Tiểu Sủng Phi

Chương 18: Chương 18: Tiền Kiếp (8)




Năm Hồng Hi thứ hai mươi bảy, Ninh phi mang long thai, được tấn phong Hoàng quý phi, một bước đi lên vị trí đứng đầu hậu cung, khiến các vị nương nương bắt đầu lo sợ.

Trước đây, dù nàng được sủng ái, họ cũng không quá đề phòng, chỉ cho rằng bệ hạ nhất thời mê luyến thanh xuân mỹ mạo của nàng, một sủng phi không có gia thế thì cũng không gây nên được phong ba gì. Nhưng mà bây giờ, tình thế đã khác. Về danh nghĩa, Hoàng quý phi là phó hậu, hậu cung không có Hoàng hậu, như vậy Hoàng quý phi không khác gì Hoàng hậu, hài tử của Hoàng quý phi chính là đích tử, áp trên các hoàng tử khác một bậc. Đối với nữ nhân chốn hậu cung mà nói, thánh sủng là nhất thời, chỉ có con cái mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Hiện tại, Ninh Hoàng quý phi kia không chỉ là đoạt đi thánh sủng, mà còn trực tiếp đe dọa đến cơ hội kế thừa đại thống của nhi tử họ, các vị nương nương bắt đầu đứng ngồi không yên, vài vị không đủ kiên nhẫn đã rục rịch muốn ra tay.

Không chỉ các vị nương nương, tin tức này còn ảnh hưởng không nhỏ đến những hoàng tử đã thành niên.

Lúc Đại hoàng tử biết được tin ấy, nổi cơn đại nộ, tức giận đập nát tất cả đồ đạc trong Giáng Tuyết viện của chính phi “quá cố”. Hắn đương nhiên biết Ninh phi thật sự là ai, cho nên, việc này, chẳng những là một mối đe dọa, mà còn là một sự sỉ nhục đối với hắn. Tô Điềm Noãn gả cho hắn hai năm vẫn không thể sinh con. Tô Điềm Noãn vừa vào cung đã mang long chủng, điều đó khác nào chứng minh hắn là một kẻ bất lực?

Lưu quân sư bên cạnh Đại hoàng tử không biết những ẩn khuất trong chuyện này, nghe tin ấy, liền phe phẩy quạt nói:

“Chuyện này cũng không có gì lạ. Trước kia bệ hạ phân đều ân sủng, vậy mà chỉ trong vòng hai mươi năm, dưới gối đã có mười lăm hài tử, tính cả số hoàng tử công chúa yểu mệnh, có lẽ phải đến hơn hai mươi người, cơ hồ vị nương nương nào cũng sinh được hoàng tự. Bây giờ tất cả ân sủng đều tập trung vào một mình vị kia, theo lý mà nói, đến bây giờ mới hoài long chủng vẫn là muộn.”

Đại hoàng tử quắc mắt nhìn gã, gằn giọng bảo:

“Ý ngươi muốn nói, bản điện ngay cả phương diện sinh con cũng không bằng được phụ hoàng?”

Lưu quân sư cười hềnh hệch đáp:

“Không phải là không bằng, mà là vốn không thể so sánh. Điện hạ đến bây giờ dưới gối vẫn không con, trong khi vạn tuế gia vốn chú trọng khai chi tán diệp, cho rằng con cháu đông đúc thì mới nhiều phúc. Thứ cho nô tài nói thật một câu, cho dù lần này chui từ bụng vị kia ra không phải hoàng tử, thì điện hạ cũng không hề có khả năng được bệ hạ xem trọng.”

Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn Lưu quân sư, hỏi:

“Bản điện nuôi ngươi là để nghĩ cách, không phải để ngươi ở đây nói những điều vô nghĩa!”

Lưu quân sư đảo tròng mắt, tủm tỉm nói:

“Cách thì vẫn có, chỉ xem điện hạ có dám liều hay không…”

……..

Bên ngoài dậy sóng như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống dưỡng thai chỉ có ăn và ngủ của Tô Điềm Noãn. Lần này, Hồng Hi đế bảo vệ nàng vô cùng chặt chẽ, nhưng lại không giam giữ nàng như lần trước. Người cho phép nàng được đi tản bộ bên ngoài cung Càn Thanh, cũng không cần giấu giếm lẩn tránh thân phận, thậm chí nàng muốn gặp phụ thân và các tỷ muội, người cũng cho vời bọn họ vào cung, bất chấp lời thị phi. Cũng nhờ như vậy, tâm trạng của Tô Điềm Noãn đã tốt hơn một chút, không còn thẩn thờ ngơ ngẩn như một người sắp chết nữa.

Tô Điềm Noãn mang thai đến tháng thứ tư, bụng đã khá to, to hơn lần trước nhiều. Thái y quan sát bên ngoài và thăm dò mạch tượng, suy đoán rằng trong bụng nàng là long phụng thai, cười nịnh nọt nói:

“Nương nương thật là có phúc, từ lúc lập quốc đến nay, trong hậu cung chưa từng có vị tần phi nào mang được long phụng thai.”

Hồng Hi đế khoác thêm áo choàng cho nàng, nhìn về phía Thái y, hỏi:

“Cơ thể Hoàng quý phi yếu ớt, trong một lúc mang song thai có nguy hiểm gì không?”

Thái y đáp:

“Bệnh của nương nương là tâm bệnh, chỉ cần tâm trạng thoải mái, bệnh sẽ tự nhiên khỏi. Thần kê thêm cho nương nương vài loại thuốc để bồi dưỡng thân thể, cẩn thận tịnh dưỡng vài tháng thì không có gì đáng lo ngại nữa.”

Hồng Hi đế dịu dàng xoa xoa bụng của Tô Điềm Noãn, bảo:

“Lý Đức Toàn, thưởng.”

Thái y vội vàng mừng rỡ khấu đầu tạ ơn, sau đó lui ra ngoài.

Tô Điềm Noãn hơi mất tự nhiên, nói:

“Mới bốn tháng làm sao nhìn ra cái gì chứ, rõ ràng là ông ấy nói bừa để được thưởng thôi.”

Hoàng thượng khẽ cười, kề sát bên tai nàng, thì thầm:

“Trẫm cảm thấy rất có khả năng. Lần đó trẫm cho nàng nhiều như vậy, song thai cũng không có gì lạ…”

Trong đầu Tô Điềm Noãn bất chợt hiện lên những hình ảnh xấu hổ nào đó, lập tức đỏ bừng mặt, vội đưa tay che miệng người lại, nói:

“Bệ hạ, đừng nói nữa, đừng nói nữa…”

Hơn một năm này, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Hoàng thượng lại có nhiều hài tử đến vậy. Nói người ham mê nữ sắc cũng không đúng, nhưng mà về phương diện gì kia, quả thực là thiên phú dị bẩm, đáng sợ vô cùng, chỉ một mình nàng phải khó khăn lắm mới thỏa mãn được người.

Hồng Hi đế biết nàng da mặt mỏng, cũng không trêu đùa nàng nữa, âu yếm thân mật một lúc, sau đó lại trở về Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương.

Chiều hôm ấy, Thục quý phi đột nhiên ngồi kiệu đến Càn Thanh cung, một mực muốn vào gặp bệ hạ. Hồng Hi đế không muốn người khác huyên náo ầm ĩ ảnh hưởng đến Tô Điềm Noãn, liền cho bà vào. Thục quý phi mang đến một bát canh bổ, nói:

“Bệ hạ ngày lo trăm việc, nhất định là rất mệt mỏi. Phụ thân của thần thiếp vừa được tặng một cây nhân sâm quý, thần thiếp sai người nấu thành canh nhân sâm hạt sen này dâng cho bệ hạ, mong người long thể an khang.”

Hồng Hi đế bảo Lý công công thử độc bát canh, xác định chắc chắn an toàn mới cầm lên uống một hớp, sau đó nhàn nhạt nói:

“Quý phi có lòng. Canh trẫm cũng đã uống, Quý phi có thể lui được rồi.”

Thục quý phi vò nhàu cái khăn trên tay, cuối cùng mới ngập ngừng lên tiếng:

“Bệ hạ, cũng đã gần hai năm, bệ hạ chưa từng đến Cảnh Nhân cung uống một tách trà. Thần thiếp vừa có được loại trà mới, hay là…”

Hồng Hi đế khoát tay, nói:

“Đêm nay trẫm rất bận, muốn nghỉ lại Càn Thanh cung. Quý phi lui đi.”

Thục quý phi cắn môi, rốt cuộc cũng đành khom người, khẽ nói:

“Thần thiếp cáo lui.”

Hồng Hi đế vẫn không ngừng bút, bảo:

“Lý Đức Toàn, bát canh này ban thưởng cho ngươi.”

Lý công công cúi đầu, đáp:

“Tạ ơn bệ hạ.”

………

Đêm ấy, lúc Tô Điềm Noãn đang thiu thiu ngủ, Hồng Hi đế mới quay trở về. Người không đánh thức nàng dậy, cởi bỏ ngoại bào, sau đó nhẹ nhàng nằm lên giường. Chỉ là, nằm một lúc, mũi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên tóc của nàng, người bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng ran như lửa đốt, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Người vươn tay chạm vào Tô Điềm Noãn, làn da mềm mại mát lạnh của nàng khiến người thoải mái phần nào.

Hồng Hi đế sống từng này tuổi, đương nhiên biết mình bị gì. Nhìn bề ngoài, người bình thường chỉ nghĩ Thục quý phi muốn quyến rũ Hoàng thượng để phục sủng. Nhưng mà, nữ nhân trong hậu cung không chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ không ra tay được từ chỗ của Tô Điềm Noãn, liền to gan ra tay từ chỗ của người. Một chút xuân dược này, đối với người khác là ân sủng, nhưng đối với một thai phụ thì chẳng khác nào mượn dao giết người.

Vấn đề là, tại sao lúc ở Ngự Thư phòng, xuân dược không phát tác? Tại sao Lý công công cũng uống canh, lại hoàn toàn không có gì bất thường? Nếu dược tính sớm phát tác, Hồng Hi đế nhất định thà tùy tiện gọi một phi tần đến thị tẩm, cũng sẽ không trở về đây tổn thương Tô Điềm Noãn.

Tô Điềm Noãn đang mơ màng ngủ, cảm thấy có bàn tay quen thuộc đang sờ loạn trên người nàng. Nàng vội vàng mở mắt ra, ngăn Hồng Hi đế lại, hoảng hốt nói:

“Bệ hạ, không được, không được tổn thương đến hài tử…”

Hồng Hi đế tựa cằm lên trán nàng, hổn hển thở một lúc, cuối cùng vỗ vỗ đầu nàng, khàn khàn nói:

“Trẫm sẽ không làm hại con của chúng ta… Ngoan, ngồi dậy, thổi tiêu cho trẫm.”

Tô Điềm Noãn ngẩn người, không biết tại sao nửa đêm bệ hạ lại muốn nghe thổi tiêu, chẳng lẽ tiếng tiêu có thể khắc chế dục vọng? Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, đối với âm luật cũng có hiểu biết ít nhiều, liền nói:

“Dạ được, để thần thiếp gọi Xuân Hương mang tiêu đến.”

Nàng đang định đứng dậy gọi Xuân Hương, đã bị Hồng Hi đế kéo xuống. Người dở khóc dở cười cắn nhẹ vào vành tai của nàng, thì thầm:

“Thỏ con ngốc, không cần gọi Xuân Hương, tiêu ở trên người trẫm.”

Tô Điềm Noãn ngẩn ra, nói:

“Bệ hạ, từ lúc nào người trở nên yêu thích âm nhạc như vậy, còn mang nhạc khí lên giường ngủ?”

Hồng Hi đế đột nhiên cảm thấy thật bất đắc dĩ, thật muốn đem con thỏ ngốc này nướng chín sau đó ăn luôn vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.