Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 1: Chương 1: Tại sao lại là cung nữ?




Hàn Doanh vừa quạt cho bếp cháy vừa ngáp ngắn ngáp dài. Mấy cái phi tần này rảnh rỗi chẳng có việc gì làm còn đòi uống thuốc bổ, hại nàng phải ngồi trông thuốc đến nhàm chán.

Từ khi nàng xuyên qua cho đến giờ cũng đã được hơn hai tháng rồi, nhớ lúc mới tới đây nàng bị cái loại bếp này dày vò tới thê thảm, nảy sinh ý định... đập nát nó không dưới trăm lần. Tất cả đều tại tên khốn nạn Cố Mạc Nhiên.

Nhắc tới hắn liền tức giận không thôi, kiếp trước nàng yêu hắn đến tâm can cũng không cần, vậy mà hắn ngang nhiên đem phụ nữ về nhà diễn trò ân ân ái ái cho nàng xem. Nếu không nàng sẽ chết sao? Sẽ xuyên tới đây sao?

Haizz, xuyên thì cũng đành đi nhưng tại sao lại phải làm cung nữ? Nàng đường đường là phụ nữ thế kỉ 21, muốn ăn thịt thì sẽ ăn thịt, muốn ăn cá thì sẽ ăn cá. Khi không lại đến đây chịu kiếp người hầu, cả ngày phải làm việc, thức khuya dậy sớm, một chút tự do cũng không có.

Ngày trước đọc được mấy bộ tiểu thuyết xuyên không đều là nữ chính xuyên qua gặp lãnh đế chung thủy, vương gia thâm tình,... còn có chút hâm mộ, vậy sao khi nàng xuyên qua chỉ có thể làm một cung nữ ngày ngày bị ức hiếp? Ngoại trừ việc trẻ đi, từ 26 còn 16 tuổi thì chẳng có gì tốt. Rõ là lừa tình.

Hàn Doanh còn đang mải mê than thân trách phận lại nghe tiếng nhưng cung nữ khác trong nhà bếp bàn tán, một cung nữ trong đám nói:

“Hôm nay ta tình cờ nhìn thấy tứ hoàng tử nha!”

Các cung nữ liền sôi nổi: “Vậy sao, trông hắn ta như thế nào?”

“Vô cùng tuấn tú, đích thực là mỹ nam trong mỹ nam a, ta là nữ nhi mà nhìn thấy cũng còn phải ghen tị. Chỉ tiếc là bị câm, cũng không được thông minh như những hoàng tử khác.”

Cung nữ khác cảm thán:

“Người đẹp như vậy lại vừa câm vừa ngốc, thật là đáng tiếc.”

“Đúng là rất đáng tiếc, nếu như hắn ta chỉ bị ngốc thôi, tôi nhất định sẽ quyến rũ hắn ta nha, cho dù là thê tử của tên ngốc cũng là Hoàng tử phi a. Vậy mà...”

Hoàn Doanh ở một bên nghe mắt sáng lên, ý kiến không tồi, vừa câm vừa ngốc cũng không sao, chỉ cần không phải làm cung nữ nữa là được. Nghĩ thế Hàn Doanh liền lại hỏi cung nữ kia:

“Ngươi gặp được tứ hoàng tứ ở đâu?”

Cung nữ kia nhìn nàng, không chút thân thiện hỏi ngược lại:

“Ngươi hỏi làm gì, đừng nói muốn đi quyến rũ hắn nha?”

Nàng cười cười:

“Không thể sao?”

Nàng ta nói giọng khinh thường:

“Cũng không xem lại bản thân ngươi, xấu xí như vậy còn muốn trèo cao.”

“Ta biết bản thân ta không xinh đẹp gì cho cam, nhưng ít ra cũng còn được ở trong tẩm cung hầu hạ Hoa phi nương nương, hơn hẳn người nào đó cả ngày chỉ có thể ở trong bếp, nương nương mà nhìn thấy chỉ sợ là sẽ không vui.” Hàn Doanh trên mặt vẫn là vẻ tươi cười, lời nói ra lại làm cung nữ kia tức đến mặt đỏ tía tai.

Nói xong còn ngang nhiên bưng chén thuốc đi ra ngoài, đắc ý không thôi. Nhưng cung nữ kia nàng không cãi lại là lo nghĩ cho cái mông của nàng, chỉ là cung nữ nhỏ nhỏ trong bếp cũng muốn trèo lên đầu nàng? Không có cửa đâu nhé!

Bưng thuốc đến còn phải chờ ở ngoài cửa, đều duy nhất làm Hàn Doanh vui vẻ ở nơi này là... thái giám, mỗi lần nghe vị công công kia cất cái giọng the thé nửa nam nửa nữ truyền lời liền muốn bật cười. Đã thế còn hét rõ to, xem ra phim truyền hình cổ trang cũng “thật” ra trò đấy chứ.

Không lâu sau, từ bên trong truyền ra giọng nói trong trẻo của Xuân Nhi, tâm phúc bên người Hoa phi.

“Vào đi!”

Lúc này Hàn Doanh mới đi vào, rất quy củ hành lễ:

“Nương nương, thuốc của người.”

Hoa phi nửa nằm nửa ngồi trên nghế quý phi, tùy ý nói:

“Để trên bàn đi.” Hàn Doanh ngoan ngoan làm theo, sau đó lại lui về một bên. Nàng đã không dưới một trăm lần nguyền rủa cái đống lễ nghi này, nhưng lại không thể không làm theo. Thế nhưng Xuân Nhi lại không bỏ qua cho nàng, khó chịu bắt bẻ:

“Một chút thuốc cũng sắc lâu như vậy, ngươi ngủ trong nhà bếp đó à?” Hàn Doanh học theo dáng vẻ yếu đuối của mấy cô nương khi bị bặt nạt, yếu ớt lắc đầu:

“Nô tì không giám!” Có kinh nghiệm từ khi mới đến, nàng sẽ ngốc mà cãi lại nàng ta, tránh cho cái mông mình phải chịu khổ.

“Không giám? Hừ.. lần sau còn lười biếng làm chậm chễ giờ của nương nương thì cứ cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.” Xuân Nhi muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì, đành đuổi Hàn Doanh ra ngoài:

“Ngươi lui ra ngoài đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.