Ngô Khiết Tào chậm rãi mở mắt ra. Đầu óc hỗn độn của cô nhanh chóng tỉnh táo.
Vì hiện tại cô đang nằm ở một nơi mang đến cho cô một cảm giác rất quen
thuộc. Xung quanh chỉ thuần một màu trắng không có tạp chất, thậm chí
không thấy được điểm dừng, giống như cô đang bị nhốt trong một cái hòm,
mà cái hòm này không thể nhìn thấy bốn vách ngăn.
Vì sao Ngô
Khiết Tào lại ví nơi này như một cái hòm? Sao cô có thể khẳng định được
điều đó? Tại sao trong lòng cô lại ngập tràn sự nghi hoặc khó hiểu?
Ngô Khiết Tào có vô số nghi vấn, nhưng lại không có ai trả lời.
“Có ai không?” Ngô Khiết Tào bất an đứng lên, tay phải muốn chống tường đứng dậy, lại quơ phải một vùng không khí trống rỗng.
“Có ai không? Có ai không?” Cô liên tiếp hô to.
Nhưng đúng là gặp quỷ, vẫn không có ai trả lời. Tuy rằng không nhìn thấy điểm dừng, nhưng tiếng nói của cô vẫn liên tục vọng lại.
Cảm giác này, rất quen thuộc, rất quen thuộc!
“Mẹ......”
Âm thanh từ xa xa truyền đến khiến Ngô Khiết Tào chấn động.
“Mẹ......” Tiếng gọi dần dần rõ ràng.
Giọng trẻ con non nớt càng tới gần thì Ngô Khiết Tào lại càng kích động. Hoàn toàn không còn sự trấn tĩnh khi đối mặt với Kim chủ nữa, giờ phút này
dáng vẻ của cô hết sức bối rối vội vã, tuyệt đối không thể nói là tao
nhã – Không cần biết trước mặt người khác cô có thân phận gì, ngay tại
lúc này cô chỉ là một người mẹ mà thôi.
“Vi Vi, Vi Vi, con ở đâu, Vi Vi?”
“Mẹ......”
“Vi Vi?”
Ngô Khiết Tào lảo đảo đứng lên, cô mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm trong hy
vọng, nhưng tìm thế nào cũng không thấy được bóng dáng của con gái đâu.
Cô điên cuồng chạy xung quanh, bởi vì vận động quá mức mà tiếng hít thở
dần trở nên dồn dập, giữa không gian vắng lặng lại càng thêm rõ ràng.
Cô cố gắng hoà hoãn thở thật nhẹ, muốn bắt lấy tiếng gọi yếu ớt thỉnh thoảng thoáng qua kia.
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng chết chóc.
Trái tim Ngô Khiết Tào lạnh dần đi, cô nhắm mắt lại, thẫn thờ ngã ngồi xuống đất, ngẩng cao đầu, tựa như một con thiên nga cô độc. Đáng tiếc ở nơi
này không ai thưởng thức được vẻ đẹp của cô.
--[Người chơi sử dụng quá nhiều điểm cho hai thế giới.]
[ Mong người chơi không quên, chỉ có tích đủ 10.000 điểm thì người chơi
mới có thể lấy được manh mối về Chu Vi – con gái của ngài.]
Tôi không biết rốt cuộc mục đích của các người là gì.
[ Chờ người chơi vượt qua hết các nhiệm vụ để ‘Tìm được Chu Vi’ thì tất cả sẽ được công bố.]
Không thấy nực cười sao? Rõ ràng là các ngươi giấu con gái của tôi đi, lại muốn tôi bán mạng vì các người nữa ư?
[ Trò chơi này không phải là trò đùa.]
Các người chưa nghĩ đến chuyện này phải không? Nếu cứ tiếp tục như vậy,
chung quy sẽ dẫn đến tâm lý chán nản. Tới một ngày tôi chán ngấy cái trò chơi này thì sẽ ra sao đây?
[ Chỉ cần người chơi chưa tìm được Chu Vi thì chúng tôi tin ngài sẽ không có những suy nghĩ đó.]
Ồ? Vậy thì...... tôi mệt mỏi rồi.
Ngô Khiết Tào chậm rãi lùi dần về phía sau, lần đầu tiên nói chuyện với hệ
thống mà không phải qua tâm niệm, cô nói to ra tiếng: “Tôi đánh cược,
các người chỉ có một người chơi là tôi mà thôi.”
[ Ngài không đánh cược nổi đâu.]
Tôi cá là tôi thắng, có những khi tôi mềm lòng nhưng đều không bị trừng phạt, tôi đã biết rõ điều đó rồi.
[ Người chơi không nên có suy nghĩ này...... Chúc ngài chơi vui vẻ.]
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau ngày tụ tập đó, cuộc sống bình thường của Ngô Khiết Tào không có gì xáo trộn -- buổi sáng như thường lệ bị đánh thức một cách “thô bạo”, sau đó vui vẻ ăn điểm tâm nhân tiện đùa giỡn em trai Cổ Hạo. Nắm rõ hành trình hoạt động trong ngày để tiếp tục cố gắng mà cũng chả có thành quả lắm,
buổi chiều về nhà xem TV, xem luôn tới tối, sau đó lại ăn bữa tối do Cổ
Hạo chuẩn bị.
Quả thực là cuộc sống hoàn mỹ giống như heo.
Ngô Khiết Tào bắt chéo chân, miệng nhai táo, bấm loạn xạ cái điều khiển TV, dáng vẻ tùy ý giống hệt ‘nữ hán tử’, hoàn toàn coi như không thấy sinh
vật giống đực đang ngồi bên cạnh mình.
Đột nhiên, cô nuốt vội
miếng táo trong miệng, híp mắt lại, lên tiếng hỏi: “Này, cậu có cảm thấy thiệt thòi khi làm người đại diện cho tôi không?”
“Hả?”
Cổ Hạo khó hiểu quay sang, thì thấy ánh mắt của Ngô Khiết Tào vẫn nhìn
chằm chằm vào màn hình TV. Anh cũng nhìn theo tầm mắt của cô, trên màn
hình là Cổ Băng với nụ cười chuẩn 45 độ xinh đẹp.
Cổ Băng luôn là một nữ thần với ánh sáng chói lọi, mà Ngô Khiết Tào từ trước tới nay
vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ không hấp dẫn được ánh mắt của công chúng.
Thu ánh mắt trở về, Ngô Khiết Tào quay đầu, nhìn chăm chú vào người đại diện nhà mình.
Ánh mắt của hai người bất giác chạm vào nhau.
Ngô Khiết Tào tận lực giả bộ như không có chuyện gì, vừa nhún vai vừa với
tay lấy thêm một miếng táo: “Cậu thấy đấy, tôi lăn lộn đã lâu như vậy mà vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi. Nếu cậu muốn làm đại diện của ai đó
thì sao không đi tìm chị của cậu ấy, có phải hơn không?”
“Chuyện đó không cần chị lo, tôi muốn làm đại diện cho ai thì kệ tôi! Đâu phải vì chị chứ?”
“Phải không?” Ngô Khiết Tào chậm rãi di chuyển sát về phía Cổ Hạo, thu hết
hành động bất giác trốn tránh của Cổ Hạo vào trong đáy mắt, cô nở một nụ cười ám muội, nhét miếng táo vào trong miệng anh.
Cổ Hạo sững sờ nhìn thái độ chuyển biến bất thường của Ngô Khiết Tào, theo bản năng
bắt đầu gặm nhấm miếng táo. Tim đập như trống đánh.
Ngô Khiết Tào thản nhiên lùi người lại, coi như không có chuyện gì mà khôi phục lại
bình tĩnh. “Tôi chỉ trêu cậu một chút thôi, nhóc ạ. Thật không ngờ cậu
lại trung thành như vậy.”
--[ Nhiệm vụ ẩn: Lấy được tám phần thật tâm của Cổ Hạo ~Đã hoàn thành ~; Đạt được 1500 điểm.]
[ Tổng điểm hiện giờ của người chơi: 7500 phân]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Ngày công bố kết quả thử vai.
Cứ trôi qua một ngày là không biết có bao nhiêu người nóng lòng không yên.
Bất kỳ ai đã tham gia thử vai không cần biết bận rộn đến mức nào, đều nắm
chắc di động trong tay, có chết cũng không chịu thả. Chỉ sợ bên đoàn làm phim gọi điện đến lại không bắt máy kịp thời.
Đây chính là thời khắc mấu chốt liên quan đến việc sự nghiệp diễn xuất có thể nâng lên một tầm cao mới hay không!
Mà fan của những nữ mình tinh đó cũng không ngừng theo dõi lùng sục trang
weibo chính thức của đoàn làm phim, có gắng tìm ra một chút dấu vết hay
manh mối gì đó.
Nhưng tất cả những việc đó đều không liên quan
đến Ngô Khiết Tào, cô vẫn là cô, ánh sáng lấp lánh của người khác cũng
chẳng chiếu đến đầu cô được.
Nhưng thật ra, hôm nay Cổ Hạo thức
dậy sớm hơn mọi ngày, ôm tất cả những món điểm tâm mà Ngô Khiết Tào
thích ăn, tâm tình vui sướng đến lạ thường. Trên đường tới nhà trọ của
cô, nụ cười trên môi anh không tài nào giấu đi được – theo cách nói của
người nào đó là chính là cười đến ngu luôn.
Phòng vẫn như vậy, mà người lại không thấy đâu.
Có lẽ là bởi hôm nay sẽ thông báo kết quả thử vai nên mới dậy sớm để rèn
luyện đây mà. Cổ Hạo cười khẽ, đặt hết điểm tâm lên trên bàn.
--[ Người chơi, ngài nhất định sẽ hối hận vì hành động này của mình .]
Từ rất xa, Ngô Khiết Tào đã nhìn thấy xe của Cổ Hạo đang tiến về phía bên này, cô lập tức chạy vào một góc núp đi.
--[ Đến một ngày ngài hối hận, cho dù có muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.]
Xác nhận xe của Cổ Hạo đã đi qua, Ngô Khiết Tào thở phào một hơi, sửa sang lại quần áo liền bước lên chiếc sẽ đã sớm đợi sẵn.
“Lái xe lái xe!”
Thấy dáng vẻ vội vã của Ngô Khiết Tào, lái xe tò mò hỏi: “Em gái à, vội như vậy là muốn đi đâu?”
“Khu biệt thự Tư Viễn.”
“Ồ, người ở khu đó không phú thì cũng quý. Gặp bạn trai sao?”
Ngụ ý: Là đi tìm Kim chủ ư?
Suy nghĩ này cũng không thể trách anh ta được, dù sao một người phụ nữ trẻ
tuổi, trang điểm xinh đẹp mà lại muốn đi đến khu dành cho nhà giàu thì
khó trách sẽ khiến người khác hiểu sai.
Rũ mắt xuống, Ngô Khiết
Tào suy tư một chút, chờ đến khi lái xe tò mò đến sốt ruột mới chậm rãi
nở một nụ cười thần bí: “Anh ta không xứng.”
--[ Người chơi nên nghĩ đến con gái của mình.]
Lái xe thấy Ngô Khiết Tào không có vẻ lạnh lùng, diện mạo cũng khá xinh
đẹp, dọc đường đi đều ra sức tâm sự, trò chuyện với cô. Nhưng ngoại trừ
mấy câu lúc mới lên xe, còn về sau lái xe có nói nhiều đến mức nào cô
vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Ánh mắt của cô chỉ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Còn thiếu mỗi việc viết thẳng ba chữ “Đừng quấy rầy” lên mặt mà thôi.
Rốt cuộc lái xe cũng thức thời, chỉ thỉnh thoảng nói hai ba câu gây cười.
Tiếng động cơ ô tô cùng tiếng huýt sáo của lái xe hòa vào nhau, Ngô Khiết Tào dựa đầu vào cửa kính, cả người thả lỏng rung lắc theo xe.
--[ Người chơi, chúng ta cần nói chuyện một chút.]
Có cái gì cần nói? Tôi cảm thấy cứ trực tiếp đi tìm Bùi Tước là được, gọn
gàng dứt khoát, đơn giản lại đỡ phiền phức, rất tốt đấy chứ!
--[ Con gái của ngài......]
“Lái xe, lái nhanh lên.”
“Được rồi!”
...... Thời điểm Ngô Khiết Tào vô cùng sốt ruột chạy tới nơi thì Bùi Tước đang ngồi đọc báo.
Thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Ngô Khiết Tào, anh khẽ nhíu mày, giơ tờ báo
ra trước mặt cô, nói: “Trên báo không có tin bốn người chúng ta chơi 4P
đâu, em vội vã chạy tới đây để làm gì?”
Khoảng cách giữa hai người đã đủ gần, cách nhau một cánh tay là đủ rồi.
“Bốp.” Nắm đấm của Ngô Khiết Tào đập thẳng vào mắt Bùi Tước, ngay lập tức, nước mắt theo phản ứng sinh lý của Bùi Tước chảy ra.
“Ngô Khiết Tào, em bị trúng gió hả?”
--[ Hệ thống kiểm tra đến xác nhận nước mắt của Bùi Tước.]
[ Đã kiểm tra xong, nước mắt này không phù hợp với tiêu chuẩn của nhiệm vụ, mong người chơi không ngừng cố gắng.]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
Xoa xoa bàn tay, Ngô Khiết Tào mím môi trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nhưng Bùi Tước thì chẳng hiểu anh đang trong tình huống gì: “Chết tiệt, rốt
cuộc thì em muốn làm gì? Ngô Khiết Tào, vai nữ chính còn chưa chính thức giao đến tay em mà em dám làm càn như vậy hả?”
Ngô Khiết Tào không hề bị ảnh hưởng, cô bình tĩnh hỏi: “Có muốn tiếp tục không?”
“Tiếp tục cái gì?! Tiếp tục đánh anh á?” Bùi Tước càng thêm tức giận.
--[ Không, người chơi. Chúng ta cần phải nói chuyện.]
Nhìn Bùi Tước đứng trước mặt không ngừng kêu gào, Ngô Khiết Tào thản nhiên
nói: “Hẹn gặp lại.” Nói xong, cô thở dài rồi nhắm mắt lại.
--[ Người chơi, ngài bức tôi đi ra, rốt cuộc là muốn cái gì?]
Các người biết rõ hơn tôi mà.
--[ Người chơi, tôi vẫn cho rằng chúng ta phối hợp rất tốt.]
Đúng vậy, cùng phối hợp với một dạng máy móc đương nhiên là rất tốt rồi.
--[ Người chơi, nếu tôi là một thứ máy móc ...... ngu dốt, thì hiện tại
cũng không có cách nào đàm phán điều kiện với ngài rồi, dù sao con gái
của ngài......]
Các người không dám giết nó.
Có những
thời điểm tôi cảm nhận được sự phẫn nộ mà các người dành cho tôi, nhưng
trước sau như một vẫn dùng từ “ngài” để xưng hô. Để uy hiếp các người,
tôi thậm chí còn đấm Bùi Tước một quyền, nhưng các người vẫn rất kiên
nhẫn phân tích tình huống.
Bởi vậy, cho dù hệ thống có trí não như bình thường thì vẫn có những hạn chế nhất định.
...... Còn muốn nói cái gì nữa không?
--[ Con gái của ngài: Ở trong tuyết trắng.]
Cái gì?
--[ Thông tin còn lại xin người chơi tự tìm hiểu.]
Tôi vẫn luôn cảm thấy các người còn giấu giếm tôi điều gì đó.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tại rất nhiều thời điểm, giả bộ tức giận để được một bước lại đòi thêm một tấc cũng là biện pháp tốt.
Tuy rằng cách làm đó xấu, nhưng thực tế vốn là như vậy.
Một sự việc, nếu chủ động tích cực quá mức có đôi khi lại dẫn đến hiệu quả
ngược lại. Nhưng khi đã thành thục được việc giả bộ tức giận, thì ngay
cả khí thế đã có thể áp người khác xuống một bậc rồi.
Là người
luôn nắm quyền chủ động trong tay sẽ không biết phải làm thế nào khi có
một ngày anh ta bất ngờ bị phản kháng. Chúng ta phải nhân lúc tâm trí
anh ta nhiễu loạn mà bắt lấy cơ hội đạt được mục đích.
Hệ thống và đàn ông cũng giống như nhau mà thôi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.