Tiểu Sủng Phi

Chương 30: Chương 30: Tiền Kiếp (13)




Hoàng tộc Đại Lương có một tổ huấn: Hoàng đế đời đời đều phải đề phòng cái họa hồng nhan, đối với nữ nhân hậu cung chỉ có thể sủng, không thể yêu, có thể đa tình, nhưng không thể si tình.

Sở dĩ có tổ huấn này, chính là bởi thảm kịch mất nước của họ Mộ Dung ngàn năm trước.

Vào thời Ngũ Hồ Thập Lục quốc, thiên hạ lần lượt bị chia thành mười sáu nước nhỏ. Trong mười sáu nước đó, lại có năm nước do các tộc người Hồ lập ra. Mà trong năm nước thuộc nhóm Ngũ Hồ đó, có Yên quốc ở phương Bắc của họ Mộ Dung. Mộ Dung hoàng tộc là một tộc Tiên Ti, là hoàng tộc duy nhất trong lịch sử nhờ vào mỹ mạo mà nổi danh. Mà mỹ nam vang danh khắp mười sáu nước thuở ấy, chính là Hậu Yên Chiêu Văn đế Mộ Dung Hi. Sở dĩ ông có thể lên ngôi, cũng là nhờ vào dung mạo xuất chúng, khiến hoàng tẩu là Đinh thái hậu mê mẩn, đưa ông lên đế vị. Sau khi đăng cơ, Mộ Dung Hi lại qua cầu rút ván, ra tay trừ khử Đinh thái hậu cùng vây cánh của bà. Đinh thái hậu uất hận, trước khi chết đã lập ra một lời nguyền: Đời đời hoàng đế họ Mộ Dung đều sẽ gặp phải một hồng nhan họa thủy, đời đời đều sẽ vì một nữ nhân mà si cuồng, khuynh tẫn thiên hạ. Nhưng mà, phàm là nữ nhân được bọn họ yêu thương, đều không thể sống thọ, để nam nhân Mộ Dung thị đời đời đều phải trải qua nỗi thống khổ tột cùng khi mất đi người mình yêu.

Chiêu Văn đế nghe lời nguyền này, chỉ nhếch môi cười khảy, cho là lời hàm hồ.

Thế nhưng, một lời thành sấm. Rốt cuộc, Chiêu Văn đế cũng gặp phải một nữ nhân họ Phù, cuối cùng vì nàng mà đánh mất giang sơn. Mộ Dung Hi đã vì Phù hoàng hậu làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, tất cả đều được ghi lại vào sử sách, ngàn năm sau còn khiến hậu thế chấn động. Có lẽ lời nguyền của Đinh thái hậu ứng nghiệm, thế nên Phù hoàng hậu sớm đoản mệnh. Ngày nàng qua đời, sử sách chép rằng, Mộ Dung Hi đau đớn như phụ mẫu mất. Hoang đường nhất là, ngay khi đã đưa nàng vào quan tài chuẩn bị mai táng, Mộ Dung Hi lại bật nắp quan tài ra, chui vào bên trong, ôm lấy di hài của Hoàng hậu suốt mấy ngày liền, bất chấp mùi hôi thối của xác phân hủy. Quần thần hết mực lấy chết can gián, cuối cùng mới khiến ông chấp nhận được sự thật rằng Phù hoàng hậu đã mất, buông di hài của nàng ra, đóng nắp quan lại.

Hôm đưa tang Phù hoàng hậu, Mộ Dung Hi đầu trần chân đất đi bộ mấy mươi dặm đưa tang nàng. Xe tang không thể đi qua cổng thành, Mộ Dung Hi liền ra lệnh phá bỏ cổng Bắc môn để xe tang đi qua. Người dân nhìn thấy cảnh ấy, lắc đầu than rằng: “Họ Mộ Dung tự phá cửa thành, cơ nghiệp chắc cũng sẽ mất trong nay mai.”

Quả nhiên, thừa dịp Hoàng đế ra thành đưa linh cữu Hoàng hậu an táng, bộ hạ có kẻ làm phản, đưa nghĩa tử của ông là Mộ Dung Vân lên ngôi, Mộ Dung Hi cũng bị phục kích giết chết. Mộ Dung Vân sau khi đăng cơ, khôi phục lại họ cũ là họ Cao, đổi tên nước thành Bắc Yên. Hoàng triều Mộ Dung thị sụp đổ, nhà Hậu Yên chính thức bị xóa sổ.

Hậu duệ nhà Mộ Dung bị truy sát khắp nơi, phải đổi sang họ khác, trong đó có nhánh đã cải sang họ Triệu, vẫn luôn ôm giấc mộng phục quốc, cuối cùng đến đời Triệu Quân Lâm đã hoàn thành xuân thu đại mộng, lập ra Đại Lương. Có điều, bởi vì kiêng kị lời nguyền năm xưa, hoàng thất Đại Lương vẫn không đổi lại họ Mộ Dung, truyền lại tổ huấn, dặn dò con cháu phải đề phòng hồng nhan họa thủy.

Nhưng mà, có lẽ lời nguyền kia vẫn không ngừng ám lên vận mệnh của những con người đang chảy dòng máu Tiên Ti Mộ Dung thị kia. Thế nên, đời Thái Tông có Thần phi, đời Thế Tổ có Hiền phi, đều là hồng nhan khuynh quốc, cũng đều đoản mệnh. Hiền hoàng quý phi qua đời, khiến Thế Tổ hoàng đế hoàn toàn suy sụp, chẳng bao lâu cũng cưỡi hạc về trời, giao lại giang sơn cho Hồng Hi đế, bấy giờ vẫn còn chưa thành niên.

Bây giờ, Hiếu Mật Nhân hoàng hậu hoăng, mọi người đều lo sợ chuyện cũ sẽ lặp lại. Cũng may là, Hồng Hi đế bản lĩnh hơn phụ hoàng của mình. Sau bốn tháng đại tang, người lại khôi phục dáng vẻ bình thường, vẫn ngày ngày thiết triều, ngày ngày phê duyệt tấu chương đến tối muộn, không có vẻ gì như là muốn đi theo Phùng thị. Chỉ là, mái tóc của người đã gần như bạc trắng.

Tính tới tính lui, Hồng Hi đế cũng chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, vừa đến trung niên, huống hồ họ Mộ Dung xưa nay vốn nổi danh trẻ lâu, vậy mà sau cái chết của Tô Điềm Noãn, người phảng phất già đi trong một đêm. Người chưa già, tóc đã bạc.

Mấy năm này, tiền triều hậu cung vẫn không ngừng phong ba.

Từ sau khi Thái tử bị phế, tước bỏ tông tịch, tống giam vào Tông Nhân phủ, Thái tử đảng cũng lục tục chuyển sang phò tá Tam hoàng tử. Tuy gia thế của chàng ta không cao, nhưng được ở chỗ ôn hòa dễ gần, lại rất hậu đãi với người dưới, chỉ cần không làm quá phận, chàng đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, khiến quần thần đều có hảo cảm. Trái ngược lại, Nhị hoàng tử Triệu Thành Chân lại cứng nhắc quy củ, hà khắc lạnh lùng, đối với thủ hạ đều muôn phần nghiêm khắc, chỉ cần phát hiện ra kẻ tham ô, cho dù chỉ một đồng, cũng tuyệt không nương tay, không hề dung tha dù chỉ là một tội lỗi bé như hạt cát. Hồng Hi đế cũng nhìn thấy được điều đó, cho nên giao cho Nhị hoàng tử cai quản Hình bộ, quét sạch tham quan, thanh lọc triều cương. Tất nhiên, không ai yêu thích một kẻ luôn chăm chăm đập vỡ bát cơm của mình. Quần thần đều rất sợ hãi Triệu Thành Chân, đa phần ngấm ngầm không ưa y, chạy sang ủng hộ Triệu Thành Tư.

Năm Hồng Hi thứ ba mươi tư, Nhị hoàng tử được phong Ân Thân vương, còn Tam hoàng tử chỉ được phong làm Thần quận vương. Một chữ “Thần” này, nói lên rất rõ ràng ý tứ của Hồng Hi đế. Thế nhưng, các quan viên vẫn không từ bỏ ý định, vẫn một mực ủng hộ chàng ta.

Những năm đó, Triệu Thành Tư một bước lên mây, từ vị hoàng tử thấp kém, trở thành chúng tinh phủng nguyệt, hào quang lấn át cả vị nhị hoàng huynh cao quý của mình. Ai ai cũng đoán rằng, người kế vị tương lai, chỉ có thể là chàng. Hồng Hi đế nhìn thấy hết tất cả, nhưng vẫn luôn im lặng.

Ở hậu cung, Hoàng đế đối với tất cả hậu phi vẫn duy trì thái độ không nóng không lạnh, phân đều thánh sủng. Thế nhưng, từ đó, hậu cung không hề có thêm một vị hoàng tử, công chúa nào nữa.

Hiện tại, được cưng chiều nhất, chính là vị Cửu công chúa Triệu Trường Bình, con gái của Hiếu Mật Nhân hoàng hậu quá cố. Hoàng đế yêu thương công chúa hết mực, thậm chí còn hơn cả khi Hoàng hậu tại thế. Trước đây, người cưng chiều con gái, nhưng vẫn nghiêm khắc. Bây giờ, Cửu công chúa quả thực là trở thành trân bảo, muốn gì có đó, không ai dám đắc tội. Lại nói, từ khi lập quốc đến nay, mới có Triệu Trường Bình là đích công chúa [1] đầu tiên, địa vị hiển hách, vinh sủng vô song, hậu phi gặp nàng cũng phải cúi đầu, các vị hoàng huynh thì đua nhau lấy lòng. Sống trong muôn vàn sủng ái như vậy, Triệu Trường Bình đã trở thành một công chúa kiêu căng bướng bỉnh, ngang dọc khắp hoàng cung, nàng nhìn không vừa mắt ai liền trêu chọc kẻ đó, càng lớn càng vô pháp vô thiên. Hồng Hi đế nhiều lần muốn răn dạy, vừa nhìn đến khuôn mặt càng lúc càng giống mẫu thân của con bé, lại không thể nào lớn tiếng cho đành, chỉ khẽ thở dài, mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy.

Năm Hồng Hi thứ ba mươi lăm, lại một năm hậu cung tuyển tú. Theo ý chỉ của Hồng Hi đế, tất thảy nữ tử của Tô gia đều không được tham gia. Lần ấy, chỉ có một tú nữ được giữ lại hậu cung, sắc phong Liễu đáp ứng. Nghe nói, nàng ta chỉ là con gái của quan tri huyện thất phẩm ở Tô Châu. Liễu đáp ứng này tuy phẩm vị thấp kém, nhưng cũng rất được sủng ái. Khi các phi tần khác nhìn thấy nàng ta, lập tức hiểu lý do vì sao. Chỉ thấy, dung mạo của nàng ta có bảy phần tương tự với Cửu công chúa. Mà nghe nói, Cửu công chúa lại cực kỳ giống với tiên hoàng hậu.

Liễu đáp ứng không hiểu điều đó, cứ cậy mình được sủng ái, ra vẻ hống hách với các phi tần khác. Ngày ấy, chẳng rõ nàng ta nghe ai hiến kế, vấn tóc Song Bình kế, ôm trong lòng một con thỏ trắng, hớn hở đến gặp Hoàng thượng.

Nào ngờ, Hồng Hi đế vừa nhìn thấy nàng ta trong bộ dạng ấy, đáy mắt thoáng chốc lạnh băng, chỉ thốt lên ba chữ:

“Mang xuống đi.”

Sau ba chữ lạnh lẽo vô tình ấy, Liễu đáp ứng đã bị người ta kéo ra ngoài. Cho đến chết, nàng ta cũng không hiểu vì sao mình lại chọc giận bệ hạ.

Triệu Thành Tư nghe thuộc hạ bẩm báo tin ấy, khẽ nhếch môi cười. Triệu Thành Duệ có mỹ nhân kế cao diệu đến đâu, chàng cũng có cách phá. Y cất công tìm kiếm một thế thân giống người kia đến bảy phần, lại quên rằng, thế thân cũng chỉ là thế thân. Hồng Hi đế sẽ không cho phép một thế thân vọng tưởng thay thế người đó.

Năm Hồng Hi thứ ba mươi tám, quần thần đồng loạt thỉnh cầu Hồng Hi đế lập Thần Quận vương Triệu Thành Tư làm Hoàng thái tử. Hồng Hi đế nộ khí công tâm, trừng phạt tất cả những kẻ dâng sớ xin lập trữ quân kia, Triệu Thành Tư bị giáng tội lôi kéo triều thần, mưu đoạt soán vị, phạt giam lỏng trong vương phủ.

Tam vương gia đột ngột bị thất thế, Đoan tần u sầu thành bệnh, cuối cùng cũng buông tay lìa đời.

Ngày Đoan tần mất đi, hoa lê trước Diên Hi cung rụng trắng sân, cũng không có ai quét.

Triệu Thành Tư muốn vào gặp mẫu phi lần cuối, lại vẫn đang bị giam lỏng, không cách nào ra khỏi vương phủ.

Một đời tần phi, đến khi lìa đời, cũng chỉ âm thầm vô danh như một cung nữ, không có con cái bên cạnh, tang lễ qua loa sơ sài.

Đêm hôm ấy, Triệu Thành Tư gục đầu lên hõm vai của thê tử, bật khóc. Đây là lần đầu tiên, nàng thấy chàng rơi lệ.

“Ta nghĩ rằng tranh đấu có thể cho mẫu phi và nàng một cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng, cho đến khi bà mất đi, ta cũng không thể cho bà được vinh hoa phú quý, vạn người quỳ bái. Ta là một đứa con bất hiếu.” Chàng thì thầm, giọng ráo hoảnh, nhưng lại đầy xót xa.

Quách Minh Châu vòng tay ôm lấy chàng, cùng yên lặng rơi lệ. ………

Năm Hồng Hi thứ ba mươi chín, sức khỏe của Hồng Hi đế đã yếu đi nhiều. Đại thọ năm mươi mốt tuổi của người, Triệu Thành Tư cáo bệnh không đến, chỉ dâng tặng đôi kim ngư. Nào ngờ, khi đến tay Hoàng thượng, đôi kim ngư đã cứng đờ.

Dâng tặng cá chết cho Hoàng đế, chính là trù rủa thiên tử.

Hồng Hi đế tức giận, phế bỏ tước vương của Triệu Thành Tư, bãi bỏ tất cả quyền bính trong triều của chàng ta. Như vậy, Tam hoàng tử đã thật sự rơi đài.

Từ một hoàng tử thấp kém, đến một vương gia quyền khuynh triều dã, cuối cùng lại quay trở về xuất phát điểm. Thậm chí, còn tệ hơn xuất phát điểm. Những quan viên trước kia giao hảo với chàng, hiện tại đều xa lánh, sợ hãi bị chàng liên lụy.

Tàn nhẫn nhất là, chiếu chỉ của Hồng Hi đế hạ xuống, viết rằng:

“Tam hoàng tử Triệu Thành Tư do tiện phụ Tân Giả khố sinh ra, tâm tính gian ngoan xảo quyệt, trẫm nhiều lần răn đe vẫn không hối cải, mưu đồ soán ngôi đoạt vị, lại phạm tội đại bất kính, trù rủa thiên tử. Thân là thần tử, đó là bất trung. Thân là nhi tử, đó là bất hiếu. Một kẻ bất trung, bất hiếu, không xứng đáng với chức vị vương gia, nay trẫm phế bỏ tước quận vương, bãi bỏ quyền bính trong tay hắn, xem như cảnh cáo để chúng hoàng tử lấy đó làm gương.”

Năm chữ “tiện phụ Tân Giả khố” như vạn mũi tên xuyên vào tim Triệu Thành Tư.

Chàng nâng thánh chỉ trong tay, môi khẽ nở nụ cười, khóe mắt lại rơi lệ. Quách Minh Châu đỡ chàng đứng dậy, chàng lại run run ôm lấy nàng, thì thầm:

“Tại sao? Tại sao người lại nhẫn tâm như thế? Người sỉ nhục ta, không sao, ta đã quen rồi, nhưng mẫu phi đã khuất, tại sao người còn nhục mạ bà như vậy?”

Quách Minh Châu chỉ biết ôm chàng thật chặt, bàn tay nhè nhẹ vỗ lên lưng chàng, tựa như dỗ dành một đứa trẻ. Một đứa trẻ đầy tổn thương trong thân xác người lớn.

………..

Ngày hôm ấy, Hồng Hi đế ngồi ở Càn Thanh cung, Ngô thái y đang cẩn thận bắt mạch cho người.

Trong lòng của người là một con thỏ trắng đang say ngủ. Một vị đế vương uy nghiêm và một con thỏ nhỏ, thật là tổ hợp kỳ quặc, nhưng chẳng ai dám lên tiếng chế giễu. Hồng Hi đế vuốt ve con thỏ trong lòng, chậm rãi hỏi:

“Kết quả như thế nào, khanh cứ nói thật cho trẫm biết. Trẫm còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Ngô thái y ngập ngừng, trán toát mồ hôi, cuối cùng mới dám tâu:

“Thưa bệ hạ, với tình hình hiện tại, nhiều nhất là bốn năm.”

Thần sắc của Hồng Hi đế không nhìn ra hỉ hay bi, chỉ phất tay bảo:

“Chuyện này có nên nói ra ngoài hay không, khanh hẳn đã tự biết.”

Ngô thái y quỳ xuống, nói:

“Hôm nay thần chưa từng đến Càn Thanh cung.”

Hồng Hi đế gật đầu, cho ông ta lui.

Người ngồi bên hiên, đưa mắt ngắm từng cánh hoa mai rơi lả tả bên trời. Từ năm Hồng Hi thứ ba mươi ba, chung quanh Càn Thanh cung trồng đầy hoa mai, cho dù ngồi ở nơi nào, cũng chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể trông thấy hoa mai.

Hồng Hi đế dịu dàng vuốt ve con thỏ nhỏ trong lòng, khẽ thì thầm:

“Nàng một mình ở nơi đó, cô đơn lạnh lẽo lắm phải không? Đợi trẫm an bài ổn thỏa cho giang sơn này, sẽ nhanh chóng tới tìm nàng.”

.............

*Chú thích:

[1] Đích công chúa: công chúa do hoàng hậu sinh ra. Tô Điềm Noãn tuy khi còn sống chỉ là phi nhưng được truy phong hoàng hậu, vì vậy con gái của nàng là đích công chúa.

...........

@Tác giả: Mộ Dung Hi là có thật trong lịch sử. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.