“Gọi Tướng quân của các ngươi ra đây!” Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết đứng ở cửa quân doanh, nhìn thi thể của binh sĩ bị ném bỏ ở xung quanh, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.
“Ngươi...ngươi là ai?” Thủ vệ bị hắn nhìn đến sống lưng lạnh toát, có chút khiếp đảm nhìn tới hắn.
Nhìn bộ dạng hèn nhát của hắn, Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày: “Đây chính là quân đội của Mộ quốc? Không có cốt khí.” Chỉ mới bị kẻ địch nhìn thôi mà đã run rẩy cả người thì làm sao mà đánh giặc cho thắng được?
“Ngươi...ngươi. . . . . . A!” Mộ Lương không nhịn được hất hắn ra, kéo Hoa Khấp Tuyết đi vào trong quân doanh, nhìn thấy những binh lính kia từng người một dáng vẻ ủ rũ mất tinh thần, càng thêm tức giận.
Bọn lính nhìn thấy trong quân doanh bỗng xuất hiện hai nhân vật tựa như thần tiên, một đám người đều hít vào một hơi, ngây ra tại chỗ, dường như không tin trên đời này lại có người xuất sắc như vậy.
“Các ngươi là ai?” Không biết là người nào hồi hồn đầu tiên, hướng về hai người rống to.
“Mộ Lương.” Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn, âm thanh như đóng băng.
“Mộ Lương thì có là cái . . . . . .Thánh vương?” Binh lính kia vốn là bộ dạng vênh váo tự đắc đột nhiên ỉu xìu xuống, sợ hãi nhìn nam tử ở trước mắt so với thần tiên là một loại.
“Gọi Tướng quân của các ngươi ra đây, đừng để Bổn vương phải nói nhiều thêm một chữ!” Mộ Lương vận dụng một chút huyễn thuật, binh lính của Mộ quốc cũng không phải là phế vật không chút huyễn thuật, lập tức vận công đối kháng nhưng thân hình vẫn là không chống đỡ được thoắt một cái đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Tặc nhân to gan, lại dám ở trong quân doanh của bản tướng quân quấy rối!” Một nam tử diện mạo tục tằng bay tới trước mặt hai người, hung tợn nhìn hai người.
“Quân doanh của ngươi? Chuyện cười, quân doanh của Mộ quốc, binh lính của Mộ quốc, từ lúc nào thì đã thành của ngươi?” Mộ Lương cả giận nói, một thân uy áp không chút nào che giấu.
“Ngươi...ngươi. . . . . .” Lý tướng quân này vẫn chưa từng gặp qua Mộ Lương nhưng nhìn khí thế của hắn, hai chân vẫn không tự chủ được mà run lên, mơ hồ có chút kích động muốn quỳ xuống.
“Bổn vương đang hỏi ngươi, trả lời!” Mộ Lương bước một bước dài đi tới, níu lấy cổ áo của Lý tướng quân, lạnh lùng quát.
“Tướng quân, người là Thánh vương!” Bên cạnh không biết là người binh lính nào mở miệng, thời điểm nói đến hai từ “Thánh vương” thì trong giọng nói của hắn tràn đầy kính sợ, có thể thấy được ở trong lòng người Mộ quốc địa vị của Mộ Lương cao bao nhiêu.
“Cái gì?Thánh, Thánh vương?” Lý tướng quân bị một câu nói này dọa cho ngu người, ngã nhào xuống đất.
Hoa Khấp Tuyết đúng lúc kéo đứt ngọc thiền trên cổ, vứt xuống trước mặt tướng quân kia.
“Ngài làm sao lại tới?” Lý tướng quân sững sờ cầm ngọc thiền lên, khuôn mặt không thể tin, không phải Thừa tướng nói là cho hắn làm chủ soái của chi đội này sao, làm sao Thánh vương lại tới?
“Bắt đầu từ bây giờ, Bổn vương, mới là chủ soái của các ngươi!” Mộ Lương uy nghiêm lên tiếng, triển khai thánh chỉ trong tay.
Trung tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, sau đó quỳ xuống đất.
“Hiện tại đến phiên Bổn vương hỏi ngươi, Lý tướng quân, ngươi thân là quan viên triều đình, vì sao lại chẳng thèm quan tâm đến dân chúng của Trầm Bích Quan, ngươi biết rõ trong Trầm Bích Quan ôn dịch đang hoành hành, ngươi không những mặc kệ lại còn dẫn theo mọi người chạy trốn?”
Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hắn, thấy hắn không ngừng run lên không dám nói lời nào, lại lạnh lùng lướt nhìn mọi người.
“Hạ quan là sợ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của quân đội, chỗ. . . . . . A!” Lời còn chưa nói hết, Mộ Lương liền một cước đá hắn bay ra ngoài.
Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía những người khác.
“Vương gia, chúng ta cũng muốn đi cứu người nhưng Lý tướng quân không cho phép, trong quân doanh của chúng ta cũng có người bị nhiễm ôn dịch lại bị Lý tướng quân ném hết ra ngoài, chúng ta cũng có phản kháng lại nhưng Lý tướng quân, hắn, hắn liền giết chết người dẫn đầu phản kháng.”
Một binh sĩ tên là Nguyệt Hạo quỳ rạp xuống trước mặt Mộ Lương, bi phẫn nói, trong mắt rưng rưng.
“Van cầu Thánh vương cứu dân chúng Trầm Bích Quan, van cầu Thánh vương cứu lấy chúng ta!” Những người bị giết kia đều là huynh đệ của bọn họ, Lý tướng quân làm sao có thể giết loạn người như vậy?
“Lý tướng quân, a, thủ hạ của Vân Tự cũng thật là bản lãnh, nghĩ muốn lập uy à?” Mộ Lương lại đạp Lý tướng quân một cước, lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời bên trong quân doanh bị bao phủ bởi cơn nộ khí của Mộ Lương, không người nào dám lên tiếng nữa, chỉ có Nguyệt Hạo vẫn còn nhỏ giọng nức nở.
“Khóc có ích lợi gì, đứng lên.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyệt Hạo một cái, rồi lại nhìn về phía Mộ Lương nói: “Trước mắt giải quyết ôn dịch.”
“Ừ.” Mộ Lương thản nhiên nhìn nàng, gật đầu một cái, giơ tay lên không trung nắm chặt, đưa Lý tướng quân lên không trung, hướng mọi người uy nghiêm nói: “Người không quan tâm đến dân chúng, Mộ quốc không cần, trong quân đội này, cũng không cần, đối với người vô dụng, Bổn vương tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Dứt lời, vung lên không trung, hai mắt Lý tướng quân trừng trừng, ngã nhào trên mặt đất, không còn sinh khí.
Đầu tiên là giết người? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn vẻ mặt kính sợ của mọi người xung quanh, trong bụng thầm than, danh tiếng Thánh vương này thật sự là vang dội, ngay cả tiện tay giết người, cũng không làm cho người ta cảm thấy không đúng.
“Người nào không phục, đứng ra, Bổn vương cho các ngươi một cơ hội, qua lần này, người nào mà có tâm tư khác, giết không tha.” Mộ Lương không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt toàn bộ binh sĩ, cao giọng nói, cả người uy nghiêm, là một loại khí thế thiết huyết thuộc về khí thế trên sa trường, giữa mặt mày cũng không còn ý cười như thường ngày nữa, chỉ có sự sắc bén.
Mộ Lương như vậy, vẫn là lần đầu tiên Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy, một Mộ Lương thiết huyết hình như cũng rất tốt, bớt đi một chút vô lại, lại nhiều hơn một chút khí thế nam nhân.
Trong lúc nhất thời, không có người lên tiếng.
Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn mọi người, giống như thực chất uy áp hướng tới bốn phía phô triển mở ra, đợi đến lúc mọi người hít thở không thông thì mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Phục hay không phục?”
“Thuộc hạ, phục!”
Chúng tướng sĩ đồng loạt hô to, nhìn về phía Mộ Lương trong ánh mắt của mọi người đều là kính sợ, ở trong lòng bọn họ, Thánh vương so với Hoàng đế vẫn là quan trọng hơn, hơn nữa Mộ Lương lại vì bọn họ mà dạy dỗ cái tên ngang ngược càn rỡ đó, Lý tướng quân tàn bạo lại không nói lý, địa vị của Thánh vương trong lòng các tướng sĩ càng thêm cao.
“Rất tốt.” Lúc này Mộ Lương mới hài lòng cười một tiếng, trái ngược với bộ dạng thiết huyết mới vừa rồi, đưa tay ôm chầm lấy Hoa Khấp Tuyết nói: “Đây là Thánh vương phi.”
“Tham kiến Thánh vương phi!” Các tướng sĩ cúi đầu.
“Phó tướng là ai?” Mộ Lương thản nhiên liếc nhìn bọn họ hỏi.
“Khởi bẩm Thánh vương, thuộc hạ Vương Khôi là Phó tướng trong quân.” Một nam tử trung niên diện mạo cường tráng quỳ xuống đất, trong giọng nói đều là khâm phục, bốn năm trước trong cuộc chiến Kim ghềnh, hắn vẫn còn là một tên lính quèn, may mắn được tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của Thánh vương, cho đến hôm nay vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của hắn.
“Ngươi mang hai đội nhân mã, trong đêm đi Trầm Bích Quan thanh lý sạch sẽ thi thể đầy đất, đem đến ngoài thành, canh kỹ, chờ chỉ thị của ta.” Mộ Lương thản nhiên phân phó.
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” Vương Khôi ôm quyền, bước nhanh đi xuống: “Đội một đội hai, đi theo ta!”
“Vương gia, còn có hai doanh trướng ở phía xa, toàn bộ binh sĩ đều đã bị lây nhiễm ôn dịch, tốc độ lây nhiễm của ôn dịch này rất nhanh, người đi trước toàn bộ đều bị lây nhiễm, Lý tướng quân nhét bọn họ vào trong quân trướng, chẳng quan tâm.” Một tên lính quèn tiến lên nói.
“Đưa Bổn vương đi xem.” Mộ Lương nhíu mày lại, lạnh lùng nói.
“Vâng, Vương gia!”Trong mắt người tiểu binh kia thoáng qua vui mừng, lập tức đi trước dẫn đường cho Mộ Lương.
Lo cho nước lo cho dân? Hoa Khấp Tuyết đi ở phía sau lặng lẽ nhìn Mộ Lương, nàng phát hiện mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ hắn, cho tới nay, hắn ở trong mắt nàng, đều là tôn quý ưu nhã lại khôn khéo xảo trá, thỉnh thoảng thì có một chút nũng nịu, đùa đùa nghịch nghịch tiểu tính khí. . . . . . Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của hắn, thì ra đây mới chính là diện mạo thật của Thánh vương, chuyến đi này của nàng coi như không uổng công.
Nghe là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đầy cả hai lều trại, chật ních người bị nhiễm ôn dịch, sắc mặt của từng người một tái nhợt, thậm chí nghiêm trọng hơn là có người da đã bắt đầu thối rữa, trong cả doanh trướng nồng nặc mùi tanh tưởi.
“Ngươi, chuẩn bị làm sạch sẽ lều, phân tán bọn họ ra, thời điểm các ngươi thực hiện thì che kín miệng mũi, không được để bị lây nhiễm ôn dịch nữa.” Mộ Lương lạnh giọng phân phó, gọi người lấy một cái chén tới, lấy máu của người nhiễm bệnh mỗi người một ít, lại lôi kéo Hoa Khấp Tuyết hung hăng rời đi.
“Thánh vương tới, thật tốt.” Một tiểu binh đang bận rộn dừng chuyện trong tay lại, nhìn bóng lưng của Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết rời đi, cười cười nói.
“Đúng vậy a, Vương gia cùng Vương phi dáng dấp tựa như thần tiên, tấm lòng cũng giống như thần tiên, biết suy nghĩ cho chúng ta!” Một người khác cũng nói.
“Đúng vậy, nếu như không có lời nói của Vương gia, có lẽ số bệnh nhân cũng không chỉ dừng lại ở hai lều vải này rồi, ôn dịch không kiểm soát được, còn có thể gây hại tới rất nhiều người.” Có người oán thán.
“Các ngươi không cần làm việc sao? Đừng nghĩ Thánh vương là một người tốt, Thánh vương cũng rất thiết huyết, chỉ là người sẽ không ngang ngược không phân rõ phải trái thôi.” Một người trước kia cùng đánh giặc với Mộ Lương nói.
“Thật sao?” Có người không tin.
“Dĩ nhiên, lúc ở trên chiến trường Vương gia vô cùng máu lạnh, các ngươi chưa từng thấy qua dáng vẻ người giết người. . . . . . Ai yêu, đi làm việc đi nhanh lên một chút!” Người nọ nhớ lại chuyện năm đó, nơi nơi sùng bái, về sau tựa như lại nghĩ tới cái gì, hét lớn.
“Được rồi được rồi, làm việc thì làm việc, che kín miệng mũi!”
Trong lúc nhất thời, không khí u ám bị ôn dịch bao phủ mấy ngày nay ở quân doanh mất đi, mọi người lại khôi phục tinh thần và sức sống như trước kia.
“Mộ Lương, đi Trầm Bích Quan sao?” Hoa Khấp Tuyết đi theo hắn bước nhanh về phía trước, thấy đường này nhìn có chút quen mắt.
“Ừ, Trầm Dương chắc đã triệu tập mọi người đầy đủ rồi.” Mộ Lương quay đầu lại cười với nàng một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Hoa Khấp Tuyết thở dài một hơi: “Chàng rất lo lắng?”
Bước chân Mộ Lương ngừng lại một chút, nhu hòa nhìn nàng một cái, gật đầu: “Mặc dù ta không phải là người lương thiện gì nhưng mà đối với con dân Mộ quốc, ta cũng không hạ được quyết tâm.”
Hoa Khấp Tuyết chỉ là thản nhiên nhìn hắn, không bộc lộ tâm tình gì.
“A Noãn, không thích ta như vậy sao?” Mộ Lương hoảng hốt: “Ta để ý nhất chính là A Noãn, ta. . . . . .”
“Được rồi, chàng coi ta là cái loại người nào, chỉ vì tư lợi, hả?” Hoa Khấp Tuyết không ngừng gõ hắn một cái, vừa tức giận, vừa buồn cười.
“À?” Mộ Lương ngây ra.
“Thật là ngốc, đi chậm quá.” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, một tay níu lấy cổ áo hắn, lắc mình bay đi: “Chàng giữ chén máu kia cho cẩn thận.”
“Tuân lệnh!” Mộ Lương phục hồi tinh thần, hận không thể tát mình một cái, hắn mới vừa nói cái gì vậy, thật là muốn phát điên, lập tức cười híp mắt đáp lại.
Không lâu sau, hai người lại trở về Trầm Bích Quan, quả nhiên Trầm Dương đã triệu tập rất nhiều dân chúng.
Xa xa, bọn họ liền nhìn thấy hai bóng người chậm rãi đi tới, tới gần, mới nhìn rõ mặt mũi của bọn họ, nam tuấn tú phiêu dật, nữ lạnh lùng thoát tục, giống như từ trong tranh vẽ bước ra, khiến đám người mới vừa rồi còn vô cùng huyên náo dần dần yên tĩnh lại.
“Thánh vương cùng Thánh vương phi?” Trong đám người đột nhiên có người lên tiếng, mang theo một điểm nghi ngờ cùng chờ mong.
“Thánh vương, Vương phi!”
“Thật sự là Thánh vương cùng Vương phi a!”
. . . . . .
Trong lúc nhất thời, mọi người rối rít quỳ xuống đất, nhìn Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, trong mắt tất cả đều là khát vọng sống.
Nhìn bọn họ từng người một sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, chỉ có thời điểm nhìn mình mới có một chút thần thái, Mộ Lương thở dài, nghĩ cũng biết đều là do ôn dịch dọa sợ.
“Tất cả đứng lên.” Mộ Lương thản nhiên mở miệng, giơ tay lên đỡ họ, nâng bọn họ dậy.
Mọi người thấy như thế, rối rít trợn to hai mắt, trong mắt tất cả đều là sáng rỡ.
Hoa Khấp Tuyết âm thầm thở dài, một màn mới vừa rồi của Mộ Lương, sợ là lại thu mua được không ít lòng dân.
“Vương gia, cứu lấy chúng ta, dẫn chúng ta rời đi, van cầu ngài dẫn chúng ta rời đi!” Một nam nhân trung niên, bộ dạng mập mạp phúc hậu, trong mắt tất cả đều là sự cầu xin**.
Sau khi hắn mở miệng, rất nhiều người cũng đi theo kêu la lên, hiện tại có chiến tranh, bọn họ muốn rời là khỏi rất khó.
“Câm miệng.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, lạnh lẽo đến thấu xương làm cho bọn họ rối rít im lặng, sợ hãi nhìn Hoa Khấp Tuyết.
“Chúng ta không cứu được các ngươi, người có thể cứu được các ngươi chỉ có các ngươi, nếu như mỗi người đều muốn rời đi, thì Trầm Bích Quan này sẽ biến thành một tòa thành chết!” Mộ Lương khó có được kiên nhẫn giải thích nhưng trong lời nói cũng không mất đi sự uy nghiêm.
“Tự cứu, thế nào là tự cứu, càng ngày càng nhiều người chết, nếu như chúng ta không rời đi thì sớm muộn gì cũng sẽ chết!” Tên mập mạp lúc nãy không nhịn được nói, càng nói, trong lòng càng sợ hãi.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy sắc mặt Mộ Lương đã lạnh xuống, lập tức hung hăng híp mắt, giơ tay lên kéo tên bàn tử đó qua, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nghĩ như vậy?”
“Ừ!” Nam nhân kia khuôn mặt chờ mong.
Đột nhiên trong mắt Hoa Khấp Tuyết sát ý hoàn toàn hiện ra: “Ngươi muốn rời đi như vậy, vậy thì ta sẽ để cho hồn phách của ngươi rời đi.” Dứt lời, một chưởng vỗ vào người đàn ông, sau một khắc, liền mất hô hấp.
Mọi người sợ hãi nhìn tới Hoa Khấp Tuyết, không nhịn được lui về phía sau một bước, nữ nhân này quả thật chính là ác ma!
“Chậc, A Noãn, tại sao lại làm bẩn tay của mình?” Mộ Lương cười như không cười liếc nhìn mọi người, dịu dàng nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết nói: “Trên người bọn họ đều mang bệnh khuẩn, cho dù là rời đi, cũng chỉ có một con đường chết, cần gì làm nhiều chuyện như vậy?”
Hời hợt nói một câu, làm cho tất cả mọi người cả kinh vẻ mặt càng thêm tái nhợt, trên người bọn họ đều mang bệnh khuẩn? Nhìn tới những người bên cạnh, dùng sức đẩy đối phương ra, chỉ sợ bệnh khuẩn trên người sẽ càng ngày càng nhiều.
Nếu như không phải lúc, Hoa Khấp Tuyết thật muốn vỗ tay kêu to một tiếng, bất luận Mộ Lương nói gì lời nói của người này là thật hay giả, thì hiệu quả đều rất rõ ràng.
“Vương gia, chúng ta không đi, van cầu ngài cứu chúng ta!” Trầm Dương dẫn đầu quỳ xuống đất, hướng Mộ Lương dập đầu.
“Hửm?” Mộ Lương quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Mới vừa rồi không phải là rất muốn đi sao?”
“Chúng ta chỉ là muốn được sống, không phải là muốn đi!” Trầm Dương lại dập đầu một cái:“Vương gia, chúng ta sai lầm rồi!” Mọi người luôn miệng phụ họa.
“Chúng ta không nên ích kỷ.” Trầm Dương cũng là hiếm khi thông minh, thấy bộ dạng này của Mộ Lương, trong đầu xoay chuyển liền hiểu ý tứ của Mộ Lương: “Vương gia, chúng ta sẽ cố gắng xây dựng lại Trầm Bích Quan, cùng nhau chống cự ngoại địch!”
“Đúng, chúng ta xây dựng lại Trầm Bích Quan, chống cự ngoại địch!”
“. . . . . .”
“Thì ra cũng rất thông minh.” Hoa Khấp Tuyết cụp mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ như có như không.
“Đã như vậy, thì cùng nhau dời các thi thể đến bãi đất trống lớn nhất ở Trầm Bích Quan, che kín miệng mũi.” Mộ Lương thản nhiên nói, lôi kéo Hoa Khấp Tuyết rời đi.
“Vương gia, hai người đi đâu?” Quỷ thần xui khiến Trầm Dương đột nhiên hỏi.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc chữa ôn dịch.” Mộ Lương giơ chén máu trong tay lên, liền lắc mình rời đi.
Thời gian dừng lại trong nháy mắt, sau đó cả đám người bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, Vương gia đi nghiên cứu chế tạo thuốc cho bọn họ rồi, không cần phải sợ ôn dịch nữa, thật tốt quá!
Trong bãi đất hoang ngoài thành.
“Mộ Lương, so với Mộ Lê thì chàng thích hợp làm Hoàng đế hơn.” Hoa Khấp Tuyết chống cằm, nhìn Mộ Lương nghiêm túc không ngừng loay hoay với máu trong chén, nhìn bộ dạng hắn vì dân chúng cần cù chăm chỉ, không khỏi cảm thán.
“Ừm.” Mộ Lương gật đầu một cái, ngay sau đó kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái gì?”Hắn làm Hoàng đế?
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không lên tiếng.
“A Noãn, nàng muốn làm hoàng hậu vui đùa một chút sao?” Mộ Lương để công việc trong tay xuống, nói ra suy đoán.
Hoa Khấp Tuyết nheo mắt, khóe miệng giật giật: “Không phải.”
“A Noãn, nàng đang nghĩ tới chuyện gì?” Mộ Lương lo lắng nhìn nàng, kể từ khi tới Trầm Bích Quan, cô nàng này như thế nào lại hay nói vu vơ như vậy?
“Mộ Lê là vì Thánh Diêu mà trưởng thành, làm một cần cù Hoàng đế, nhưng chàng không phải như vậy, chàng là thật tâm vì dân chúng mới nỗ lực.” Hoa Khấp Tuyết nói thật.
“Mộ Lương, ta cảm thấy ta nghiệp chướng nặng nề.” Hoa Khấp Tuyết chép miệng: “Khiến Mộ quốc mất đi một Hoàng đế tốt như vậy.”
“Làm sao nàng biết Mộ Lê không thương con dân của nó?” Mộ Lương híp híp mắt, nghiêm túc nói: “A Noãn, ta có nàng là đủ rồi, lòng tham của ta không lớn, không chứa nổi thiên hạ này.”
“Làm thuốc đi, ta giỡn thôi.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười cười, khó thấy được hắn nghiêm nghị nói chuyệnvới mình như vậy, cảm thấy có chút không quen.
“Nhưng. . . . . .” Mộ Lương vẫn như cũ lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nghiêng mắt nhìn một bãi gì đó nơi xa, biết đó là thi thể, trong lòng buồn nôn, sắc mặt trắng nhợt, liền nôn ra ngoài.
“Nôn!”
“A Noãn, nàng làm sao vậy?” Sắc mặt Mộ Lương căng thẳng, kéo tay của nàng qua, tính bắt mạch cho nàng.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, rút tay về: “Không có việc gì.” Giơ tay lên hướng thi thể kia, đốt lên một đám lửa, thiêu thi thể kia thành tro, nhìn trên trời mờ mịt, chán ghét nhíu nhíu mày.
“A Noãn, ta sẽ mau chóng nghiên cứu ra thuốc, sẽ không có người chết nữa.” Mộ Lương trìu mến hôn lên má của Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng cười.
“Chuyên tâm bào chế thuốc của chàng đi, cần gì, cứ nói với ta.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, chỉ chỉ chén máu, thấy hắn cúi đầu, cau mày, nhịn xuống buồn nôn.
Mộ Lương biết được là thi thể làm cho A Noãn buồn nôn rồi, nhíu nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều, cầm bột thuốc và ngân châm bên cạnh lên, nghiên cứu cái chén máu kia, nhìn thấy máu trong chén có phản ứng, nếp gấp trên chân mày càng lúc càng sâu.
Bên kia, bọn lính đã liên hiệp với bách tính môn, đem thi thể đặt trên đất, bất luận là hoàn chỉnh, hay là còn thối rửa, cho dù là phần còn lại của chân tay bị cụt, cũng không để sót, bởi vì Thánh vương nói, nếu không đem những thứ này xử lý sạch sẽ, ôn dịch vẫn sẽ không ngừng lây nhiễm.
Đang lúc ấy thì lính trinh sát trên cổng thành truyền đến tin tức, vạn đại quân của Phong quốc tiến đến!