Bùi Tước vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không phải là người tốt. Chưa nói đến những chuyện
khác, chỉ riêng về phương diện tình cảm, anh không thể làm dứt khoát rõ
ràng được.
Trước khi cùng Cổ Băng xác định quan hệ, ông cụ nhà
anh biết rõ tính cách của anh như thế nào, liền trực tiếp hạ “Thánh
chỉ”: Hoặc là sống yên ổn như bây giờ, tìm một người phụ nữ làm bạn gái, sau đó không bao lâu sẽ kết hôn sinh con; Hoặc là quay về thừa kế sản
nghiệp của gia đình, phụ nữ thì chơi đùa tùy tiện cũng được, có con hay
không cũng chẳng sao. Nhà họ Bùi vẫn thừa khả năng nuôi thêm một người
rảnh rỗi.
Thực tế chứng minh, Bùi Tước cũng không có khả năng
điều hành sản nghiệp, mà bản thân anh cũng tự biết điều này cho nên
không chút do dự mà lựa chọn phương án thứ nhất.
Về phần bạn gái Bùi Tước chọn là ai? Người phù hợp nhất chính là Cổ Băng xinh đẹp như thiên nga trắng cùng anh lớn lên từ nhỏ.
Mọi việc phát triển vô cùng tự nhiên, như thể vốn dĩ phải vậy. Người bạn
gái này, thay vì nói là anh tìm được thì phải gọi là lựa chọn mới đúng.
Đối với Bùi Tước, anh chỉ có hai khái niệm -- chơi hoặc là muốn chơi. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, cô gái giống như con vịt nhỏ xấu xí là Ngô Khiết Tào lại có thể xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên.
Hai ngày sau sự kiện say rượu kia, Ngô Khiết Tào vẫn không có liên lạc gì.
Việc đó cũng có thể cho qua, dù sao cả hai người đều muốn tránh mặt
nhau.
Chỉ có điều, Bùi Tước chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại gặp lại Ngô Khiết Tào ở trong hoàn cảnh này.
Anh nhìn Ngô Khiết Tào mặc quần áo hở hang, mặt đỏ bừng đi đến gần ghế lô,
nụ cười miễn cưỡng gượng gạo, tay chân thì cứng ngắc, trông cô rất giống như đang đi ra pháp trường.
Đương nhiên, những thứ đó cũng không cản trở việc cô được người ta trang điểm thành một mỹ nhân.
“Đạo diễn Bùi, một mình chúng ta ngồi đây uống rượu thật chẳng có ý nghĩa.
Cho nên tôi đã gọi ngôi sao nhỏ của công ty chúng tôi đến đây, anh
xem......”
Lục Nhân Bính đặt đôi đũa xuống, vẻ mặt nịnh nọt,
nghiêng nửa người về phía Bùi Tước. Thấy Bùi Tước tránh né mình mà cũng
không xấu hổ, chỉ lẳng lặng lùi lại một chút – riêng động tác này đã làm bại lộ bản chất của anh ta.
Có thể thấy rõ, Ngô Khiết Tào hiển
nhiên rất kinh ngạc, cô mở to hai mắt, xấu hổ mím môi, ánh mắt của cô rõ ràng như đang nói: “Sao lại là anh?”
“Ồ? Tôi chưa từng thấy cô gái này, là một nhân vật nhỏ sao?”
Sỉ nhục, tuyệt đối sỉ nhục! Đôi mắt Ngô Khiết Tào hiện rõ lên cảm xúc của cô.
Bùi Tước càng thêm vui vẻ: “Bộ dạng cũng coi như tạm được...... Chỉ có điều lại không có khí chất.”
Anh đi chết đi!-- Ngọn lửa trong mắt Ngô Khiết Tào gần như muốn phun ra ngoài.
Lục Nhân Bính thấy tuy rằng ngoài miệng Bùi Tước nói không ra gì, nhưng từ
đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười. Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra
được ý tứ của Bùi Tước, huống chi Lục Nhân Bính này lăn lộn trong giới
giải trí đã nhiều năm, sớm thành tinh rồi.
“Vậy để cô ấy lại chứ?”
“Ừm...... Để lại đi.”
Trong làng giải trí hỗn loạn này, những ngôi sao trẻ không mấy tên tuổi có
khát vọng vươn cao quả thực rất giống một món hàng, là loại mặt hàng rẻ
mạt nhất.... ....
Đương nhiên, có một chút tiếng tăm thôi cũng
tốt, ít nhất cũng có thể cự tuyệt – nhưng đáng tiếc Ngô Khiết Tào chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong vòng Giải trí ăn thịt người này.
Ngô Khiết Tào nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau khi mở mắt ra đã có thể nhẹ nhàng mỉm cười.
Đi trên đôi guốc gót mảnh, Ngô Khiết Tào thong thả bước đến trước mặt Bùi
Tước, khóe miệng khẽ cong, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.
Bùi
Tước không nói gì, nhưng Lục Nhân Bính lại không có tính nhẫn nại được
như vậy, anh ta liếc nhìn Ngô Khiết Tào một cái, hào sảng nói: “Mau rót
rượu cho đạo diễn Bùi đi!”
Ngô Khiết Tào ngoan ngoãn rót rượu, tóc mai theo động tác của cô mà khẽ lay động, tăng thêm một phần gợi cảm.
Bùi Tước cười khẽ, uống hết.
Ngô Khiết Tào tiếp tục rót rượu.
Bùi Tước vẫn uống hết.
Ngô Khiết Tào lại tiếp tục rót rượu!
Bùi Tước đột nhiên nắm chặt tay cô, để không cho người khác nghe thấy, anh hạ giọng nói: “Em coi anh là cái gì hả?”
Ngô Khiết Tào cũng học theo điệu bộ của Bùi Tước, ghé sát miệng vào tai anh thì thầm: “Thùng rượu.”
Người đàn ông mập mạp ngồi ở bên cạnh chú ý hết thảy hành động của hai người
bọn họ, cười cười: “Ai da, hai người đùa giỡn nhau vui quá nhỉ? Xem ra
tính tình của đạo diễn Bùi cũng thật hòa nhã.”
“Cái này sao có
thể gọi là đùa giỡn được? Anh nói khó nghe quá.” Bùi Tước đẩy cái ly đến trước mặt Ngô Khiết Tào, nháy mắt: “Phải không, nhân vật nhỏ?”
--- ------ ------ ------ ------ -------
Sự thật chứng minh, không muốn chết chưa chắc đã thoát chết.
Cho dù đã có bài học của lần trước nhưng Bùi Tước vẫn không ngờ tửu lượng của Ngô Khiết Tào lại kém đến mức này.
Lúc đầu, Bùi Tước còn có thể dìu “con ma men” này bước đi, lúc sau cả người cô mềm oặt, chỉ chực ngã xuống đất.
Không có cách nào khác, Bùi Tước bất đắc dĩ phải ôm lấy Ngô Khiết Tào, buồn
bực vỗ đầu cô một cái: “Này, có phải em đang giả vờ say không thế?”
“Ăn nói cho cẩn thận! Anh không biết em là ai à?”
Bùi Tước hứng thú hỏi: “Vậy em là ai?”
“Em...... là Ngô Khiết Tào tiếng tăm lừng lẫy! Đã giành được......giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của XL, Ngô Khiết Tào!”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi đến tầng hầm gara.
Đặt Ngô Khiết Tào ngồi xuống một chỗ tùy ý, Bùi Tước lấy chìa khóa ra, nói: “Xem ra đã say không biết trời đất gì nữa rồi. Ngô Khiết Tào, anh mới
khen em tự hiểu được vị trí của mình ở đâu xong thì ngay hôm sau đã mang phẩm chất ‘quý giá” đó ném cho chó ăn rồi à?”
Nhanh nhẹn mở cửa
ghế phụ ra, Bùi Tước quay lại đã thấy Ngô Khiết Tào nằm luôn xuống sàn
nhà, liền mở miệng trêu chọc: “Em không chờ nổi anh......” khen à.
Hai chữ cuối cùng Bùi Tước đành phải nuốt vào bụng.
Thân thể Ngô Khiết Tào run lên nhè nhẹ, cô nằm ngửa nhìn thẳng lên trần nhà
màu đen, đôi mắt vốn to tròn phản chiếu ánh đèn lấp lánh sáng ngời.
Giờ phút này, đôi mắt ấy chứa đầy nước mắt.
Ngô Khiết Tào nhìn chăm chăm vào trần nhà: “Anh vẫn luôn...... khinh thường em, có phải không?”
Chẳng qua Ngô Kiết Tào bị áp lực quá lớn nên cần phải giải tỏa ra thôi. Chỉ có điều, phương thức giải tỏa có chút kỳ lạ.
Anh bước nhanh tới định đỡ cô dậy.
Ai ngờ Ngô Khiết Tào vung tay lên, tuy rằng không công kích đến Bùi Tước nhưng cũng cản được động tác của anh.
Ngô Khiết Tào hơi nghiêng đầu, nhìn Bùi Tước :“Em biết, anh rất khinh thường em.”
Cô vô cùng bình tĩnh, bắt đầu tự thuật: “Từ nhỏ, em chỉ có thể sắm vai là người hầu của Cổ Băng.”
“Cô ấy giống như thiên nga trắng, còn em chỉ là vịt con xấu xí. Cô ấy trời
sinh đã hấp dẫn tầm mắt của người khác, còn em không chiếm được một chút chú ý nhỏ nhoi nào. Ngay cả khuôn mặt dễ coi này cũng phải dựa vào việc trang điểm mới có. Em ấy à, cũng chỉ có thể đi theo sau Cổ Băng mà
thôi, khi người khác tôn sùng thiên nga trắng cao quý đó thì mới có thể
chú ý đến em một chút, không phải sao?”
Nội tâm Bùi Tước run lên: “Ngô Khiết Tào, rốt cuộc em có say thật không đấy?”
“Đã nói em là nữ diễn viên xuất sắc nhất cơ mà, say làm sao được!”
Bùi Tước nhướng mày: “Xem ra là say thật rồi.”
“Bùi Tước, anh có thể đừng đâm vào vết thương của em nữa, có được hay
không?” Ngô Khiết Tào đột nhiên rống lên, nước mắt tuôn ra không ngừng,
lăn dài qua khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Cô vẫn nằm im ở đó.
“Em rất muốn trở thành nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thật đấy! Thực sự, thực sự rất muốn.”
Bùi Tước đơn giản vứt chìa khóa xe sang một bên, ngồi xếp bằng ở bên cạnh cô: “Được, em tiếp tục nói đi.”
“Anh cũng biết mà, phía trước em luôn luôn có Cổ Băng chặn lại! Cô ấy là bạn thân của em, em cũng rất quý cô ấy, nhưng Cổ Băng chỉ vĩnh viễn coi em
là người hầu.”
“Giống như Lễ trao giải lần này của XL vậy, cô ấy
giành được giải thưởng, cảm ơn hết người này đến người khác, thậm chí là tự lăng xê ...... Có đúng không?” Ngô Khiết Tào hơi ngẩng đầu.
“...... Ừ.”
Nhìn Bùi Tước thừa nhận, Ngô Khiết Tào lại thả đầu xuống.
“Bốp” một tiếng, âm thanh đầu cô tiếp xúc với mặt đất khiến cho Bùi Tước thoáng rùng mình.
Ngô Khiết Tào dường như không cảm thấy đau đớn, tiếp tục phát tiết uất ức
trong lòng: “Ngay cả người bạn trai ‘thần bí’ là anh cô ấy cũng cảm ơn,
nhưng với em lại chỉ gói gọn trong một câu ‘Cảm ơn bạn bè và người thân
vẫn luôn bên tôi’ là xong. Anh nói xem, có phải cô ấy chưa bao giờ
nghiêm túc nghĩ cho em không?”
“Ngô Khiết Tào, não của em...... bị chấn động rồi à?”
“Cô ấy thực sự chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ cho em cả! Đúng là thế đấy! Dù
sao thì cũng không phải là lần đầu tiên, quan trọng là, vì cô ấy là bạn
thân của em, con mẹ nó có muốn chửi thề cũng không thể nói! Ngay vào
thời điểm đó, em đột nhiên nảy ra ý nghĩ...... Mình nhất định phải trở
thành nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Nhưng hôm nay em lại đi tiếp
khách thế này, anh có cảm thấy thất vọng chút nào không?”
“Dù vậy em vẫn muốn thắng, rất muốn thắng! Em muốn trở thành người đứng đầu, em muốn Cổ Băng phải thua mình một lần!”
Nói xong câu đó, Ngô Khiết Tào liền im lặng, không động đậy nữa.
Bùi Tước cũng không biết hiện tại trong lòng mình đang nghĩ cái gì.
Cổ Băng là nữ thần, cái này mọi người đều biết. Cũng bởi vậy, cô ấy cần
chú ý đến quá nhiều thứ, tác phong làm việc hay cách thức nói chuyện đều phải có nề nếp. Nếu giới Giải trí có thể viết ra một cuốn sách, thì lời nói và hành động của Cổ Băng có thể viết thành sách giáo khoa được rồi.
Tầng hầm gara rất ít người, cho dù có bật đèn thì vẫn không thể át được vẻ tối tăm trong không gian rộng lớn này.
Bùi Tước chợt nhận ra Ngô Khiết Tào đang nỉ non cái gì đó.
Anh thay đổi tư thế, ghé sát tai mình vào gần miệng cô.
Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng thốt lên: “Bùi Tước...... Bùi Tước, em muốn đoạt
anh từ tay của Cổ Băng...... . Rõ ràng chúng ta đều cùng nhau lớn lên,
rõ ràng...... là em yêu anh trước. Bùi Tước......”
Bùi Tước lập
tức nhảy dựng lên, lùi về phía sau vài bước, anh chỉ tay vào Ngô Khiết
Tào đang nằm trên mặt đất như heo chết: “Nói! Em giả say có phải không?”
“Ục......”
Mùi của bãi nôn sộc vào mũi, Bùi Tước mất hết cả khí thế, cả người uể oải:
“Được rồi...... Là say thật, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ạ.”
Đang lúc Bùi Tước rối rắm không biết phải nâng con heo chết này lên xe như thế nào thì di động của Ngô Khiết Tào chợt đổ chuông.
“Nghe điện thoại nào ~ nghe điện thoại nào ~ nghe điện thoại nào ~” Giọng nói của Cổ Băng từ di động phát ra không ngừng.
Đây là đoạn ghi âm trong lúc vui đùa hai người làm cho nhau. Cổ Băng dùng
giọng của Ngô Khiết Tào, còn Ngô Khiết Tào dùng giọng của Cổ Băng.
Do dự một chút, Bùi Tước cầm di động của Ngô Khiết Tào lên.
Là Cổ Băng gọi tới .
Rõ ràng giữa anh và Ngô Khiết Tào không hề phát sinh cái gì, chỉ nhận một
cuộc điện thoại thôi cũng rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao anh
lại chột dạ .
Mãi cho đến khi chuông điện thoại ngừng hẳn vẫn không có người nghe.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới tìm đến phụ nữ
để gây phiền phức, còn người phụ nữ thông minh sẽ tìm đến đàn ông để kể
khổ.
Điều đó cũng có nghĩa là nếu giữa hai người không có khoảng cách quá lớn thì sẽ rất khó nảy sinh ra các vấn đề về tình cảm.
Mà khoảng cách đó lại là “thanh kiếm lợi hại” của tiểu tam.
Do vậy, nếu không có khoảng cách thì tiểu tam đủ tư cách phải biết tạo ra cơ hội xây dựng nên khoảng cách ấy.
Thản nhiên vô ý tố khổ sẽ khiến cho cảm xúc tiêu cực chậm rãi, chậm rãi, ăn
mòn nội tâm của Kim chủ. Như vậy, không chỉ duy trì được hình tượng vô
tội của bản thân mà vẫn có thể đạt được mục đích.
Tuy nhiên, tiểu tam không đủ chuyên nghiệp mà tố khổ quá mức rõ ràng ngược lại sẽ phản tác dụng.
Mà tôi...... Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.