“Hí hí, hôm nay thu hoạch thật nhiều, xíu nữa giờ cơm tui muốn ăn mì gói với hai cây lạp xưởng nhé.”
Trương Lập Tân cà lơ phất phơ, một tay ôm lấy bả vai của nam nhân đứng bên cạnh cao hơn hắn vài centimet, nam nhân không có biểu tình gì, vẻ mặt lạnh như băng, trông như một khối băng di động làm người khác không dám tới gần.
Nhưng Trương Lập Tân một xíu cũng không sợ, còn cố ý lấy tay thọc thọc eo người ta.
“Thẩm khối băng, tại sao anh không cao hứng chút nào vậy?”
Thẩm Thiên bị gọi là khối băng chẳng phát ra âm thanh nào, thậm chí một cái khóe mắt cũng lười liếc Trương Lập Tân. Toàn thân y cơ bắp căng chặt, đôi mắt cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh, đề phòng khả năng có nguy hiểm xuất hiện.
Trương Lập Tân cảm thấy y quá không có ý tứ, bĩu môi một cái.
Mạt thế tiến đến đã hai tháng, sinh hoạt yên ổn trước kia của bọn họ cũng một đi không trở lại, chung quanh không phải tang thi ăn thịt người thì là vài con chó tiểu nhân tùy lúc có thể đâm mình một nhát. Bất quá cũng may, vận khí của hắn còn tốt chán, thức tỉnh được dị năng.
Giữa mạt thế vô số dị năng giả, dị năng của hắn không thể nói là lợi hại số một số hai, nhưng cũng thuộc về năng lực bậc thượng cấp, không bao nhiêu người có thể ra tay với hắn.
Hơn nữa sau khi mạt thế, hắn đi theo các huynh đệ thanh mai trúc mã, thành lập tổ đội đánh giết tang thi, tìm kiếm vật tư. Đều là anh em mặc chung cái quần mà lớn lên, rất tin tưởng được, không cần phòng bị nhiều.
Đám người bọn họ thực lực quá cường hãn, miếng ăn tốt hơn rất nhiều so với phần đông dân số còn lại. Có thể nói là (cực kì) thư thái mà sống qua ngày, trừ một điều là cố hết sức vẫn không ăn được đồ ăn mỹ vị như trước kia.
Trương Lập Tân đáng tiếc chép chép miệng, yên lại hồi tưởng dư vị sơn hào hải vị từng ăn qua. Nhưng hôm nay đội thu hoạch phong phú, một đoạn thời gian dài tiếp theo có thể hảo hảo ăn uống cho sướng miệng.
Mấy ngày trước, cả đội ra khỏi căn cứ, ngoài kiếm thêm vật tư thì còn để đánh giết tang thi nhặt tinh hạch tăng cường sức mạnh. Mạt thế tiến đến, không chỉ tích trữ lương thực quan trọng, thăng cấp dị năng cũng quan trọng.
Bọn họ đi vào thành phố tràn đầy tang thi không có lấy một mạng người sống, ở đây đánh giết vài bữa, bỏ đầy mấy túi tinh hạch nặng trĩu, đồng thời thu hoạch không ít vật tư.
Hôm nay bọn họ xông vào tầng hầm của khu thương mại, không ngờ tới ở chỗ này phát hiện được một cái hầm đông lạnh nhỏ chứa rất nhiều thịt: gà, vịt, heo, cá.. gì cũng có, Trương Lập Tân vui gần chết.
Phải biết rằng mạt thế tới, muốn ăn thịt còn khó hơn lên trời, trước kia những súc vật được nuôi dưỡng không bị tang thi hóa cũng không thể ăn. Bởi vì chúng một là chạy, hai là thời điểm mạt thế mới bắt đầu đã bị tiêu thụ chẳng còn bao nhiêu.
Muốn ăn thịt chỉ có thể đi bắt động vật biến dị, nghiệt nỗi sức lực của chúng rất lớn, không rõ là đi săn thú hay thú đi săn. Nghĩ đến đây, Trương Lập Tân quay đầu, nhìn về thân ảnh đi tít đằng trước.
Nam nhân kia đại khái cao 1m90, mặc quân trang màu lục đậm, thể hiện hoàn hảo dáng người tam giác của nam nhân. Cánh tay bị vải vóc bao lấy, nhìn từ xa cũng đoán được bên trong cơ bắp căng phồng, ẩn chứa sức mạnh rất lớn.
Một cái đai lưng màu đen buộc lỏng lẻo trên vòng eo thon chắc hữu lực của anh, chân dài thẳng tắp cơ hồ muốn dài đến cổ, hoàn mỹ thuyết minh cổ dưới đều là chân những lời này (?). Trên chân anh mang một đôi quân ủng màu đen, mỗi bước đi rất lớn, sạch sẽ lưu loát lại có hương vị lười biếng.
Hai loại khí chất hòa quyện, hơn nữa kèm theo dáng người tốt, quả thực khiến một đám nữ nhân thét chói tai. Không nam nhân cũng muốn thét chói tai. Trương Lập Tân có hơi hâm mộ cùng ghen ghét nghĩ, hoàn mỹ như thế rồi ai làm lại anh! Lớn lên đẹp trai thì thôi đi, cả dị năng cũng cách người khác một khoảng lớn. Còn chưa nói anh ta sở hữu thân thủ tốt đâu.
Trương Lập Tân lắc đầu, may mắn nó là anh em của mình. Hắn càng nghĩ càng hạnh phúc, đặc biệt là thường xuyên có thịt thú biến dị ăn với cơm, hắn âm thầm đưa tay lau nước miếng.
“Lão đại, buổi tối chúng ta tìm một chỗ nướng BBQ đi.”
Bên cạnh có mấy người nghe vậy cũng ồn ào.
“Đúng đúng, buổi tối tìm căn biệt thự không có ai rồi mở tiệc nướng đi! Bao nhiêu ngày giết tang thi là bấy nhiêu ngày tui phản ăn bánh rán mì gói, phải khao thưởng chính mình một chút chứ, suốt này ăn có một món, miệng tui sắp mất vị giác rồi.”
Nhóm người bọn họ trước kia trong nhà đều là người có tiền có thế, sinh hoạt tương đối hưởng thụ, cho dù giờ là mạt thế vẫn thường xuyên ăn một bữa xa hoa đã đời. Kiên quyết không để nhânh sinh cuộc đời mất đi lạc thú, bằng không sống như này khác gì so với tang thi chứ.
“Được, đem bãi chiến trường chỗ này dọn dẹp rồi chốc nữa đi tìm nơi an toàn ăn cơm, nghỉ ngơi, cho các cậu thả lỏng chút.”
Nam nhân đi phía trước cười nhẹ, quay đầu lại, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mĩ.
Anh là lão đại mà mọi người đều miễn cưỡng thuận theo, từ nhỏ đã dẫn đầu cả nhóm, nên khi mạt thế tới thuận lý thành chương trở thành lão đại.
Ngày thường tuy rằng thích cười cùng bọn họ đùa giỡn, nhưng lúc nghiêm khắc lên rất đáng sợ, năng lực cũng cường đại hơn người nên mới khiến bọn họ ngoan ngoãn, nghe lời.
Nếu không phải nam nhân trời sinh không có tham vọng lớn, tiểu đội dị năng của họ muốn trở thành đệ nhất trong căn cứ cũng không phải vấn đề.
Bất quá như hiện tại rất tốt rồi, được tiêu dao tự tại. Trương Lập Tân hoa hô ra tiếng, chỉ là hắn vừa kêu đã bị Thẩm Thiên bên cạnh bưng kín miệng.
“Coi chừng!”
Mặc Ngôn nhẹ giọng nói. Ngay sau đó sáu người dừng tại chỗ, cảnh giác nhìn bốn phía. Bọn họ đang đứng ở đại sảnh khu trung tâm thương mại, đông tây nam bắc, cả phía trên đầu đều có khả năng xuất hiện một con tang thi bất cứ lúc nào.
Bầu không khí chung quanh dần ngưng trọng.
“Rống.”
Một con tang thi đã hư thối nửa bên mặt, ăn mặc rách nát từ lầu ba phóng xuống.
“Ngọa tào*! Tang thi cấp ba!”
(*) Chửi thề
Trương Lập Tân hét lên, sau đó nhanh nhẹn nhảy ra khỏi phạm vi công kích của tang thi, vung tay lên, một cây đao hiện ra trong tay hắn, vọt lên trước.
Mạt thế được hai tháng, tang thi tiến hóa không ít, mấy ngày nay bọn họ gặp vài con cấp hai, dị năng của đa số mọi thành viên là cấp hai, đánh tay đôi không quá vất vả. Chưa nói tới trong đội có Mặc Ngôn đã là dị năng giả cấp ba, nhưng mà tang thi cấp ba họ vẫn là mới gặp lần đầu.
“Thẩm Thiên, cậu bảo vệ Hoàng Khiếu.”
Mặc Ngôn nhanh chóng sắp xếp, Hoàng Khiếu là người nắm giữ dị năng không gian chuyên chở vật phẩm nhưng không có năng lực phòng thủ hay ra đòn. Thân là kho lúa di động của cả đội, được bảo vệ đầu tiên cũng đúng thôi.
Chênh nhau có một cấp nhưng tang thi cấp ba cho người ta cảm giác khác biệt hoàn toàn, sự uy hiếp đối với bọn họ tăng lên gấp đôi cũng không phải nói điêu.
“Lập Tân, ba người các cậu cẩn thận chút, không cần đánh trực diện.”
Mặc Ngôn vừa dặn dò vừa nhào đến tấn công tang thi. Ba người Trương Lập Tân dàn trận sẵn sàng phụ trợ.
“Tránh ra!”
Mặc Ngôn đột nhiên nói.
“Ui mẹ ơi, cư nhiên có dị năng, còn là hệ băng!”
Trương Lập Tân kinh sợ, sờ sờ ngực, nếu không phải Mặc Ngôn nhắc nhỏ, ba người họ thiếu chút nữa đã bị khối băng kia chọc thủng trái tim.
Quả nhiên không thể khinh thường kẻ địch, bọn họ mới bắt đầu chưa phòng bị kịp, nãy giờ chỉ thử thôi, bây giờ dây cót đã lên, sẽ không chật vật như thế nữa.
Dị năng của Mặc Ngôn vô cùng bá đạo, lôi hỏa dễ dàng khắc chế dị năng của tang thi. Triền đấu mười phút, cuối cùng thu hoạch được một viên tinh hạch băng hệ cấp ba.
“Đạo Quý, của cậu.”
Mặc Ngôn ném viên tinh hạch thuộc tính băng cho Chung Đạo Quý, khuôn mặt trẻ con của cậu chàng đầy vui sướng tiếp nhận, mĩ mãn ôm trong lòng, vỗ vỗ ngực tự hào. Trương Lập Tân đáng tiếc thở dài.
“Sao lại không phải hệ kim chứ.”
Chung Đạo Quý đắc ý cười tươi, “Do vận khí tui tốt haha.”
Nói đến cũng hơi kỳ, bọn họ sáu người sáu loại dị năng khác nhau, mỗi lần phân chia tinh hạch hiển nhiên dựa trên thuộc tính, hoàn toàn không có mâu thuẫn hay cãi vã về vấn đề số lượng.
Nếu là tinh hạch không có thuộc tính thì sẽ tiến hành cân đo đong đếm chia đều cho mỗi người. Đương nhiên người lười biếng sẽ bị khấu trừ phần tinh hạch, Mặc Ngôn sẽ không do dự cắt bỏ. Cho dù là huynh đệ tốt cũng phải làm việc công tâm.
“Đừng nhúc nhích!”
Thần sắc Mặc Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Trương Lập Tân nhìn nhìn khắp nơi, nghi hoặc nói.
“Làm sao vậy lão đại?”
Mặc Ngôn không nhúc nhích, sắc mặt anh biến thành rất khó xem.
“Chúng ta lui ra ngoài.”
Mặc Ngôn chậm rãi lui về sau, đồng thời đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí nào đó trên bốn tầng lầu của tòa nhà, vừa lùi anh vừa giải thích.
“Nơi này có một con tang thi hệ tinh thần cấp bậc còn cao hơn vừa nãy.”
Đám người Trương Lập Tân hít hà một hơi, tang thi hệ tinh thần! Bọn họ lập tức thả nhẹ hô hấp, bước chân mau lẹ khẽ thối lui ra bên ngoài. Tang thi hệ tinh thần không phải dễ đánh, nó chính là loại khó đánh nhất trong tất cả.
Lúc trước bọn họ gặp một con tang thi hệ tinh thần cấp hai, cho dù có Mặc Ngôn ở đó, cũng phải chín trâu hai hổ, vô cùng tốn sức mới giết được đối phương mà giờ con này còn cao hơn!!!
Này không phải là muốn mạng người sao. Tinh thần ai cũng căng chặt, chú ý xung quanh gió thổi cỏ lay, Mặc Ngôn đột nhiên bước rộng hơn, quát to.
“Chạy mau!”
Đã không còn kịp, kẻ địch phát hiện bọn họ rồi. Một đạo tinh thần lực cường hãn bọc năng lượng tập kích về phía sáu người họn họ, Mặc Ngôn bất chấp, lập tức đứng lại, phát động kỹ năng lôi hỏa mạnh nhất, năm người kia cũng hiệp lực.
Dị năng tinh thần lực rất cường đại, huống hồ kẻ địch còn ở trên cấp ba, toàn bộ công kích của bọn họ bị đối phương ngăn cản. Không chỉ thế, năng lực phản phệ lại kết hợp với đạo tinh thần lực đánh mạnh lên người, cả đội loạng choạng ngã về sau.
Trừ Mặc Ngôn đằng trước, tất cả đều phun một ngụm máu vương nơi khóe miệng. Quá mạnh! Mọi người cau mày suy nghĩ cách chạy trốn, mải suy tư, không ai phát hiện thần thái ký quái trên mặt Mặc Ngôn.
“Rống!”
Một con tang thi từ trên bay xuống, bột mặt tái nhợt, ăn mặc phá lệ sạch sẽ, dáng vẻ bên ngoài khác xa những con tang thi lập dị kia. Trương Lập Tân theo bản năng khai triển sức mạnh.
“Đừng nhúc nhích!”
Mặc Ngôn nghiêm khắc quát. Trương Lập Tân chưa bao giờ nghe giong Mặc Ngôn trầm gằn đến vậy, bị dọa đến tay run lên, dị năng chưa ra khỏi nòng cũng tắt. Kế tiếp, mấy người bọn họ khiếp sợ mở to hai mắt!...