Buổi sáng đầu tiên ở thảo nguyên, Tô Điềm Noãn vốn dự định dậy thật sớm để ngắm bình minh, cuối cùng lại chỉ có thể ngủ vùi trong lòng bệ hạ.
Bấy giờ, Hồng Hi đế đã tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện hoang đường đêm qua, cũng có chút hổ thẹn. Nghĩ lại, người đường đường là hoàng đế một nước, cũng đã có tuổi, con cháu đề huề, lại còn làm ra chuyện như thế, nếu để người ngoài biết được, thì mặt mũi cũng mất hết. Nhưng mà, hồi tưởng lại cảm giác tuyệt diệu ấy, vạn tuế gia vẫn lưu luyến không thôi, trong đầu bất giác nghĩ tới càng nhiều hơn những trò tình thú tà ác khác.
Trước kia, người chỉ xem sủng hạnh hậu cung là để giải quyết nhu cầu của nam nhân, thực hiện nghĩa vụ nối dõi, chưa từng ngờ tới có thể mang lại vui thú đến như vậy. Noãn Nhi không giống các phi tần khác, nàng dù ngượng ngùng, dù ngại ngần, vẫn tự nguyện trao toàn bộ chính mình vào trong tay người, dâng lên tất cả, mặc người hưởng dụng. Trong đôi mắt trong veo của nàng, người nhìn thấy chỉ có duy nhất hình bóng của người, phảng phất người là thần thánh, là tín ngưỡng, là cả thế giới của nàng, không có mưu tính tư lợi, không màng vinh hoa phú quý, chỉ có một trái tim thuần khiết chân thành. Ở trước mặt kẻ khác, người phải diễn kịch, phải giữ vẻ đạo mạo, nhưng đối diện với đôi mắt đó của nàng, người có thể lột bỏ ngụy trang, phóng túng chính mình, tùy tâm sở dục, không cần câu nệ bất cứ thứ gì. Cho nên, mới có thể thật sự đạt đến khoái lạc tột cùng, khiến người ngày càng mê luyến nàng, không thể thoát ra được.
Ngắm nhìn con thỏ nhỏ đang hồn nhiên ngủ say trong vòng tay mình, vị bệ hạ nào đó khẽ nhếch môi cười, trong lòng quyết định, sau này sẽ từ từ dụ dỗ nàng thực hiện cho bằng hết những trò tình thú kia. Tất nhiên, người chẳng cần lo lắng Noãn Nhi nhà mình sẽ phản đối. Bởi vì, người biết rõ, nàng sẽ không bao giờ từ chối người.
Tô Điềm Noãn chẳng hề hay biết nguy hiểm đang cận kề, nàng nặng nề mở mắt ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt của bệ hạ, liền nhớ ngay đến chuyện xấu hổ đêm qua, hai má ửng đỏ, lập tức vùi mặt vào chăn, không dám đối diện với người.
Hồng Hi đế buồn cười nhìn dáng vẻ quẫn bách của nàng, người vươn tay ra, dễ dàng kéo nàng ra khỏi chăn, ôm vào trong lòng, bàn tay lại chu du khắp người nàng, nói:
“Nàng vốn là người của trẫm, còn xấu hổ gì nữa?”
Tô Điềm Noãn run run cam chịu, chỉ cảm thấy người trước mặt nàng không giống bệ hạ mà nàng biết chút nào. Bệ hạ của nàng đạo mạo đứng đắn, nào có háo sắc như vậy!
Ninh phi nương nương ôm mặt thầm khóc trong lòng, cầu mong trời cao hãy trả lại cho nàng bệ hạ trước kia, bệ hạ này quá đáng sợ rồi! Cứ thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị ép khô, trở thành phi tử đầu tiên bị thị tẩm đến chết!
Có lẽ lời cầu khẩn của nàng quá thành tâm, hoặc có lẽ do vạn tuế gia hiểu đạo lý con thỏ bị ép quá mức cũng sẽ cắn người, thế nên người chỉ sờ sờ một lúc, sau đó liền tha cho nàng, nói:
“Đứng dậy thay xiêm y đi, sáng nay có một buổi săn lớn, nàng ra ngoài ngồi một lúc, buổi chiều trẫm sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.”
Bấy giờ, Tô Điềm Noãn cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “cưỡi ngựa” này, vừa nghe đến, bờ vai của nàng đã run lên một cái. Hồng Hi đế nhìn nàng sợ tới vậy, bật cười, đưa tay véo má nàng, bảo:
“Yên tâm, lần này chỉ đơn thuần là cưỡi ngựa. Trẫm cũng không phải sắc lang, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đó.”
Tô Điềm Noãn phụng phịu vùi mặt trong lòng người, thầm nghĩ, bệ hạ vốn chính là sắc lang mà.
............Dây dưa cả một buổi, cuối cùng Tô Điềm Noãn cũng chỉnh trang xong xuôi, bước ra ngoài ngồi vào vị trí của hậu phi, ung dung cắn hạt dưa nhìn bệ hạ uy vũ trên lưng ngựa. Hôm nay nhiều nam nhân có mặt, Hồng Hi đế liền ép nàng mang lên khăn lụa che mặt lại, thành ra có những kẻ muốn nhìn xem dung mạo của vị sủng phi này hoa nhường nguyệt thẹn ra sao, cuối cùng chỉ đành thất vọng.
Thời gian đã đến, tiếng tù và vang lên, báo hiệu trận đi săn bắt đầu. Hàng trăm con chiến mã sải vó lao đi, gió cuốn cát bụi bay mù mịt. Hồng Hi đế ngồi trên lưng Hắc Phong, vẫn còn phong độ của thiếu niên hoàng đế từng nam chinh bắc chiến năm xưa, chỉ thêm mấy phần thâm sâu khó đoán.
Lần đi săn này, không chỉ là tiêu khiển, cũng không chỉ để rèn luyện kỵ xạ, mà còn bày binh bố trận như đánh trận thực sự, phô diễn binh mã. Ngày hôm nay, cũng là dịp để các hoàng tử so kè lẫn nhau, âm thầm hơn thua cao thấp.
Trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn, có những cánh chim đại bàng chao liệng, chúng lượn một vòng trong không trung, sau đó lại sà xuống, đậu lên tay chủ nhân của mình. Đó là trợ thủ đắc lực khi đi săn của người Mông Cổ. Người Mông Cổ huấn luyện đại bàng để hỗ trợ trong việc săn bắn, với sải cánh rộng, bộ vuốt sắc nhọn và cái mỏ cứng như sắt, đại bàng chính là vương giả ở thảo nguyên này, nó có thể bắt sống các động vật nhỏ và giết chết cả sói.
Trong khi buổi săn đang diễn ra, mọi người đều chăm chú xem, thì đột nhiên, một con đại bàng to lớn bỗng không nghe theo điều khiển của chủ nhân, nhanh như chớp lao về phía các nữ quyến. Mọi việc diễn ra quá nhanh, thị vệ chưa kịp phản ứng, đã thấy con đại bàng kia giơ vuốt muốn tấn công Tô Điềm Noãn.
Trong đời Tô Điềm Noãn, chưa từng thấy con chim nào to lớn như thế. Nàng tưởng như mình sẽ chết dưới móng vuốt của nó, nhắm nghiền mắt lại, nhưng đợi mãi vẫn không thấy đau đớn như đã tưởng tượng. Nàng mở mắt ra, chỉ thấy bệ hạ đang chắn ở phía trước mình, con đại bàng kia đang nằm thoi thóp dưới đất, mà tay của người cũng đã bị thương, hẳn là do móng vuốt của nó cào trúng.
Thì ra, Hồng Hi đế tuy đi săn, nhưng vẫn luôn chú ý tới từng cử động của nàng, vừa thấy con đại bàng kia có dấu hiệu kỳ lạ, người đã lập tức lao đến che cho nàng.
Tô Điềm Noãn rưng rưng nước mắt, vội nhào tới xem vết thương cho người, thấy vết cào không sâu, mới thở ra một hơi. Hồng Hi đế thấy nàng khóc, nghĩ rằng nàng bị kinh sợ, liền ôm nàng vào lòng, nhẹ dỗ:
“Không sao, không sao, có trẫm ở đây.”
Tô Điềm Noãn nghe vậy, lại càng khóc tợn hơn, nhưng vì sợ người lo lắng, liền cố nén lại, chỉ không ngừng thút thít sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe càng giống con thỏ trắng. Hồng Hi đế khẽ cười, xoa đầu nàng, vết thương ở tay sớm đã không còn thấy đau.
Vụ việc gây chấn động không nhỏ, chẳng ai dám tiếp tục săn bắn nữa, vội vàng quay về. Thái y nhanh chóng được triệu đến. Hồng Hi đế đưa tay cho bọn họ băng bó lại, sau đó liếc mắt nhìn con đại bàng nằm dưới kia, lạnh lùng bảo:
“Cứu chữa cho nó. Trẫm phải đích thân thẩm vấn súc sinh này, điều tra ra chủ mưu!”
Thẩm vấn một con chim ư?
Mọi người đều nhìn nhau, tự hỏi bệ hạ sẽ xử ra sao.