“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng sấm rền vang, sáu người Quan Tiểu Tiểu bị quăng ngã giữa trời mưa gió, hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống người họ, đập vào miệng vết thương.
Mỗi thành viên trong nhóm đều có ít nhất hai vết thương trên người, một là của tiểu tang thi, còn lại là do Mặc Ngôn động thủ. Hai nhát đều cắt sâu vào thịt, khi nãy hoảng sợ và khát vọng sống lấn át nỗi đau, bây giờ bị nước mưa xối trúng, đau đớn lập tức bùng nổ gấp hai, ba lần.
Sự thống khổ này vượt quá sức nhẫn nại của họ. Sáu người đồng thời lấy tay che kín vết thương, quay cuồng mơ hồ trong cơn mưa.
Mưa ở thời kì mạt thế mang theo virus tang thi, chỉ cần dính mưa sẽ có khả năng nhiễm bệnh, càng miễn bàn đến người bị thương như họ, một khi ướt mưa thì xác suất hoá tang thi...
Đám người cắn răng chịu đựng sự đau xót, nghĩ đến chuyện đấy mà mặt trắng bệch, họ tuyệt vọng nằm sấp trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân mà bò, họ phải đi trú mưa!
Mặc Ngôn vung dây đằng trên tay, một lần nữa hất văng sáu người đang lết lại gần kho hàng.
“Cầu anh, cứu tôi!”
“Cho tôi đi vào!”
“Tôi không muốn chết.”
“Cứu tôi, cứu tôi đi, anh muốn cái gì tôi cũng đưa mà!”
....
Bọn họ vừa khổ sở cực độ vừa van nài trong vô vọng. Mặc Ngôn lạnh nhạt, dùng dây đằng đóng cửa lớn vừa bị anh đá biến dạng đôi chút lại.
“Phanh!”
Hai cánh cửa sắt hợp vào nhau, che khuất hình ảnh bên trong nhà kho, ngăn cản mấy người phía ngoài.
Bốn người đứng im như tượng, không thể dừng hoảng hốt nuốt nước miếng, quan sát Mặc Ngôn mặt vô cảm làm một loạt động tác.
Mặc Ngôn chưa để ý tới họ, anh trả dây đằng cho tiểu tang thi, ngón tay cậu giật giật, dây đằng hoá thành những đốm sáng xanh le lói, tất cả nhập vào cơ thể cậu.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi đến chỗ chiếc xe.
Anh mở cửa, cẩn thận đặt tiểu tang thi nằm lên ghế sau đó bản thân cũng nhấc chân tính lên xe.
Bốn người thấy Mặc Ngôn hoàn toàn làm lơ họ, không khỏi tám mắt nhìn nhau.
“Vị huynh đệ này, cảm tạ anh đã cứu chúng tôi, ân cứu mạng của anh tôi chẳng có gì để báo đáp, ngày sau nếu anh gặp chuyện cần giúp, chúng tôi chắc chắn vượt lửa băng sông, không chối từ.”
Một nam nhân cao to trong bốn người tiến ra nói.
“Đúng rồi, người anh em, chưa kịp giới thiệu với anh, tôi tên Hồ Lâm Dực, dị năng là hệ biến dị, trước mắt mới thăng đến cấp ba.”
Hồ Lâm Dực chỉ vào nữ sinh duy nhất bên cạnh.
“Đây là em gái tôi, Hồ Kiều, dị năng không gian cấp hai, bên phải là Trần Mậu Tiêm, dị năng hệ phong cấp hai, người cuối cùng là Tô Tử Ninh, dị năng tốc độ cấp ba.”
“Mặc Ngôn.”
Mặc Ngôn lướt mắt qua bốn người họ, “Không cần.”
Nói rồi anh ngồi vào ghế lái, nhanh chóng đóng cửa.
Hồ Lâm Dực sửng sốt, không cần báo đáp?
“Từ từ, huynh đệ.”
Hồ Lâm Dực giữ chặt cửa, ngăn nó khép lại.
“Còn chuyện gì?”
Nhãn thần của Mặc Ngôn lạnh băng, Hồ Lâm Dực trực tiếp đối diện ánh mắt ấy, tay chân tức khắc có chút cứng đờ.
Đầu Hồ Lâm Dực trống rỗng, quên mất mình muốn nói gì, qua một lúc hắn mới vươn tay, đưa ra mấy viên tinh hạch, thấp thỏm nói.
“Đây là, là tinh hạch của lũ tang thi anh vừa giết, anh quên lấy.”
Mặc Ngôn nhìn, không hề khách khí tiếp nhận tinh hạch, “Cảm ơn.”
Hồ Lâm Dực thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Mặc Ngôn hiểu được bọn họ vì chuyện của Quan Tiểu Tiểu mà hơi câu nệ và sợ hãi, nghĩ nghĩ, anh nói.
“Các cậu cứ tuỳ ý, nhưng mà đừng phát ra âm thanh quá lớn.”
“Được, được, sẽ không.” Hồ Lâm Dực gật đầu như giã tỏi.
Mặc Ngôn không đáp lời nữa, đóng cửa xe vào. Bảo bối tiểu tang thi của anh không vui rồi, bây giờ anh phải đi dỗ người đây.
Cửa xe vừa bấm khoá, tiểu tang thi nghe tiếng cạch lập tức xoay người bổ nhào vào lòng Mặc Ngôn.
“Mặc, Mặc.”
“Ngoan.”
Mặc Ngôn cởi áo choàng trên người tiểu tang thi, lấy một cái chăn từ không gian ra, lần thứ hai bọc quanh tiểu tang thi.
“Bảo bối đừng tức giận, lúc nãy anh không có nhìn ả ta.”
Từ khi Quan Tiểu Tiểu vừa kéo quần áo xuống, Mặc Ngôn đã cảm nhận được nộ khí không ngừng bành trướng trên người tiểu tang thi.
Bảo bối nhi của anh ngày càng giống nhân loại, hỉ nộ ái ố trong thất tình lục dục* theo thời gian trôi đi cũng trở nên rõ ràng hơn.
(*) Chi tiết mọi người search trên gg ạ
Thất tình: 7 sắc thái biểu cảm của con người.
Lục dục: 6 ham muốn với người khác giới hay một đối tượng bên ngoài.
Tuy rằng Quan Tiểu Tiểu chọc giận tiểu tang thi làm anh khó chịu nhưng nghĩ vậy, lòng anh vẫn là cao hứng phần nhiều.
Mặc Ngôn cười cười hôn môi tiểu tang thi. Tiểu tang thi lập tức vui vẻ hẳn, tay đặt trên vai Mặc Ngôn, ngửa đầu phóng túng* theo động tác của anh.
(*)Gốc: đón ý nói hùa
Ngắm bảo bối ngoan ngoãn trong ngực, thiếu chút nữa Mặc Ngôn đã vươn đầu lưỡi thâm nhập vào giao lưu một phen với tiểu tang thi.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn khắc chế xúc động, chỉ cùng cậu môi chạm môi, dây dưa vài phút mới buông ra.
Ngoài xe, bốn người Hồ Lâm Dực tìm một góc cách xe Mặc Ngôn một khoảng khá xa ngồi xuống, kế tiếp họ đốt đống lửa để sưởi ấm.
Hồ Kiều từ trong không gian lấy ra nồi chén gáo đũa bắt đầu chuẩn bị buổi tối cho đội.
Cả nhóm bị tang thi đuổi theo cả buổi chiều, chẳng kịp nhấp ngụm nước, hiện tại vừa đói, vừa khát, vừa mệt, hận không thể ăn bữa no nê xong trải áo ngủ một giấc thật ngon.
Hồ Kiều đảo đều mì sợi trong nồi, dòm sang nồi mì bị đánh đổ của Mặc Ngôn mà tiếc hùi hụi. Đống bầy hầy ấy có trứng gà, mấy cây rau xanh, hơn nữa ngửi mùi hương thoang thoảng là biết gia vị cũng được nêm nếm đầy đủ.
Cô nhịn không được liếc qua xe Mặc Ngôn, cửa sổ là cửa đặc chế, người ngoài không thể quan sát rõ khung cảnh bên trong.
Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vô cùng thần bí tiến lại gần Hồ Lâm Dực đang băng bó thương tích, kề tai hắn nhỏ giọng thủ thỉ.
“Ca, ban nãy anh nghe thấy tiếng kêu của người ở trong lòng anh ta phải không?”
Hồ Kiều nói, lén lén đưa mắt qua xe Mặc Ngôn mới hỏi tiếp.
“Anh ta sẽ không phải là thật sự nuôi một con tang thi chứ?”
“Đừng nói bậy.”
Hồ Lâm Dực nghe vậy quát khẽ một tiếng, hắn cau mày.
“Tang thi đánh hơi ra mùi nhân loại sẽ nhào lên cắn ngay, nào có nghe lời người ta như thế.”
Trông bóng dáng và động tác phối hợp trôi chảy của hai người, người được Mặc Ngôn ôm có vẻ rất ngoan.
Hẳn là nhân loại đi, tang thi sao hiền quá vậy. Hồ Lâm Dực hơi mông lung suy nghĩ. Hồ Kiều bĩu môi, có chút bất mãn phản bác.
“Em khẳng định em không nghe lầm, chắc chắn là âm thanh của tang thi mà!”
Mạt thế tiến đến, mỗi ngày từng phút từng giây đều phải căng chặt thần kinh để sống sót, bản năng con người sợ chết và luôn chống cự những thứ vô định.
Đối với thứ uy hiếp đến sinh mệnh của nhân loại, tang thi, họ càng phải nắm rõ như lòng bàn tay. Tiếng bước chân, tiếng kêu,... chỉ cần chúng phát ra âm thanh, vừa lọt vào một tai đã có thể nhận ra.
“Đang nói gì thế?”
Tô Tử Ninh đã quấn băng kĩ càng, nhìn anh em Hồ gia đang thì thầm với nhau, y tò mò hứng thú tỏ ý muốn tham gia.
Hồ Kiều lặng lẽ chỉ vào xe Mặc Ngôn.
“Tiếng tang thi lúc nãy anh nghe thấy không?”
Được Hồ Kiều nhắc nhở, Tô Tử Ninh cũng nhớ tới, y ngưng trọng sắc mặt, đè tay Hồ Kiều xuống.
“Nói linh tinh.”
Không biết ý y là bảo Hồ Kiều hồ ngôn hay muốn kêu cô im lặng đi. Trần Mậu Tiêm vừa lúc chăm sóc tốt mấy vết thương trên người, duỗi tay hỗ trợ Hồ Lâm Dực cố định băng vải.
“Phải hay không thì sao, không gây nguy hiểm cho mạng mình là được, mặc kệ người ta đi.”
Trần Mậu Tiêm tiếp tục.
“Theo tôi thì không phải, tang thi không thể làm ngơ nổi miếng thịt người dâng đến miệng đâu, huống chi anh ta là một dị năng giả cường đại, năng lượng thăng cấp cho tang thi trong đó là không kể xiết.
Vị Mặc Ngôn kia ôm cậu ấy chặt như vậy, tôi cũng thấy người ta hôn nhau chụt chụt rồi, thân mật đến thế cũng chẳng chưa hề hấn gì.
Khả năng là tang thi rất thấp, tôi nghĩ người nọ bị bệnh, thanh âm hơi giống tang thi, chúng ta luôn quá nhạy cảm nên mới cảm thấy đó là tiếng tang thi thôi.”
“Hơn nữa khi đi vào, tôi còn nghe cậu ta gọi Mặc Ngôn là Mặc Mặc mà, phải nhớ, tang thi nói chuyện là bất khả thi nha.”
Trần Mậu Tiên một bên phân tích, một bên cầm chén để trước mặt Hồ Kiều tự múc một chén mì.
Ba người khác nhìn khói nghi ngút cũng thấy bụng đánh trống liên hồi, mỗi người chăm chú ngấu nghiến phần mình.
Hồ Kiều chậm chạp gắp mì, suy nghĩ về lời phân tích của Trần Mậu Tiêm, cũng khá hợp lý, tang thi sẽ không nói chuyện, nhưng giác quan thứ sáu của cô vẫn cảm thấy người kia không đơn giản. Cô nuốt đồ ăn xuống, hạ giọng nói.
“Chuyện này không nói được đâu, tang thi cũng tiến hoá, các anh không thấy tác phong của chúng nó ngày một nhanh nhẹn, dị năng cũng lợi hại hơn nhiều sao? Ai biết khi tới cấp độ nào đó sẽ giống như nhân loại chăng?”
“Tiểu thuyết đều viết vậy á.”
Hồ Lâm Dực bất đắc dĩ gõ đầu Hồ Kiều.
“Hiện tại mạt thế còn chưa tới một năm, nếu tang thi thật sự tiến hoá nhanh như em nói, còn trở về hình dáng của nhân loại, vậy chúng ta chuẩn bị xuống mồ nằm hết đi là vừa.
Kể cả có tiến hoá thật, nhà nước chắc chắn sẽ phát hiện chút manh mối để mọi người đề phòng. Hiện giờ tin đồn còn không có, tang thi cấp ba vẫn máu bẩn tanh hôi, hiển nhiên chuyện em nghĩ còn rất xa. Tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết thôi.”
Hồ Kiều che lại đầu, cảm thấy anh cô nói rất đúng, theo tin tức họ nhận được thì cấp bậc cao nhất từng được phát hiện là cấp bốn, thấy nhân loại là đánh, đầu óc hoàn toàn vô dụng, năng lực suy nghĩ còn không có, nói chuyện càng không.
“Đừng nghĩ nữa.”
Tô Tử Ninh xoa đầu Hồ Kiều.
“Họ đã cứu chúng ta một mạng. Dù là tang thi, giữa mạt thế có thể đưa tay giúp đỡ thì cũng là tang thi tốt, so với vài nhân loại ích kỷ còn tốt hơn vạn lần.”
Lời nói của Tô Tử Ninh làm Hồ Kiều ngẫm lại những chuyện cô trải qua từ đầu đến giờ, gắp một đũa mì lớn cho vào miệng, gật đầu thật mạnh.
“Anh nói đúng, đặt lên bàn cân với một đám khốn nạn dám xuống tay với cả đồng loại thì quá tốt luôn!”
Cô nói, mắt trừng trừng cửa lớn nhà kho, bên ngoài đã không còn thanh âm của Quan Tiểu Tiểu và mấy người kia, thầm đoán họ đã tìm đến các nhà máy bừa bộn gần đây để qua đêm.
Nhớ tới chuyện tốt bọn họ làm lúc trước, cô phun ra hai từ.
“Xứng đáng!”
__________________________
Cái thứ giác quan gì mà ghê gớm dữ.