Lôi cầu nện vào máy móc gần đó, một cỗ máy khổng lồ cứ như thế nổ tan thành cát bụi. Tiểu tang thi lập tức thi triển tinh thần lực tạo thành lá chắn cản các mảnh vỡ nhỏ bắn đến chỗ hai người.
Nhưng cũng chỉ ngăn được vụn sắt không cắt qua da thịt, âm thanh oanh tạc vẫn mạnh mẽ lan truyền, bị bốn bức tường chặn đứng thì bật ngược lại, vang vọng chấn động trời đất khắp nhà xưởng.
Ở kho hàng, bốn người Hồ Kiều đang bị sâu ngủ hành hạ, mơ màng lim dim, tiếng nổ kinh người làm họ bừng tỉnh, hoảng loạn không thôi. Bốn người trao đổi ánh mắt, Hồ Kiều cuống quít bò dậy chạy đến cửa lớn.
Ngọn lửa cao tận trời đang nuốt chửng một nhà máy lân cận.
Hồ Kiều nhớ rõ, ấy là hướng mà khi nãy Mặc Ngôn và em trai nhỏ đi tới. Cô không khỏi có chút lo lắng.
“Cấp bậc dị năng của Mặc Ngôn vượt xa chúng ta, nếu anh ta lực bất tòng tâm, chúng ta ngồi đây sốt ruột mấy cũng vô dụng.”
Tô Tử Ninh an ủi Hồ Kiều, “Huống hồ, chưa chắc là bọn họ gặp nguy hiểm.”
Tiếng chuông báo thức ngoài ý muốn xốc lại tinh thần của bốn anh em tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nhưng Quan Tiểu Tiểu và đồng bọn có mặt ngay tại hiện trường lại không có chút dấu hiệu tỉnh dậy.
Hoặc là nói, từ đầu họ vẫn luôn mê man.
Nhóm sáu người co ro ở một góc nhỏ, thời điểm vụ nổ xảy ra lông mi mới run run, tựa hồ muốn quan sát xem đã phát sinh chuyện gì, bọn họ cố hết sức nhấc mi lên, nhưng đôi mắt thoạt ngó không dính gì lại giống như bị bôi keo, chẳng thể mở nổi.
Thần sắc thống khổ hiện ra trên khuôn mặt họ, tựa như chìm trong ác mộng mà lối thoát vĩnh viễn là ngõ cụt.
Mặc Ngôn và tiểu tang thi thờ ơ xem đám người giãy dụa, không hề sợ tiếng vang sẽ đánh thức mục tiêu hạ sát hay thu hút tang thi từ khu vực khác.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi hôn chụt chụt, sủng nịch nhéo mũi cậu rồi mới thả người ta xuống.
“Anh đứng đây trông em.”
Đôi mắt tiểu tang thi tràn ngập sung sướng, cậu vươn tay choàng qua cổ Mặc Ngôn, nhón chân cọ mũi thân thiết.
Mặc Ngôn buồn cười nhìn tiểu tang thi làm nũng, duỗi tay xoa đầu cậu nhà.
Chờ tiểu tang thi thoả mãn xong xuôi mới bước tới chỗ sáu người Quan Tiểu Tiểu. Tiểu tang thi yên lặng đứng trước mặt bọn họ, dây đằng màu xanh non không tiếng động xuất hiện, cuốn lấy cánh tay tiểu tang thi.
Ngón tay cậu giật một cái, động tác ấy như ban cho dây đằng sự sống, các sợi dây sột soạt trườn trên mặt đất, linh hoạt như rắn, bò lên người Quan Tiểu Tiểu và những kẻ khác, quấn thêm vài vòng, cuối cùng buộc chặt tất cả bọn họ.
Kế tiếp, tiểu tang thi nghiêng đầu, thả tinh thần lực ra, chúng theo ý nghĩ của cậu hoá thành những cây kim mảnh, đâm thẳng vào ấn đường của sáu người.
“A!!”
Đám người vốn đang tang thi hoá hét một tiếng thảm thiết, đôi mắt nặng như đeo chì lề mề hé mở, ngay trước mắt là tiểu tang thi khoác áo choàng đen.
Không gian tối đen như mực, cấp bậc dị năng thấp nên họ chỉ có thể mông lung nhìn thấy một bóng người sở hữu đôi mắt màu đỏ tươi nổi bật giữa màn đêm.
Bọn họ hoảng sợ, thi nhau la hét.
Bầu trời xẹt qua tia chớp, chiếu sáng khung cảnh bên trong nhà máy, tiểu tang thi ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt lộ rõ dưới ánh chớp.
“Tang thi!”
Quan Tiểu Tiểu hãi hùng kêu to, trợn mắt trắng dã, ả sắp sửa hôn mê lần nữa nhưng chiếc kim ghim giữa đầu bất ngờ nhói đau, thân thể ả run bần bật, đầu óc lập tức minh mẫn hơn trăm lần.
“Chúng mày mau giết nó!”
Thoát khỏi cơn mê, Quan Tiểu Tiểu hoảng loạn thét chói tai, định dùng tay đẩy mấy người bên cạnh để họ đứng ra chiến đấu, nhưng ả phát hiện bản thân chẳng thể cử động.
“Cứu mạng! Tôi không muốn chết, tôi không muốn biến thành tang thi!”
“Chu Tần, cậu là dị năng hệ hoả đúng không? Mau mau đốt sợi dây chết tiệt này đi chứ.”
“Không xuất dị năng được, sao lại thế này?!”
“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, tôi không thể ăn đâu.”
Những người còn lại cũng ý thức được họ bị kiềm chặt, không cách nào nhúc nhích, miệng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, gân cổ mắng chửi, đồng thời vặn vẹo thân mình kịch liệt hòng tránh thoát sự trói buộc trên người.
Vừa uốn éo, vừa di chuyển cơ thể, ý đồ muốn trốn ra phía sau người khác. Người này núp bóng người kia, mới yên vị thì bị người sau lưng đẩy lên làm bao chắn đạn, đối mặt với tiểu tang thi.
Tiểu tang thi dần mất kiên nhẫn, cậu lật cổ tay ấn dây đằng về mình, sáu người theo đó té lăn ra đất. Cậu chẳng thèm liếc họ một cái, tay cầm đầu dây đằng, bước ra cửa nhà máy.
Sáu người bị kéo lê dưới sàn, cọ xát với nền xi măng, tiểu tang thi bước chân vững vàng, uyển chuyển trước sau như một, thoải mái giống như trên tay không phải chịu trọng lượng vài trăm kí, bộ dáng không hề cố sức.
Trời đổ mưa không ngừng, sấm sét ầm ầm.
Trước khi tiểu tang thi đi vào dưới mưa, Mặc Ngôn im lặng nãy giờ mới tiến lên, nắm bàn tay nọ của cậu. Giọt mưa chưa chạm tới áo choàng đã bốc hơi tiêu biến.
Tiểu tang thi được bàn tay to ấm áp của Mặc Ngôn bao lấy, cậu quay đầu, ghé vào ngực Mặc Ngôn cọ cọ.
“Dù rằng sẽ không nhiễm virus nhưng tốt nhất đừng nên gặp mưa.”
Mặc Ngôn sầm mặt, giáo huấn tiểu tang thi chưa nói câu nào đã chạy đi dầm mưa.
Tuy rằng mưa mạt thế có thể giúp tiểu tang thi tiến hoá, trình độ hung tàn tăng thêm một bậc, chẳng hiểu sao Mặc Ngôn kiêng kị nước mưa sâu sắc, chỉ cần thấy tiểu tang thi dính mưa, tim anh như bị ai đâm xuyên.
Anh cứ cảm giác mưa này đối với tiểu tang thi không hoàn toàn vô hại.
Vậy nên dù hiểu rõ tác dụng của nước mưa, Mặc Ngôn cũng không muốn mưa xối ướt tiểu tang thi, anh tình nguyện giết càng nhiều tang thi, đút tinh hạch cho cậu.
“Rống.”
Tiểu tang thi nhỏ giọng khẽ kêu một tiếng. Nhỏ hơn một chút so với ngày thường, so với thanh âm của nhân loại vẫn khá lớn nhưng Mặc Ngôn lại nghe ra ý nũng nịu, mềm mại.
Tiểu tang thi đúng là đang nhõng nhẽo với anh người yêu, cầu được âu yếm. Khuôn mặt nghiêm túc của ai kia tức khắc tan băng, lộ ra sự cưng chiều.
“Ngoan, nghe lời, nào về anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Mặc Ngôn kề sát vào tiểu tang thi, hơi thở nóng bỏng phủ lên mặt cậu, tiểu tang thi si mê híp mắt, cậu ngửa đầu với tốc độ không tưởng, trộm hôn môi Mặc Ngôn một cái.
“Rống.”
Tên trộm nào đó cực kỳ đắc ý.
Mặc Ngôn thấp giọng phì cười, ánh mắt nhu hoà dừng trên mặt tiểu tang thi. Vừa nhìn, anh ngây ngẩn cả người, mắt không chớp, giơ tay muốn vuốt ve thịt má mềm mại của cậu.
Cẳng chân đột ngột truyền đến cơn đau, động tác tay của anh dừng lại, cúi đầu thì thấy Chu Tần chật vật ngã bên chân mình, há to miệng cắn vào bắp thịt, đôi mắt vừa khẩn cầu vừa hung ác trừng anh.
“Anh muốn cái gì chúng tôi đều dâng hết, bọn tôi nghe lời mà, anh làm ơn buông tha đi.”
“Tôi không muốn chết, Quan Tiểu Tiểu và Chu Tần mới sai, anh muốn giết bọn họ thì cứ việc, tôi không quan tâm, đừng giết tôi mà, đừng mà.”
“Không có tao chúng mày sống nổi tới bây giờ ư? Một lũ bạch nhãn lang* chó đẻ.”
(*) Vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác
Sáu người khóc lóc cầu xin Mặc Ngôn, âm thanh chửi rủa của Quan Tiểu Tiểu thỉnh thoảng xen giữa. Chu Tần không hề có ý định nhả chân Mặc Ngôn ra như cũ.
Ngay lúc nhìn thấy Mặc Ngôn, họ còn không rõ sao, người ấy cùng một giuộc với tang thi, trước đây họ cùng lắm chỉ làm ít việc nhỏ bé không đáng kể, mà kẻ này không những đả thương khiến họ gặp mưa, còn đêm hôm khuya khoắt chạy tới lấy mạng họ.
Chu Tần cũng sợ hãi lắm, muốn van xin Mặc Ngôn phóng họ một con ngựa* mà hắn cũng phẫn nộ cùng cực, vốn hắn cắn Mặc Ngôn để anh ta dời cái lực chú ý hầu như đều đặt trên người tiểu tang thi về phía bọn họ. Nhưng cắn một ngụm rồi Chu Tần lưu luyến không bỏ.
(*)Tha cho đường sống
Nếu kết quả là chết thì hắn cũng muốn khiến nam nhân này nếm quả đắng! Chu Tần hung ác nghĩ.
Nhưng lúc trực tiếp nhìn vào đôi con ngươi băng sương của Mặc Ngôn, một cỗ khí lạnh dâng lên từ đáy lòng, hắn vô cớ khiếp đảm, miệng lúng ta lúng túng từ từ giảm bớt lực.
Chưa đợi hắn hoàn toàn thả ra, Mặc Ngôn nhấc chân đá Chu Tần lẫn mấy người Quan Tiểu Tiểu bay xa cả mét, ngã rầm xuống đất, dây đằng xanh non bị giãn căng, sau cú đập mạnh bọn họ bị quán tính kéo trở về.
Đứng mũi chịu sào chính là Chu Tần. Hắn há mồm hộc một búng máu, đi cùng là hàm răng trắng tinh. Nguyên cả hàm, toàn bộ bị cước của Mặc Ngôn bóc ra.
“Rống!”
Tiểu tang thi cuồng nộ thét gào, đồng tử màu đỏ tươi ánh rực phẫn nộ.
Mặc Ngôn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tiểu tang thi, ôn nhu trấn an cậu bé vì anh chịu tổn thương mà tức giận không nguôi. Qua hồi lâu tiểu tang thi mới an tĩnh lại.
Đám người Quan Tiểu Tiểu đồng loạt bị doạ sợ, câm như hến.
“Mặc, Mặc.”
“Ngoan, anh không sao.”
Mặc Ngôn hôn tiểu tang thi.
“Làm xong việc nhanh chút, về nhà lão công dỗ em nhé.”
Tiểu tang thi gắt gao nắm tay Mặc Ngôn, lại kéo dây đằng lôi xềnh xệch nhóm người tiếp tục lên đường.
Không biết đi mưa bao lâu, tận đến khi tầm chục con tang thi xuất hiện phía xa, tiểu tang thi mới dừng chân. Đàn tang thi đã tắm “nước thánh” gần một đêm, ngửi được hơi người, bản năng ăn thịt bị khơi gợi, rầm rập xông tới chỗ tiểu tang thi.
Lần này tiểu tang thi không sử dụng uy nghiêm để trấn áp chúng nó, cậu thu hồi dây đằng, cởi bỏ giam cầm cho sáu người Quan Tiểu Tiểu.
Vừa được giải thoát, mấy người không hẹn mà cùng chạy ngược lại con đường mới đi qua, nhưng trên người mang thương tích, quá trình tang thi hoá còn dang dở, tay chân cứng đờ, tốc độ không bằng tang thi bình thường, chốc lát đã bị đuổi kịp.
Mặc Ngôn và tiểu tang thi đứng gọn bên đường, lạnh nhạt nhìn sáu người đẩy tới đẩy lui để người khác làm mồi, tranh thủ cho bản thân chút thời gian chạy trốn. Rốt cuộc không ai lọt khỏi tay tang thi, chúng nó đói khát, từng ngụm xé rách huyết nhục tươi ngon.
Mặc Ngôn để mắt tới vẻ mặt chán ghét của tiểu tang thi, anh bế cậu kiểu em bé, hai chân vòng quanh eo anh, một tay che khuất tầm nhìn của cậu.
“Bẩn mắt, chúng ta về thôi.”
Mặc Ngôn thấp giọng nói. Tiểu tang thi gật đầu.
Mưa ngớt dần, cuốn theo tiếng kêu sợ hãi và tiếng tang thi rống thi rời xa khỏi hai người. Dọc đường trở về yên bình hẳn.
Mặc Ngôn ôm tiểu tang thi bước nhanh về kho hàng đang tạm trú. Tiểu tang thi đặt tay sau cổ anh, dồn trọng lượng cơ thể lên hết người Mặc Ngôn, đầu chôn vào hõm vai anh.
Hồ Kiều thường thường ngóng trông ngó ra cửa lớn, thấy hai người trở về mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ba vị ca ca cũng thư giãn hơn.
Mặc Ngôn đã đi rất lâu, trừ tiếng nổ kia họ cũng không nghe âm thanh gì nữa, bốn người không thể không lo lắng. Bây giờ tận mắt thấy hai người bình an quay lại, không dính nước mưa, trái tim treo cao rớt xuống vị trí ban đầu.
Mặc Ngôn tiến vô, gật đầu xem như cảm ơn với bốn anh em rồi leo lên xe.
“Cạch.”
Cửa xe đóng lại, ngăn cản đường nhìn của người ngoài.
Mặc Ngôn cởi áo choàng cho tiểu tang thi, ôm đầu cậu, trao nhau một cái hôn sâu. Đôi tay không khách khí trượt xuống dọc theo đường cong cơ thể của tiểu tang thi, sau đó luồn vào trong.
Khoang xe không lớn chầm chậm được hun nóng, tiểu tang thi nằm phía dưới, áo ngủ mỏng tang bị lột sạch, làn da tái nhợt phơi bày trong không khí. Chẳng có chút độ ấm nào.
Ngón tay Mặc Ngôn nặng nề ấn lên da thịt cậu, môi dịu dàng chạm cần cổ, làn da trơn nhẵn khiến sóng ngầm mãnh liệt nổi lên trong mắt anh.
Nơi từng bị hư thối một nửa, miệng vết thương sâu đến mức thấy được xương trắng. Năm ngón tay Mặc Ngôn đè mạnh thêm chút nữa, đôi môi dùng sức hút sau đó rút lui. Những tưởng đã trồng được quả dâu, nào ngờ vẫn một màu tái nhợt, chưa thể giống nhân loại.
Lòng Mặc Ngôn đau đớn nhường nào.
Tiểu tang thi của anh có lẽ đã phải trải qua sự tuyệt vọng, đau đớn ấy. Mặc Ngôn nhắm mắt, gương mặt vô vọng của nhóm Quan Tiểu Tiểu hiện lên, dần dà hợp lại thành dung nhan của một người duy nhất.
Đó là tiểu tang thi của anh, bảo bối của anh.
Ban nãy tiểu tang thi đi tìm mấy người Quan Tiểu Tiểu, Mặc Ngôn không rõ lắm, song lúc coi cảnh một đám xô đẩy nhau rồi cuối cùng đều bất lực mặc cho tang thi xâu xé và ánh mắt lạnh lùng của tiểu tang thi. Mặc Ngôn đột nhiên thể hồ quán đỉnh*, có một suy đoán.
(*) Được khơi mở trí tuệ (醍醐灌頂)
Tiểu tang thi có lẽ đã từng gặp phải tình huống y vậy, bị đồng bạn cố tình đẩy vào đàn tang thi, tuyệt vọng nhìn đám người không ngần ngại hi sinh mình để đoạt lấy tư lợi, cuối cùng bản thân bị tang thi vây quanh cắn xé.
Mà các tên sát nhân nọ, chính là sáu người Quan Tiểu Tiểu.
Suy đoán của anh có khá nhiều lỗ hổng, nhưng hành vi khác thường của tiểu tang thi, bỗng dưng làm khó dễ và sự đối đãi đặc biệt dành cho những kẻ kia, Mặc Ngôn không thể suy nghĩ theo hướng ấy để lý giải nguyên do.
Lúc suy đoán này ập vô đầu, Mặc Ngôn hận không thể tự mình băm nát bọn chúng, toả cốt dương hôi*, mãi mãi không được siêu sinh. Nhưng anh vẫn kiềm chế được, vì tiểu tang thi muốn tự mình báo thù.
(*) Đem xương cốt người chết đi thiêu, nghiền thành tro rải khắp nơi, hình dung cừu hận sâu đậm.
“Mặc, Mặc.”
Cánh tay tiểu tang thi vẫn còn ở trên cổ Mặc Ngôn, đôi mắt màu đỏ tươi thuần khiết mà ngây thơ, cậu nghi hoặc nhìn Mặc Ngôn. Anh phục hồi tinh thần, hôn lên đôi mắt cậu, dằn xuống nỗi đau lòng.
Tiểu tang thi của anh sẽ chuyển biến tốt, Mặc Ngôn tự nhủ với chính mình.
Anh chợt nhớ đến chuyện quá khứ, ánh mắt chuyển sang dừng trên mặt tiểu tang thi, bàn tay nựng má cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi cậu.
Hình như anh nhìn thấy tiểu tang thi cười.
“Bảo bối, cười một cái.”
Mặc Ngôn ôn hoà nói. Tiểu tang thi ngơ ngác nhìn anh, mặt vô biểu tình như cũ.
Mặc Ngôn không từ bỏ, anh làm mẫu, dùng ngón tay đẩy khoé môi cậu lên, dạy tiểu tang cách để mỉm cười. Một hồi sau, tiểu tang thi vẫn không học được, chỉ thông qua đôi mắt biểu đạt cảm xúc.
Như đang nói thứ anh nhìn thấy khi ấy chỉ là ảo giác.
“Mặc, Mặc.”
Tiểu tang thi ngẩng đầu môi chạm môi, động tác trúc trắc kỳ lạ.
Còn chuyện nụ cười, tiểu tang thi không hiểu, cũng không thích, cậu chỉ nhớ rõ Mặc Ngôn nói quay về sẽ dỗ cậu.
Tiểu tang thi bắt chước Mặc Ngôn, từ tốn hôn, yết hầu bởi vì kích động di chuyển không ngừng. Dáng vẻ hiến sắc của tiểu tang thi lập tức xua tan đủ loại cảm xúc bủa vây trong lòng Mặc Ngôn.
Anh không giành lấy quyền chủ động ngay mà nhìn động tác ngốc nghếch của tiểu tang thi, tới khi tiểu tang thi hơi bất mãn, ánh mắt hờn dỗi mới cúi đầu thực hiện lời hứa của mình.
Tim hồng bay khắp nơi.
Tiểu tang thi rất hứng thú với sự đụng chạm thân mật của Mặc Ngôn, mỗi lần như vậy, tâm cậu ngọt như đường, dây dưa mãi không buông. Chỉ khổ Mặc Ngôn, ngắm được mà không ăn được, Mặc - bình thường khoẻ mạnh – Ngôn bị tra tấn siêu cấp thảm.
Hầu hạ tiểu tang thi thoải mái muốn bay lên xong, Mặc Ngôn mới khép hai chân của cậu vào, nhét tiểu Mặc ngôn vô giữa cặp đùi được chăm chút vô cùng mềm mại, giải quyết sinh lý.
Cơn mừa dừng hẳn sau cả đêm rả rích.
Đã đến giờ mặt trời thức giấc nhưng bầu trời không có chút ánh nắng nào. Từ sau mạt thế, độ ấm thích hợp, ánh nắng dịu êm đã trở nên xa xỉ. Hiện tại mặt trời đã danh xứng với thực, biến thành một quả cầu lửa đúng nghĩa, mỗi lần ông ta ló dạng sẽ khiến Trái Đất nóng như chảo dầu.
Hôm nay cũng như bao ngày, sau cơn mưa chẳng có cầu vồng, mây đen vẫn giăng kín, gió lạnh thổi phù phù, chốc lát, nước mưa đọng lại chậm rãi kết thành băng. Nhiệt độ lại xuống đến hàng âm rồi.
Tám tiếng trôi qua, Hồ Lâm Dực và hai người khác không xuất hiện dấu hiệu tang thi hoá, Hồ Kiều thức trắng rất đỗi vui vẻ, tuy sắc mặt mỏi mệt song tinh thần đặc biệt phấn chấn.
Cô hào hứng cởi dây thừng cho ba người anh trai sau đó chân tay lanh lẹ lấy vài cái áo khoác giữ ấm đưa cho bọn họ, cũng vội vàng tròng lên một chiếc áo bông đen.
Trần Mậu Tiêm mặc xong, dòm thoáng qua khung cảnh bên ngoài, mặt đất đầy băng sương. Trần Mậu Tiêm hà hơi, quay đầu nói với đồng đội.
“Đoán chừng chúng ta phải ngây ngốc ở đây thêm một ngày, bên ngoài hoàn toàn không có khả năng đi lại, nước đóng băng mất tiêu, trơn lắm.”
Hồ Lâm Dực cũng đi tới xem, hắn thở dài một tiếng.
“Cái thời tiết quỷ quái!”
Hai người xem đã rồi sập cửa lại, nhấc cục đá chắn ngay sau cửa để phòng gió lớn đẩy bung cửa.
Hồ Kiều và Tô Tử Ninh cầm củi gỗ nhặt được từ trong không gian, thổi cho đống lửa cháy lớn hơn chút, sử dụng nồi cơm to hôm qua, bắt đầu nấu cháo.
Chờ mùi gạo thơm ngọt lấp đầy kho hàng, Hồ Kiều nêm nếm, nghĩ, thắt lưng buộc bụng cắt trứng bắc thảo đã trân quý từ lâu thành miếng nhỏ vào, tăng hương vị.
Tô Tử Ninh kinh ngạc.
“Kiều Kiều hôm nay còn chiêu đãi các anh cơ đấy, hào phóng thế.”
Hồ Kiều trừng mắt với y, tiếp tục cặm cụi nấu nướng.
Chờ xong xuôi hết, Hồ Kiều bưng một cái tô múc đầy cháo và phần lớn trứng bắc thảo, rồi đem đến chiếc xe bên kia kho hàng dưới sự hâm hộ và ngạc nhiên của ba người Tô, Hồ, Trần.
“Cốc cốc.”
Hồ Kiều gõ cửa xe.
Một lát sau, kính đen hạ xuống, gương mặt tuấn mỹ của Mặc Ngôn xuất hiện trước mặt cô. Hồ Kiều lại vô thức luống cuống, khẩn trương, cô bưng tô cháo, lắp bắp nói.
“Ân, ân nhân, anh, anh ăn cơm sáng chưa, ăn cái này đi.”
Dứt câu, cô hơi ảo não nhíu mày, hít sâu một hơi, nở nụ cười thật tươi, dùng tất cả sức lực ổn định giọng nói của mình, trôi chảy mời ân nhân ăn sáng.
“Hôm qua anh đã cứu chúng tôi, thời buổi lương thực hạn chế, không có thứ gì quá tốt, chỉ có tô cháo trứng bắc thảo thôi, mong anh thông cảm.”
Mặc Ngôn nhìn tô cháo nóng hổi, hơi nóng bốc lên thơm phức, trông ngon miệng vô cùng, ngẩng đầu thoáng xem cháo trong nồi, còn rất nhiều, nhưng sau mạt thế ăn no mặc ấm đã thành tình cảnh hiếm hoi, ba nam nhân cao to với một nữ nhân chia nhau nồi cháo vẫn không đủ lấp đầy dạ dày.
Dòng suy nghĩ chuyển động nhanh qua đầu anh, Mặc Ngôn sắc mặt không đổi, tiếp nhận lời tạ ơn của bốn người.
“Cảm ơn.”
Hồ Kiều rốt cuộc thả lỏng, sảng khoái cười cười, xua xua tay.
“Không cần, bọn tôi nợ anh tận bốn mạng, điều nên làm cả thôi, tôi quay về múc thêm một tô cho em trai anh.”
“Không cần, chừng này đủ rồi.”
Hồ Kiều sửng sốt, cô ngoảnh đầu lại, có chút chần chờ.
“Cháo nhiều lắm, ân nhân không phải khách khí.”
Mặc Ngôn đặt cháo vào tay tiểu tang thi, động xuống xe tử(?), ngăn trở tiểu tang thi đu phía sau muốn lộ mặt.
“Em trai tôi sức ăn nhỏ, nhiêu đây no rồi.”
Hồ Kiều vẫn còn chần chờ, lương thực trong kì mạt thế quý như vàng, cô sợ ân nhân lo bọn họ không đủ ăn. Mặc Ngôn không giải thích, bảo cô từ từ khoan đi.
Anh đóng cửa sổ, sau đó lấy ba túi bánh mì lớn từ trong không gian, hồi còn ở căn cứ bí mật đầu bếp nhà anh đã nướng, không gian có chức năng duy trì độ tươi, dì làm rất nhiều bánh mì. Có một đoạn thời gian, Mặc Ngôn rảnh rỗi muốn ăn cơm nóng, luôn tự mình chuẩn bị, bởi vậy bánh mì đã bị bỏ xó.
Lần nữa hạ cửa kính, Mặc Ngôn đưa bánh mì cho Hồ Kiều rồi đưa tiếp một túi lạp xưởng và hai lon thịt đóng hộp.
“Cầm đi, ăn thêm chút.”
Hồ Kiều tay chân loạn xạ, vốn cô tới trả ơn cho người ta, làm sao có thể nhận lại đồ của người ta nữa. Hơn nữa ân nhân bảo cho đội của cô đồ ăn kèm, chứ không phải để chắc bụng, một chén cháo ứ hự của cô bỗng trở nên kém cỏi quá.
Hồ Kiều mặt đỏ bừng, nhất quyết muốn tặng thêm cho Mặc Ngôn vài món. Nhưng thái độ của anh cứng rắn, đồ vừa đến tay người ta đã kéo kính lên. Cô vô thố đứng một hồi mới xoay người trở về.
“Chuyện gì thế?”
Tô Tử Ninh nghi hoặc nói. Hồ Kiều thả xuống những món vừa được nhận, cau mày.
“Em đi giao bữa sáng cho ân nhân, kết quả bị nhét mấy món đồ nè.”
Trần Mậu Tiêm vừa thấy bánh mì lạp xưởng, còn có thịt hộp, tức khắc kinh hô, duỗi tay muốn xé tem bị Hồ Kiều tức giận tát tay đau điếng.
“Anh làm gì đấy, của ân nhân mà.”
Trần Mậu Tiêm động tác khoa trương thổi liên tục vào mảng da ửng hồng.
“Kiều Kiều, em càng ngày càng ác.”
Hồ Lâm Dực vỗ đầu cậu ta một cái, dám đùa giỡn với em gái hắn, không thấy anh trai ruột nó đang ngồi đây sao.
Sau khi Mặc Ngôn cho bọn họ vài thứ thì không để ý họ nữa. Ấn tượng của anh với nhóm người nọ không tồi, bởi vì có thể sinh tồn ở kỳ mạt thế tàn khốc nhưng không đánh mất đạo đức nhân phẩm, Mặc Ngôn mới tiếp tế lương thực cho họ.
Bên trong xe, tiểu tang thi mặc áo sơ mi của Mặc Ngôn, như người không xương làm nũng trên người anh.
_____________________________
Hai chương nữa hết thế giới này. Em đã gõ 8000 chữ trong 3 tiếng liền, cứu