nhẹ, cô nàng này mặc y phục đều rất mỏng, buổi tối nhiều khí
lạnh, ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao.
Hoa Khấp Tuyết nhịn xuống khóe miệng kích động, chậm rãi quay đầu qua chỗ khác.
”Tuyết Tuyết, các người muốn đi đâu à?” Mộ Hỏa Nhân cười tủm tỉm chạy đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết, tò mò hỏi.
”Tướng phủ.” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn một thân hồng y (y phục màu đỏ) của Mộ Hỏa Nhân, cảm thấy nàng mặc y phục màu đỏ thật sự rất đẹp.
”Đến đó làm gì?” Mộ Hỏa Nhân cau mày.
”Có cái gì không được sao?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
”Tuy nói tướng gia là là biểu cữu (cậu) của hoàng thúc nhưng hoàng thúc và
hắn đâu có thân cận.” Mộ Hỏa Nhân bĩu môi: “Hơn nữa ánh mắt của tướng
gia mỗi lần nhìn hoàng thúc đều rất kì quái.”
”Hả?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Lương, kì quái? Là cái ánh mắt gì đây.
”A noãn muốn biết, một lát nữa đi tới đó không phải là có thể nhìn nhìn
thấy sao?” Mộ Lương thản nhiên cười, biết nàng đang suy nghĩ đến cái gì.
”Ừm.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, nghiêng mắt nhìn thấy hắn còn chưa có
bẻ cổ áo, rất tự nhiên vươn tay ra, giúp hắn sửa lại một chút.
Lần này, đổi thành Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt liền trở nên vui vẻ.
Hoa Khấp Tuyết ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hơi lúng túng quay đầu đi.
”Chậc chậc, hoàng thẩm thật là quan tâm hoàng thúc đấy.” Mộ Hỏa Nhân nhìn cử chỉ của hai người, trong mắt đều là mập mờ.
”Hỏa Nhân, hoàng huynh ngươi đâu?” Mộ Lương lạnh lùng liếc nàng một cái, nhíu mày hỏi.
”Huynh ấy đang ở trong phòng bếp giúp Thánh Diêu, khó thấy được huynh ấy đối
với một nữ nhân lại lấy lòng như vậy.” Mộ Hỏa Nhân khinh thường hừ nhẹ,
ngay sau đó cười giảo hoạt hỏi: “Hoàng thẩm, người nói thử xem Thánh
Diêu có thể được hoàng huynh phong làm hoàng hậu hay không? Thánh Diêu
rất tốt!”
”Trước tiên đem hậu cung thanh trừ sạch sẽ.” Hoa Khấp
Tuyết không có trực tiếp trả lời nàng, mà là nhắc tới đám nữ nhân trong
cung kia, mặc dù Mộ Lê không có chạm vào các nàng nhưng sự tồn tại của
các nàng luôn là phiền toái.
”Đúng vậy, đám nữ nhân kia ghê tởm
chết đi được, ta không thích ở lại trong cung, một phần cũng là bởi vì
họ.” Trên mặt Mộ Hỏa Nhân không chút che giấu sự chán ghét.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhếch môi, Mộ Hỏa Nhân này ngược lại thật thẳng thắn.
Mộ Lương ở một bên lạnh lùng nhìn hai người, đối với việc Mộ Hỏa Nhân cướp đi lực chú ý của A noãn cảm thấy rất bất mãn, hừ nhẹ cắt đứt: “Mộ Hỏa
Nhân, tự nhiên sao ngươi lại trở về sớm như vậy, bình thường không phải
là trước sinh nhật của Mộ Lê một ngày ngươi mới đến sao?”
”Chuyện này. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân bị hỏi đến sững sờ, ngay sau đó gương mặt liền ửng hồng lạ lùng, còn khẽ cúi đầu.
Tiểu cô nương này là bộ dạng nữ nhi thẹn thùng, làm cho Hoa Khấp Tuyết
nhướng mày lên, Hỏa Nhân bày ra bộ dạng như vậy, chẳng lẽ. . . . . .
”Hoàng thúc, ta nói trước trở lại, là ta muốn dẫn vị hôn phu tới cho người xem một chút đấy!” Mộ Hỏa Nhân cắn cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu đỏ mặt nói
rõ mục đích của mình, trong mắt không che giấu được nhu tình.
”Hả?” Mộ Lương thản nhiên cười, lên tiếng trêu chọc: “Ra ngoài một chuyến, thu hoạch không nhỏ a.”
”Hoàng thúc!” Mộ Hỏa Nhân yêu kiều dậm chân, bị hắn nhìn đến ngượng ngùng,
liền quay đầu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết: “Hoàng thẩm, người quản thúc
đi!”
”Hỏa Nhân, hắn đang ở đâu?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn
nàng, thấy nàng như vậy, biết nàng là thật thích người nam nhân kia, có
chút ngạc nhiên người nào lại có bản lĩnh như vậy, có thể bắt được này
đốm lửa này.
”Hắn trở về núi thăm sư phụ, sẽ đến đây trễ một chút.” Mộ Hỏa Nhân nhớ tới người nam nhân kia, tất cả trên mặt đều là hạnh phúc.
”Trên núi?” Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, ngay sau đó nhìn về phía Mộ Lương.
”Sư phụ?” Cùng lúc đó, Mộ Lương cũng nhìn về phía nàng, trong lòng hai người đồng thời nghĩ tới một người. . . . . .
”Làm sao vậy?” Mộ Hỏa Nhân khó hiểu chớp mắt, hoàng thúc và hoàng thẩm tự nhiên sao lại kỳ quái vậy?
”Khụ khụ, không có gì, khi nào hắn tới, dẫn đến xem một chút.” Mộ Lương thở ra một hơi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
”Ừm.” Mộ Hỏa Nhân nghe vậy, gương mặt liền thẹn thùng, xoay tròn ngón tay.
Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhìn về Bạch Thánh Diêu và Mộ Lê ở phía sau đang đi tới, thản nhiên hỏi: “Mộ Lê đã biết chưa?”
”Ôi! Ta vẫn chưa có nói!” Mộ Hỏa Nhân sực nhớ ra, đến xem náo loạn xong lại quên nói với hoàng huynh rồi.
”Biết cái gì? Mộ Hỏa Nhân, muội sẽ không lại đi gây họa đó chứ!” Mộ Lê đi
theo sau Bạch Thánh Diêu, nghiêm mặt nhìn Mộ Hỏa Nhân, từ nhỏ đến lớn,
nàng có chuyện gì đều nói với hắn, đây nhất định không phải là chuyện
tốt.
”Huynh đi chết đi!” Mộ Hỏa Nhân cũng đen mặt, tức giận nhìn hắn.
”Hỏa Nhân, rốt cuộc là thế nào?” Bạch Thánh Diêu nhẹ giọng hỏi.
”Ta thích một người nam nhân, ta muốn gả cho hắn!” Mộ Hỏa Nhân thoải mái thừa nhận, ngay sau đó lại có ngượng ngùng mà cúi đầu.
Bạch Thánh Diêu sửng sốt, hai mắt chớp chớp, tựa hồ đang hoài nghi mình mới vừa rồi là có nghe lầm hay không.
”Muội muốn bức hôn?” Mộ Lê theo bản năng liền xuất ra một câu như vậy, nha
đầu này tính khí nóng nảy lại ngang ngược, rất có loại khả năng này .
”Muội như thế nào mà không làm cho người thích, cần phải ép hôn mới gả ra
ngoài được?” Mộ Hỏa Nhân nghiến răng ken két vang dội, sắc mặt càng đen
thêm.
Mộ Lê gật đầu một cái, như không có chuyện gì lắc đầu một
cái nói: “Hỏa Nhân, ta sẽ không vì muội mà chỉ hôn, đó chính là làm hại
người nam nhân kia.”
”Mộ Lê, huynh chết với lão nương!” Mộ Hỏa Nhân giận dữ, rút roi ra hướng không trung vung, phát ra”Vụt” một tiếng.
Mộ Lê thấy vậy, khinh thường hừ nhẹ: “Muội đánh không lại ta.”
Lời này vừa nói ra, Mộ Hỏa Nhân liền phát điên, mắt đỏ lên vung roi ra.
Mộ Lê đầy Bạch Thánh Diêu ra, tránh cho nàng bị thương, chính mình dễ dàng vọt tới.
Mộ Lương thản nhiên nhìn hai người, đột nhiên ra tay, một tay một người, ngăn cách hai người đẩy họ ra bên ngoài.
”Chàng làm gì thế?” Hoa Khấp Tuyết cau mày, hắn đẩy hai người họ ra ngoài cửa làm gì?
” Phá hủy phòng của ta, ta sẽ để cho bọn họ tự mình tu sửa.” Mộ Lương hừ
lạnh, đánh nhau có thể, phá hư đồ của hắn, không cho phép.
Hoa
Khấp Tuyết khóe miệng co rút, nhìn về phía Bạch Thánh Diêu đang không có phản ứng gì, nhíu mày hỏi: “Thánh Diêu, ngươi không lo lắng?”
”Cũng đánh nhiều năm như vậy rồi, sớm đã thành thói quen, không cần phải lo
lắng.” Bạch Thánh Diêu nghe âm thanh bên ngoài “ầm ầm, đùng đùng”, ngáp
một cái, ngay sau đó cười híp mắt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết nói:
”Tuyết Tuyết, thức ăn ở Tướng phủ không có ngon như ở đây, bữa tối ta
giữ lại cho ngươi, trở lại thì hâm nóng.”
”Được.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười, nhìn sắc trời một chút nói: “Cũng tới thời gian đi rồi.”
”Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái, nhìn Lưu Nguyệt và Cảnh Duệ đang chạy lại, phân phó: “Cảnh Duệ, chuẩn bị xe.”
”Xe ngựa đã chuẩn bị tốt.” Cảnh Duệ cười khẽ, hắn làm việc, Vương gia vẫn chưa yên tâm sao?
”A noãn.” Mộ Lương dịu dàng cười, đột nhiên bồng nàng lên, đi về phía cửa chính.
”Chàng thả ta xuống!” Hoa Khấp Tuyết ôm cổ hắn, có chút tức giận.
”Không thả, chết cũng không thả!” Mộ Lương hừ nhẹ, nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa
giận của nàng, cười đến híp cả mắt, còn cúi đầu hôn lên môi của nàng.
”Chàng khốn kiếp!” Hoa Khấp Tuyết quát nhẹ, nhìn gương mặt hả hê của hắn, hận không thể xé nát nó ra.
”A noãn, nàng nói ta như vậy...ta sẽ đau lòng a. . . . . .”