Mặc Ngôn ngồi trên giường, tay chống đầu gối nâng đầu, một chân đặt dưới đất, anh cẩn thận đánh giá xung quanh cửa hàng, thầm nghĩ: Tiểu tang thi nhà ta còn rất ưa sạch sẽ.
Nhà ta?
Đột nhiên phát ra từ này làm Mặc Ngôn sửng sốt một chút, ngay sai đó trên mặt tràn ra nụ cười tươi như hoa, cái từ này được, nghe hay phết. Mặc Ngôn âm thầm niệm lại hai lần, niệm đến nỗi tự làm tâm mình ngọt ngấy.
Anh quay đầu hướng cửa nhìn lại, tiểu tang thi của anh đây là đi làm cái gì?
Mặc Ngôn đợi hơn 10 phút, tiểu tang thi vẫn chưa trở về, anh nhíu mày, trong lòng mạc danh có chút lo lắng, tươi cười ban nãy cũng chậm rãi tắt dần. Lại đợi thêm 10 phút, tiểu tang thi như cũ không quay lại, lúc này Mặc Ngôn bắt đầu ngồi không yên.
Phắt một cái nhảy xuống giường, chân dài sải bước đi ra ngoài.
Rõ ràng là một tang thi tứ cấp, anh cũng minh bạch cấp bậc dị năng này tồn tại trong đàn tang thi phỏng chừng chính là xưng vương xưng bá, ngay cả chạy đến trong một đám dị năng hay trong căn cứ, nhân loại lúc này mới trải qua mạt thế hai tháng nhất định không phải đối thủ của tiểu tang thi.
Liền tính anh đây được xưng là đệ nhất thiên tài, là niềm tự hào của nhân loại, đánh tay đôi với tiểu tang thi vẫn có thể bị tang thi đè ở thế bị động, dù biết là thế, anh vẫn không ngăn được mà lo lắng cho an nguy của bé con.
Lo lắng đến bực bội trong lòng.
Mặc Ngôn lật tay, từ trong không gian lấy ra một điếu thuốc lá, khống chế dị năng đốt thuốc lên, so với bật lửa còn lẹ hơn.
Anh cũng có một không gian dị năng, so với của Hoàng Khiếu thì lớn hơn rất nhiều, mỗi lần thăng cấp, không gian sẽ mở rộng gấp đôi, bên trong giống như một thế giới nhỏ đang trưởng thành.
Hiện giờ dị năng lôi hoả của anh là cấp 3, dị năng không gian cấp 2, diện tích mở rộng bằng một cái sân thể dục, cái duy nhất không thay đổi mỗi lần thăng cấp chính là dòng nước suối. Mặc Ngôn đã uống qua, trừ bỏ ngọt hơn nước bình thường một chút thì cũng không có tác dụng khác, cho nên anh chủ yếu dùng để tắm rửa.
Bất quá anh chỉ lặng lẽ dùng, không tiện bại lộ, cũng không phải không thể nói ra, mà là bởi vì bạn nối khố Hoàng Khiếu cũng là không gian dị năng. Những người sở hữu đều không có kĩ năng phòng ngự hay công kích, đơn thuần là một cái kho hàng di động, đánh nhau đều nhờ người khác đến bảo hộ.
Mà Hoàng Khiếu vì không thể chiến đấu, đã cảm thấy tự trách vì kéo chân sau của mọi người trong đội, nếu không gian của hắn lộ ra, Hoàng Khiếu sẽ càng nghĩ nhiều, càng trở nên thiếu tự tin.
Bởi vậy anh rất ít sử dụng, chỉ khi ở một mình mới dùng tới, bình thường hoạt động tập thể, những đồ vật trang bị này nọ trước nay đều là từ Hoàng Khiếu lấy ra.
Mặc Ngôn cũng không phải người sẽ đi quan tâm người khác, nếu không phải Hoàng Khiếu cùng anh lớn lên, tính cách rất tốt, anh căn bản chẳng thèm suy xét nhiều như vậy, chỉ cần mình thoải mái thì quất tới thôi.
Hút hết một điếu, tiểu tang thi vẫn còn không trở về, đôi lông mày nhăn càng gắt gao, anh đi đến lan can, nhìn xuống tầng trệt, cả rừng tang thi rậm rạp vô cùng, khủng bố làm người ta có chút đau đầu.
Nhưng cũng chỉ là nhíu nhíu mày, mũi chân nhón, cánh tay vì gồng nên lên cơ, phồng lên một độ cung tuyệt đẹp. Ngay thời điểm anh sắp sửa nắm lan can nhảy xuống, tiếng gầm lên giận dữ từ phía dưới truyền đến, tiếp theo Mặc Ngôn liền thấy tiểu tang thi vừa biến mất đang phẫn nộ gào thét, không mặt tái nhợt nhanh chóng hướng anh bay qua.
Tâm cuối cùng cũng buông xuống, tay từ trên lan can bỏ ra, hắn đứng tại chỗ, híp mắt nhìn tiểu tang thi từ trên xuống dưới không chừa chỗ nào.
Bây giờ mới phát hiện, tiểu tang thi lớn lên khá xinh đẹp.
Lúc trước chuyện xảy ra đột ngột, anh cũng chưa tỉ mỉ mà xem, chỉ là vội vàng nhìn một lần vì tiểu tang thi một đường phóng tới đây, đẩy ngã anh lên giường thì liền đi rồi.
Nếu nhìn kỹ sẽ càng thấy rõ hơn tiểu tang thi rất chọc người thích (nói đúng hơn là mình ổng thích), môi tróc cả da nhưng vẫn đẹp cực kì.
Quần áo bé con mặc trên người có chút dơ, bất quá em ấy tựa hồ thực chú ý chăm sóc, những chỗ bị rách lộ ra làn da không tì vết, không giống với bất kì tang thi nào, khắp người đều là máu, máu tan, máu tụ, máu bầm, đủ loại. Cánh tay cùng chân vừa trắng lại vừa gầy, đương nhiên là cái kiểu trắng bạch nhợt nhạt của người chết cơ.
Quần áo quá lớn hoàn toàn che khuất dáng người, eo không rõ lắm làm Mặc Ngôn có chút đáng tiếc. Lia con mắt lên chút xíu, cần cổ thon dài, một bên hoàn hảo không hư tổn gì, nửa kia lại hư thối không thôi, giống một đống thịt nát gắn trên cổ, mang đến cảm giác không tốt, khiến người ta ghê tởm.
Nhìn tới nhìn lui, xem rồi lại ngắm, tâm đột nhiên sinh đau, còn có phẫn nộ không thể giải thích. Tiểu tang thi của anh là bị cắn ở cổ rồi mới biến thành tang thi.
Khi đó, cậu có bao nhiêu đau đớn, cỡ nào tuyệt vọng, vì cái gì lúc đó hắn không ở bên tiểu tang thi?
Đôi mắt anh bốc lên lửa giận, hận không thể đem con tang thi cắn bé con đi toả cốt dương phi*, cũng hận muốn cho bản thân vài đấm vì sao thời điểm đó không ở bên người em ấy.
*”Người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiêu đốt, nghiêng xương thành tro rải khắp nơi. Đại khái là để hình dung cừu hận sâu đậm hoặc nghiệp chướng nặng nề. “ (cre: “Bạch Phát Hoàng Phi” - chương 73 - trumtruyen.net)
Anh hoàn toàn không có nghĩ tới, lúc tiểu tang thi vẫn là nhân loại, hai người bọn họ không hề quen biết, vốn là tiểu tang thi biến thành tang thi cùng anh chả quan hệ, nhưng là Mặc Ngôn lú rồi, không còn nghĩ được nữa.
“Rống.”
Tiểu tang thi rất nhanh đứng ở bên người Mặc Ngôn, cường ngạnh đem Mặc Ngôn cao hơn mình cả khúc vác trên vai đi về phía chiếc giường. Móng tay của cậu rất dài, trên đó cũng chứa virus, chỉ cần là nhân loại bất kể đã tiến hóa trở thành dị năng giả sau khi bị cắn hoặc cào cũng sẽ có tỷ lệ biến thành tang thi.
Nhưng khi ôm lấy Mặc ngôn, tiểu tang thi dường như biết chính mình có chút “đặc biệt”, đều rất cẩn thận thu hồi móng tay, từng động tác đều lộ ra sự thận trọng, sợ hãi chính mình sẽ làm Mặc Ngôn bị thương.
Còn cái tên nặng trịch đang nằm ngon lành trên vai tiểu thụ tự nhiên cảm nhận được sự ưu đãi tiểu tang thi đối với mình, vô cùng đắc ý mà gợi lên khóe miệng, cho dù tư thế hiện tại làm anh có chút biệt nữu không thoải mái, hình tượng bị tổn hại nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Mặc Ngôn một lần nữa bị em bé nhà mình ném lên chiếc giường công chúa mềm mại.
“Rống, rống.”
Anh mạc danh kì diệu cảm thấy hình như hiểu được chút chút lời nói của em ấy. Dường như tiểu tang thi đang sinh khí? Vì anh muốn rời đi hả? Đâu có, anh nào có ý đi đâu.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, mặt của cậu cùng cánh tay lộ ra bên ngoài đều giống nhau, tái nhợt còn ẩn ẩn mấy đường gân xanh, từ má trái tới gần lỗ tai có một đạo hoa ngân khá dài, khoảng chừng 5-6 cm, tựa tựa vết thương trên cổ, thịt ở phía trong và xung quanh đã hư thối. Dung nhan nguyên bản của cậu vốn xinh đẹp giờ lại có chút đáng sợ ghê tởm.
Nhưng mà người ta thường nói, “Đâu có ai bình thường khi yêu” nên vào mắt Mặc Ngôn anh chỉ thấy đau lòng lại phẫn nộ. Hay người ta còn nói, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” nên vào mắt Mặc Ngôn tiểu tang thi chính là đáng yêu nhất, đẹp nhất.
Mặc Ngôn quỳ gối trên giường, không chút nghĩ ngợi mà vươn cánh tay dài rắn chắc ôm lấy tiểu tàng thi còn đang lèm bèm nãy giờ vào ngực. Âm thanh bỗng dưng im bặt. Anh mạnh bạo đem đầu của em bé ấn vào hõm vai của mình, hai lá phổi tràn ngập mùi vị hôi thối đặc trưng của tang thi còn có mùi quần áo và tóc tai lâu ngày chưa xả nước. Nhưng mà đã bảo là người đang yêu nhau không được bình thường, Mặc Ngôn sắc mặt không đổi, thậm chí còn ẩn ẩn ý cười sung sướng, một tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng tiểu tang thi, mang theo một chút đau lòng còn có trấn an.
“Tiểu gia hỏa.”
Nói xong rồi, Mặc Ngôn lại cảm thấy xưng hô này có chút không đúng, anh không biết chỗ nào sai nhưng mà đại khái là không được ưng lắm. Mặc Ngôn nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi, lạnh băng giống như có người đang kiếm chuyện vậy, rồi lại đột nhiên cười tươi rạng rỡ, “Bảo bối nhi, bảo bối của anh.”
Trong lòng anh thầm niệm lại mấy lần, càng cảm thấy hài lòng thuận ý, tuy rằng gọi một con tang thi là bảo bối có chút quái dị, nhưng không ngăn được Mặc Ngôn tự cao hứng vui vẻ. Chính đối phương ở trong lòng ngực anh cũng bởi vì cái xưng hô này rống lên một tiếng, biểu thị cho sự yêu thích của mình.
Anh cười phì vì cái ý tưởng hoang đường không thể nói lý này.
“Bảo bối, anh không có muốn chạy.”
“Anh đây là muốn đi tìm bảo bối.”
“Anh không đi, anh làm sao đi đâu được cơ chứ.”
Mặc Ngôn cảm thấy có lẽ tiểu tang thi sẽ nghe hiểu được. Quả nhiên.
“Rống.”
Lần này cậu phát ra thanh âm nhỏ hơn chút tuy rằng nghe vào tai Mặc Ngôn vẫn là rất lớn, nhưng một lần nữa nhấn mạnh, người đang yêu đều rất u mê, anh tự cho là em bé nhà mình đang thẹn thùng làm nũng.
Khóe miệng nãy giờ vẫn nâng lên chưa hề hạ xuống lại càng cao thêm, em ấy quả thật đáng yêu chết người mà, chỉ cần liếc mắt một cái, nghe một tiếng, trái tim liền bị thỏa mãn và hạnh phúc nhấn chìm. Sống hai mươi năm trên đời, Mặc Ngôn lần đầu tiên dâng lên loại cảm xúc này.
Tiểu tang thi này nhất định là bảo bối nhi của anh, hai người có lẽ có mối duyên nợ từ kiếp trước chăng. Càng nghĩ tâm càng nhộn nhạo, không màng quần áo dơ loạn trên người tiểu tang thi, một bàn tay to duỗi vào trong quần áo, sờ đến làn da lạnh lẽo cứng đờ như người chết, không chút hơi ấm, bất quá Mặc Ngôn lại cảm thấy xúc cảm vô cùng tốt.
Vuốt ve, vuốt ve, vuốt ve..
Mặc Ngôn đột nhiên dừng tay, đừ người ra nhìn chằm chằm bàn tay của mình, ám đạo, chẳng lẽ anh có luyến thi phích* không thành?
*đại khái là yêu thích tang thi
Rồi anh nghĩ đến mấy con tang thi lởn vởn dưới lầu, đánh một cái rùng mình, không bao giờ, không không, anh chỉ như vậy với cục cưng tang thi trong ngực thôi.
Thời điểm Mặc Ngôn đang hồn lìa khỏi xác thẩn thơ, tiểu tang thi đột nhiên đem Mặc Ngôn đẩy ra làm anh sửng sốt một chút, giây tiếp theo anh nhìn thấy tiểu tang thi cầm một cái bao bố nhét vô tay anh. Bấy giờ anh mới phát hiện nguyên lai em ấy còn cầm theo một cái bao bố trở về.
Tiểu tang thi nhìn anh, anh nhìn tiểu tang thi, nhìn rồi lại nhìn.
Anh đem bao bố mở ra, không khỏi sửng sốt, trong bao đựng rất nhiều đồ ăn: thịt hộp, chân giò hun khói, cánh gà được đóng gói chân không, đủ loại thực phẩm làm người ta thèm thuồng.
Mặc Ngôn không nghĩ tới cậu đi ra ngoài là tìm đồ ăn cho anh, nhìn đống đồ vật, lại nhoẻn miệng cười tươi. Tiểu tang thi tiếp tục chỉ chỉ vô bao. Theo động tác của cậu, anh đem đồ ăn đẩy ra, ở phía dưới là cơ số tinh hạch, đếm sơ cũng phải tầm 200 cái.
Trong thời gian gắn như vậy, em bé nhà anh không chỉ tìm được rất nhiều đồ ăn mà còn đánh tang thi khác lấy cho anh rất nhiều tinh hạch, đại bộ phận là không có thuộc tính, anh đều có thể hấp thu.
Đầu Mặc Ngôn nảy lên một ý nghĩ, em ấy đang muốn bao dưỡng mình sao?!
____________________________________________
Hù =)) Lâu qué rùi, bận chạy deadline quá nên không có thời gian, lâu lâu type được mấy chữ nên ra chậm. Hi vọng mọi người thông cảm, với cả mọi người chăm cmt hối em ra chương chút để em nhớ đi ạ