Sau cuộc hành trình dài ngày, cuối cùng đoàn xa giá cũng đã đến Mộc Lan vi trường. Hàng trăm thị vệ và cung nhân nhanh chóng dựng lều trướng, trước khi trời tối, trên thảo nguyên xanh mướt đã mọc lên một hàng lều trại ngay ngắn chỉnh tề, mà nằm ở trung tâm chính là đế trướng rộng lớn được bao quanh che chắn bởi vô vàn lều nhỏ khác.
Tô Điềm Noãn dọc đường đi không biết đã bị hoàng đế bệ hạ giày vò bao nhiêu lần, cuối cùng chân tay bủn rủn vô lực, đành phải để cho người ôm xuống xe, nàng giấu mặt sau áo choàng của người, không dám nhìn ánh mắt của mọi người.
Hồng Hi đế xoa xoa đầu nàng, ôm nàng vào đế trướng, đặt nàng lên long sàng, mỉm cười căn dặn:
“Tối nay Hãn vương bày yến tiếp đón, trẫm phải đi một chút, Noãn Nhi ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi, đợi trẫm trở về sẽ đưa nàng đi ngắm sao.”
Kỳ thực, yến tiệc này nữ quyến cũng có thể đến dự, chỉ là khi ấy sẽ có nhiều nam nhân, Hồng Hi đế không muốn đưa nàng đến. Vả lại, trước mặt Hãn vương, người cũng phải giữ thể diện cho y, tỏ ra sủng ái Hòa tần một chút. Người lo lắng Noãn Nhi nhìn thấy sẽ buồn, liền để nàng ở trong trướng nghỉ ngơi.
Tô Điềm Noãn biết bệ hạ tự có suy tính cẩn thận cho nàng, nàng chỉ cần nghe lời là được, liền ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm lấy hai con thỏ từ trong tay Xuân Hương, dịu dàng nói:
“Đinh Đinh, Đang Đang, hai đứa cũng đói rồi đúng không? Ngoan, để tỷ tỷ cho hai đứa ăn nha.”
Nói đoạn, nàng gắp rau ra hai cái bát nhỏ, tỉ mẩn đút cho hai con thỏ của mình.
Hồng Hi đế thấy nàng lại chỉ quan tâm tới hai con thỏ kia, trong lòng chợt không vui, ho nhẹ một tiếng, nói:
“Trẫm đi đây.”
Tô Điềm Noãn thấy bệ hạ vẫn chưa đi ra ngoài, trong lòng có chút ngạc nhiên, nghĩ rằng người muốn nhắc nàng hành lễ, liền nhún gối, nói:
“Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Hồng Hi đế bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng dậy, nhắc khéo:
“Nàng không có gì cần làm sao?”
Tô Điềm Noãn ngơ ngẩn không hiểu, cuối cùng nhìn thấy người nhè nhẹ xoa xoa gò má, mới hiểu ra. Nàng đỏ mặt, nhón gót, khẽ hôn lên má người một cái. Hồng Hi đế bấy giờ mới mỉm cười, hài lòng xoa đầu nàng, sau đó bước ra khỏi đế trướng.
Lý công công đứng ở phía sau, cố gắng cúi đầu để không nhìn trộm bệ hạ thân mật với Ninh phi nương nương, trong lòng không thôi cảm thán. Bệ hạ anh minh thần võ của ông, dường như càng sống lại càng lão hóa ngược.
Thục quý phi ở bên ngoài, từ đầu đến cuối trông thấy bệ hạ âu yếm ôm Ninh phi kia xuống xe, vừa nhìn nàng cả người mềm nhũn không bước đi nổi, đã biết trên xe xảy ra chuyện gì. Bà buồn bực trong lòng, cảm thấy Tô thị này quả thực là hồ ly tinh hóa kiếp, không biết xấu hổ chút nào, lại còn dám quyến rũ bệ hạ làm chuyện hoang đường như vậy. Lão ma ma bên cạnh thấy chủ tử không vui, lập tức an ủi, nói:
“Nương nương yên tâm, Ninh phi kia chỉ được ở chỗ trẻ tuổi, khiến bệ hạ nhất thời thấy mới mẻ thôi. Lão nô ở trong cung nhiều năm, nghe các cung nhân đời trước kể rằng, lịch đại hoàng đế tới khi có tuổi thường ưa chuộng nữ tử Giang Nam trẻ trung mềm mại, nhưng chưa từng có nàng nào lay động được vị trí của các phi tần theo hầu quân vương từ thuở ban đầu. Nương nương đã có hoàng tử công chúa, lại có gia thế hiển hách, cần gì phải để tâm đến một món đồ chơi mới của vạn tuế gia chứ?”
Thục quý phi nghe vậy, cảm thấy cũng không sai, nhưng vẫn không thể nào thản nhiên cho được. Hiền quý phi có thể vui vẻ dâng lên mỹ nữ cho Hoàng thượng, lại còn nhiệt tình đối tốt với bọn họ để lấy lòng người, đó là bởi vì bà không hề yêu người, thứ duy nhất mà bà yêu, chỉ có vinh hoa phú quý, địa vị quyền lực. Còn Thục quý phi dù quan tâm tới vinh quang gia tộc, lại vẫn có tình với Hoàng thượng, cho nên vẫn không thể gạt đi phiền muộn.
Bên này, A Cách Nhĩ - thị nữ của Hòa tần trông thấy Hoàng thượng thiên vị sủng ái Ninh phi kia, cũng thầm cảm thấy ấm ức cho công chúa của mình, lẩm bẩm nói:
“Thật không hiểu bệ hạ như thế nào nữa, công chúa tuyệt sắc khuynh thành mà người không màng đến, lại chỉ chăm chăm đến Ninh phi nương nương. Nô tỳ thấy nàng ta trông chẳng khác gì con mèo sữa, còn chưa mọc đủ răng, so với công chúa thì chỉ như một đứa trẻ thôi, không biết quyến rũ ở đâu...”
Nữ tử Mông Cổ dáng người tương đối cao, chân dài eo thon, thân hình khỏe khoắn, A Cách Nhĩ quen nhìn công chúa nhà mình, tất nhiên cảm thấy Tô Điềm Noãn vừa thấp bé lại vừa yếu ớt, nếu ở thảo nguyên thì chắc chắn sẽ không ai thèm lấy.
Hòa tần tính tình vốn bạo dạn phóng khoáng, cũng không để ý đến việc này lắm. Nàng ta buồn cười, bảo:
“A Cách Nhĩ, sau này không được tùy tiện nghị luận chuyện của bệ hạ nữa. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta bây giờ đã gả đến Đại Lương, phải cẩn ngôn thận hành, không thể tự do thoải mái giống trước kia nữa, biết không?”
A Cách Nhĩ cúi đầu, uể oải “dạ” một tiếng.
Màn đêm dần buông xuống thảo nguyên, đại mạc thắp lửa. Bên bếp lửa bập bùng cháy, Hãn vương mở tiệc nghênh tiếp Hồng Hi đế.
Hãn vương này tuổi cũng không trẻ, ước chừng chỉ nhỏ hơn Hồng Hi đế vài tuổi, vừa kế ngôi Hãn vương hơn mười năm nay. Chuyện này phải kể đến mối quan hệ chồng chéo phức tạp giữa Đại Lương và Mông Cổ từ thuở mới lập quốc tới nay. Trước kia, Thái Tổ dấy binh ở Kiến Châu, định đô tại Liêu Ninh, liên minh với Mông Cổ để chinh phạt Sở quốc. Từ đó, Đại Lương với Khoa Nhĩ Thẩm luôn có quan hệ mật thiết, Đại Lương bảo hộ cho Khoa Nhĩ Thẩm, mà Khoa Nhĩ Thẩm lại quy phục Đại Lương. Hậu cung của hoàng đế Đại Lương các đời, đều có nữ tử Mông Cổ. Đời Thái Tông hoàng đế, chính cung hoàng hậu và Thần phi đều là công chúa của Khoa Nhĩ Thẩm. Đương kim thái hậu cũng xuất thân từ Mông Cổ, đáng tiếc, lại không được lòng tiên đế, cả đời sống trong ghẻ lạnh của trượng phu. Sau khi Hồng Hi đế đăng cơ, Thái hậu chuyên quyền nhiếp chính, không muốn buông bỏ quyền lực, Hồng Hi đế âm thầm loại trừ vây cánh của bà trong triều, cuối cùng tước đi thực quyền, giam lỏng bà trong Từ Ninh cung. Lão Hãn vương viện cớ đòi lại công đạo cho muội muội, liền xua quân tấn công Đại Lương, còn kích động các phiên vương khác tạo phản. Triều đình rúng động, lo sợ sức mạnh của kỵ binh Mông Cổ, lại không tin tưởng vào thiếu niên hoàng đế, hầu hết đều muốn hòa. Hồng Hi đế năm đó chưa đến tuổi nhược quán, lại kiên quyết không hòa, tự mình lãnh binh xuất trận, cuối cùng khải hoàn trở về, dẹp loạn phiên vương, cũng đại thắng Mông Cổ. Lão Hãn vương chiến bại trước một tiểu tử, ôm hận trong lòng, rốt cuộc ngã bệnh qua đời. Cửu hoàng tử Mộc Kỳ Đài với sự ủng hộ của Đại Lương đã kế ngôi Hãn vương, cũng chính là Hãn vương của hiện tại.
Năm Hồng Hi thứ mười lăm, Hồng Hi đế lần đầu Bắc tuần, rất ưng ý vùng đất có địa thế “vạn lý sơn hà thông viễn hịch, cửu biên hình thắng bão thần kinh” nằm trong thảo nguyên Nội Mông này. Đến năm Hồng Hi mười chín, người Bắc tuần lần thứ hai, lệnh cho đại thần hoạch định ra một vùng rộng lớn nơi đây để kiến tạo trường săn, đó cũng là lúc Mộc Lan vi trường hình thành. Từ đó đến nay thành lệ, mỗi đợt thu đến, Hồng Hi đế đều mang theo các hoàng tử cùng kỵ binh đến thảo nguyên này, bố trận săn bắn, không chỉ là để rèn luyện kỵ xạ, mà còn muốn phô diễn sức mạnh, thị uy trấn áp dã tâm của Khoa Nhĩ Thẩm.
Đêm nay, Hãn vương ân cần bày yến đón tiếp người, vừa cạn xong ly rượu sữa ngựa, liền lơ đễnh hỏi:
“Cũng đã nhiều năm không gặp, xin hỏi bệ hạ, cô cô ở trong cung thế nào?”
Hồng Hi đế mỉm cười, nói:
“Mẫu hậu vẫn an khang, ngày ngày ở trong Phật đường tụng kinh niệm phật, cuộc sống rất an nhàn.”
Hãn vương bật cười, bảo:
“Như thế thì tiểu vương cũng yên tâm rồi.”
Y cùng Hồng Hi đế cạn thêm một ly rượu, sau đó lại hỏi:
“Nghe nói lần này tùy giá còn có một vị nương nương, không biết tại sao lại không thấy có mặt?”
Hồng Hi đế cười cười nói:
“Ninh phi lớn lên ở phương Nam, sức khỏe yếu ớt, trẫm đã để nàng ấy ở trong trướng nghỉ ngơi.”
Hãn vương cũng cười, lại nâng ly rượu cạn thêm mấy lần, thi thoảng hỏi han chuyện trò vài ba câu với Hồng Hi đế.
Lý quý nhân ngồi trong đám đông, trông thấy sắc mặt của Tứ công chúa tựa hồ hồng hào khỏe mạnh hơn trước kia, cũng không có vẻ gì là u buồn sầu muộn, lòng cũng yên tâm phần nào.
Đến khi vò rượu cũng lưng nửa, Hãn vương mới lên tiếng nói:
“Bệ hạ, Thư Nhi cũng đã lâu không gặp mẫu thân của nàng ấy, vẫn luôn nhớ nhung không thôi, hôm nay sẵn dịp đến đây, có thể để nàng ấy nói vài câu với Lý quý nhân hay không?”
Hồng Hi đế gật đầu, nói:
“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần e ngại.”
Hãn vương quay sang Tứ công chúa, nhẹ giọng bảo:
“Đêm khuya sương xuống nhiều, thân thể nàng không khỏe, vào trong nói chuyện với mẫu thân nàng đi.”
Tứ công chúa mừng rỡ, vội vàng đứng dậy hành lễ, đang muốn bước đi, lại bị Hãn vương gọi lại. Y khoác lên vai nàng chiếc áo choàng, nói:
“Cẩn thận cảm lạnh.”
Khuôn mặt vốn vì bệnh tật quấn thân mà có chút tái nhợt của Tứ công chúa chợt ửng đỏ, nàng khẽ “dạ” một tiếng, liền xoay người cáo lui.
Tam công chúa ngồi bên cạnh mẫu phi, trông thấy Tứ hoàng muội yếu ớt này của mình ngỡ rằng gả đi chịu khổ, nào ngờ lại được sủng ái như vậy, trong lòng có chút đố kỵ. Nàng ta cũng không phải độc ác gì, chỉ là quen có được những thứ tốt nhất, không muốn thấy người khác hơn mình thứ gì. Lại nghĩ, chắc hẳn Hãn vương này tốt với Tứ hoàng muội chỉ vì lấy lòng phụ hoàng, mới thấy dễ chịu hơn.
Yến tiệc đến đêm khuya mới kết thúc, lúc Hồng Hi đế trở về đế trướng, đã hơi ngà ngà say. Tô Điềm Noãn nấu sẵn canh giải rượu cho người, chỉ cần hâm nóng lại, rồi bưng lên cho người uống. Vạn tuế gia lại bắt lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng. Mùi rượu nồng nặc trên người của người khiến nàng khẽ nhăn mũi nhíu mày, nói:
“Bệ hạ uống canh đi.”
Hồng Hi đế nhìn vẻ ghét bỏ trên mặt nàng, buồn cười đưa tay véo má nàng một cái, bảo:
“Thỏ con hôm nay còn dám chê trẫm hôi sao?”
Tô Điềm Noãn dở khóc dở cười, nghiêng mặt tránh khỏi ma trảo của người, nâng bát canh lên, nói:
“Bệ hạ, người say rồi, mau uống canh đi.”
Bệ hạ nhà nàng lại mờ ám nói:
“Trẫm muốn nàng đút cho trẫm.”
Tô Điềm Noãn bất đắc dĩ, đành phải múc lên một muỗng canh, đưa lên miệng khẽ thổi, sau đó toan đút cho người. Vạn tuế gia lại vẫn không chịu uống, khẽ chạm vào cánh môi mềm mại của nàng, khàn khàn nói:
“Dùng cái này đút cho trẫm.”
Mất một lúc ngơ ngẩn, Tô Điềm Noãn mới hiểu ý người, đỏ bừng mặt, cuối cùng đành phải ghé miệng uống một ngụm canh. Hồng Hi đế lập tức cúi đầu hôn lên làn môi anh đào ấy, đoạt đi ngụm canh trong miệng nàng. Một bát canh nho nhỏ, dây dưa hơn nửa canh giờ mới uống xong. Tô Điềm Noãn nước mắt lưng tròng xoa xoa bờ môi sưng mọng lên của mình, ai oán nhìn vị nào đó.
Uống xong canh giải rượu, Hồng Hi đế cũng tỉnh táo ra đôi chút, đưa tay xoa xoa trán. Tô Điềm Noãn trông thấy, đoán rằng người lại bị đau đầu, liền quên sạch giận dỗi, kề lại gần, nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương của người. Hồng Hi đế nhắm mắt lại, thư thái hưởng thụ nàng hầu hạ. Một lúc sau, người mới chầm chậm mở mắt ra, sờ sờ búi tóc của nàng, dịu giọng nói:
“Trẫm đưa nàng đi ngắm sao, được không?”