Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 70: Chương 70




“...” Diệp Phi Chu sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, “Em thực sự là... Suy thần tái thế sao? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”

Thật sự không thể loạn a a a! Mỗi ngày đều nói, nói không chừng ngày nào đó liền biến thành thật!

—— Diệp tiểu thiếu gia phát điên mà nghĩ.

“Nói rất dài dòng.” Thẩm Hành Vân khịt khịt mũi, như đang nghe mùi gì, lập tức vỗ đầu Diệp Phi Chu nói, “Dính như vậy không khó chịu sao? Không bằng về khách sạn tắm trước, thư thư phục phục nằm ở trên giường thổi máy điều hòa, nghe anh chậm rãi kể cho em.” 1

“Nhưng em muốn biết liền...” Diệp Phi Chu vạn phần lo lắng.

Tắm hay không tắm đã không còn trọng yếu a, thực sự là đặc biệt muốn lập tức biết!

Hơn nữa coi như mình thật sự là suy thần, lẽ nào suy thần tồn tại không phải là làm cho người khác xui xẻo sao?

Bản thân suy thần như mình cũng xui tột cùng là chuyện gì xảy ra a!

“Đã chẳng hay biết gì mười sáu năm, cũng chịu thêm một canh giờ nữa thôi a, bảo bối.” Thẩm Hành Vân chầm chậm nói.

Diệp Phi Chu không có gì để nói, đành hiếu kỳ tâm nín trở lại:...

Lúc này, Thẩm Hành Vân đem ngón tay cái ngón tay trỏ đưa lên môi, nhìn trời huýt sáo một cái.

Tà dương đã chìm vào dưới đường chân trời, còn sót lại ánh sáng nhạt ngoan cường mà đem bầu trời sơn thành màu chanh, hướng lên trên một chút thì bị nhiễm thành màu lam, mà theo tiếng huýt sáo của Thẩm Hành Vân, trong tầng mây chậm rãi dấy lên một đám ánh lửa sáng ngời.

Hỏa quang kia tiến gần dần sáng, mây bốn phía phảng phất như đang thiêu đốt, nó như một mặt trời nhỏ đột nhiên xuất hiện, hướng Diệp Phi Chu lao xuống.

—— lẽ nào bởi vì thân phân bại lộ cho nên bị Lưu Tinh đánh?

Diệp Phi Chu trong đầu tự giễu, rất nhanh hắn liền nhận ra, từ bầu trời bay xuống là một con phượng hoàng toàn thân bị ngọn lửa vây quanh. Phượng hoàng tươi đẹp, cánh chim cấp tốc xé tan bầu trời đêm, cùng chín cái lông đuôi thiêu đốt thon dài, sau giây lát, nó đã đáp xuống trước mặt hai người, hào quang chiếu toàn bộ hẻm nhỏ, Diệp Phi Chu không dám nhìn thẳng nó.

“Đây là Phượng Hoàng, vật cưỡi của anh.” Thẩm Hành Vân sờ sờ đầu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng ưu nhã kêu to một tiếng, “Anh vừa nãy chính là cưỡi nó tới tìm em.” Dừng một chút, Thẩm Hành Vân liền câu lên nụ cười nhìn Diệp Phi Chu choáng váng cười giỡn nói, “Bay quá nhanh, thiếu một chút là tông vào đuôi xe, may mà phanh xe đúng lúc.”

Diệp Phi Chu sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt, ngơ ngác mà hỏi một câu: “... Không nóng sao?”

Toàn bộ Phượng Hoàng thoạt nhìn như thiêu đốt, thân hình của nó rất lớn, hẻm nhỏ cơ hồ muốn không tha cho nó.

Nếu như nói lúc trước hắn đối với lời giải thích của Thẩm Hành Vân ít nhiều có một chút hoài nghi, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tan thành mây khói.

“Không nóng, em sờ thử đi.” Thẩm Hành Vân nắm tay Diệp Phi Chu, dẫn hắn chạm vào đỉnh đầu Phượng Hoàng, tiếp cận xác thực không cảm thấy nóng, cho dù sờ ở trong tay, cũng chỉ có ấm áp, xúc cảm giống như lông chim bóng loáng, bất đồng với tơ hồng mịt mờ, có thể chân thiết sờ được.

“... Thật thần kỳ, trời ạ.” Diệp Phi Chu ngón tay khẽ run, dọc theo cái cổ Phượng Hoàng tiểu tâm dực dực sờ soạng một cái, ánh lửa đem con ngươi thiếu niên chiếu rọi đến sáng quắc.

“Lên đây đi, anh đưa em trở lại.” Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phượng Hoàng, “Một phút là đến, hơn nữa chúng ta cưỡi trên người Phượng Hoàng, không mở thiên nhãn người phàm không nhìn thấy chúng ta.”

“Vậy em cũng... Vẫn là tự về thôi.” Diệp Phi Chu trù trừ một chút, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Hoàng rút lui hai bước, “Trên người em bẩn như thế.”

Mang theo một thân cà chua trứng cưỡi ở trên người Phượng Hoàng, cảm giác quả thực bị trời phạt!

“Không sao, nó sẽ không để ý.” Thẩm Hành Vân nắm chặt tay Diệp Phi Chu, vẫn cứ đem người kéo qua, làm cho hắn ngồi ở trước người mình, trong giọng nói mang theo một tia quyến luyến, “Em quên rồi sao, Phượng Hoàng này là do em cứu.”

Như là nghiệm chứng lời Thẩm Hành Vân, Phượng Hoàng quay đầu lại, dùng mỏ êm ái cà cà hai gò má Diệp Phi Chu.

Không chút nào ghét bỏ mùi cà chua lên men trên người Diệp Phi Chu...

Chợt, Phượng Hoàng triển khai tỏa ra ánh sáng lung linh, Nhất Phi Trùng Thiên.

Hăng hái tăng lên cảm giác làm Diệp Phi Chu không khỏi nhỏ giọng kinh hô lên.

“Đừng sợ, nó sẽ không để cho em ngã xuống.” Thẩm Hành Vân nắm chặt cánh tay Diệp Phi Chu, đem người vững vàng cầm cố trong ngực.

“Được.” Diệp Phi Chu dùng sức gật đầu, đón gió mạnh hòa lẫn hơi nước mây mù, nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt đất đã cách bọn họ vô cùng xa vời, nhà cao tầng dường như trở thành mô hình kiến trúc tinh xảo bố trí trên bàn, ngược lại là chân trời cô tịch cách càng gần hơn.

Diệp Phi Chu quay đầu lại nhìn, Phượng Hoàng bay qua không trung đều còn sót lại hỏa diễm, chúng nó trên không trung lẳng lặng mà thiêu đốt một lát, liền tàn đi.

Một cái quỹ tích ánh sáng.

Rất nhanh, Phượng Hoàng mang theo hai người bay trở về khách sạn, tại một chỗ yên lặng phía sau khách sạn từ từ hạ xuống.

Diệp Phi Chu từ trên người Phượng Hoàng bước xuống, phút chốc mới ý thức tới chân của mình như nhũn ra, vừa nãy ngao du ở chân trời thấy kỳ cảnh, tim cơ hồ so với lần đầu tiên cùng Thẩm Hành Vân hôn môi nhảy còn nhanh hơn.

Thẩm Hành Vân trụ cánh tay của hắn, mặt mày bị Phượng Hoàng phản chiếu sáng ngời liền húc ấm: “Nếu em thích, sau này anh mỗi ngày mang em bay, cưỡi Phượng Hoàng đi học, có lợi hại hay không?”

Diệp Phi Chu kích động đến mặt đỏ rần: “Ừm!”

Kia quả thực thật lợi hại được không!

Trở về phòng khách, Diệp Phi Chu cấp tốc lấy ra một bộ quần áo sạch, vọt vào buồng tắm, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào tắm, đem cà chua trên người xối nước rửa đi, sau đó lau khô thân thể một bên chụp một bên gấp không thể chờ mà đi ra ngoài, nhảy vọt tới trước mặt Thẩm Hành Vân, vội vàng nói: “Em tắm xong rồi, mau nói cho em biết!”

Trong phòng khách máy điều hòa mở thật sảng khoái, Thẩm Hành Vân kín đáo đưa cho hắn một bình nước trái cây, không nhanh không chậm nói: “Trước khi nói cho em biết, anh muốn hỏi em một vấn đề.”

“Anh hỏi mau.” Diệp Phi Chu ngửa đầu rầm rầm uống hết nửa bình nước trái cây, lau miệng.

Thẩm Hành Vân khẽ mỉm cười, dắt lấy tay Diệp Phi Chu hôn một cái, ôn nhu nói: “Nếu như chúng ta vẫn luôn tiếp tục như vậy, anh vĩnh viễn tốt với em, cưng chiều, che chở em, đối với em toàn tâm toàn ý... Như vậy một ngày nào đó,em cái gì cũng không nói, liền lặng lẽ rời bỏ anh đi không?”

“Tuyệt đối sẽ không.” Diệp Phi Chu nghiêm túc nhìn chăm chú vào Thẩm Hành Vân, dừng một chút, chợt nói, “Anh trước kia là không phải là đối với em làm chuyện xấu, sợ nói cho em biết em sẽ bị anh dọa chạy chứ?”

“Không có.” Thẩm Hành Vân cười khổ, “Anh sủng em còn không kịp, là em không muốn anh.”

Dứt lời, Thẩm Hành Vân đảo mắt nhìn cái gương phía gian phòng bên trái chiếm cứ nửa mặt tường.

Tấm gương kia nguyên bản đại khái là vì thỏa mãn một số khách nhân mà thiết kế.

Bất quá...

Thẩm Hành Vân nhìn gương xa xa mà giương tay một cái.

Gương mặt ngoài nhất thời như bị hòa tan, liên tiếp tràn lên sóng nước, trong gương hai người dáng dấp dần dần mơ hồ, bắt đầu biến ảo ra những cảnh tượng khác...

“Hoa trong gương, trăng trong nước.” Thẩm Hành Vân âm thanh trở nên mờ mịt xa xôi, như cùng đi đến một thế giới khác, “Phía trên này, là suy nghĩ trong lòng anh...”

Diệp Phi Chu có một chút hoảng thần, lúc mở mắt, phát hiện mình đã ở trong gương, cảnh vật chung quanh đều chân thực có thể chạm được, hô hấp, còn có khí tức hải triều nhàn nhạt.

Thẩm Hành Vân ôn nhu nói: “Em có thể cảm nhận được chung quanh, nhưng không thể thay đổi.”

Đây là một cái hải đảo, bốn phía mây lượn lờ, dường như Hồng Mông, Diệp Phi Chu nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm của sóng biển vỗ vào bờ, nhưng bị hơi nước cách trở, thấy không rõ lắm.

“Đây là Bồng Lai.” Thẩm Hành Vân nói.

“Bồng Lai...” Diệp Phi Chu nhẹ giọng lặp lại, nhìn cây đại thụ trước mắt.

Cành cây to lá sum xuê, thân cây cực kỳ to lớn, lá cây xanh biếc như bảo thạch, đầu cành cây mang theo rất nhiều trái tròn vo, một trái trong đó chín, đùng một cái rơi trên mặt đất nứt ra, bên trong là hai đứa bé sơ sinh ôm nhau.

Thẩm Hành Vân âm thanh từ hoa trong gương, trăng trong nước truyền ra ngoài: “Đây là anh và em.”

“Họa hề phúc vị trí dựa, phúc hề họa vị trí phục...” Thẩm Hành Vân chầm chậm nói, “Chúng ta là song sinh, nguyên bản em bên trong có anh, anh bên trong có em, chỉ là tiên thụ một cái nổi lên, một cái trầm tích, hoá sinh thành hai cá thể, đồng ra đời tại Bồng Lai... Tiên giới hết thảy chưởng quản số mệnh thần tiên, đều có một cái song sinh.”

Diệp Phi Chu trầm mặc một hồi lâu, nghi hoặc hỏi câu: “Vậy chúng ta... Xem như là huynh đệ sao?”

“Không.” Thẩm Hành Vân giải thích, “Song sinh cũng không phải huynh đệ, chúng ta vốn là một thể, chỉ là bị tách ra.” Nói đến đây, thanh âm ôn nhu tận lực giảm thấp xuống chút, trêu chọc Diệp Phi Chu, “Nói cách khác, chúng ta là một đôi trời sinh, em xem, từ trứng sanh một khắc kia bắt đầu anh liền ôm em.”

“... Ân.” Diệp Phi Chu không nhịn được đỏ mặt.

Kế tiếp là một đoạn dài dằng dặc hồi ức, hai tiểu thần tiên bánh bao tại Bồng Lai chậm rãi lớn lên.

Phúc thần cùng suy thần đều thuộc phạm vi quản hạt của Phúc Lộc Tư, một đoàn tiểu phúc thần cùng tiểu suy thần tuổi tác khác nhau, đem Phúc Lộc Tư làm thành cái vườn trẻ hò hét ầm ỉ. Cục trưởng Phúc Lộc Tư là vị thần tính khí ôn hòa, mỗi ngày đều bị tiểu thần tiên chơi đùa hận không thể nhảy xuống Tru Tiên đài tự sát, cục trường giáo sư dạy nhóm tiểu phúc thần cùng tiểu suy thần làm sao chưởng khống hấp dẫn số mệnh trong thiên địa, làm sao đem số mệnh lan truyền cấp nhân loại.

Diệp Phi Chu từ một đám hò hét loạn cào cào nhìn thấy mình và Thẩm Hành Vân lúc nhỏ, cái kia chính là mình, xác thực chính là mình khi còn bé, chút nào cũng không đổi, mà tiểu Thẩm Hành Vân mặt mày cũng cùng hiện tại có tám, chín phần mười tương tự.

—— một đôi thanh mai trúc mã tiểu thần tiên.

Hết thảy đều rất tốt, rất ấm áp, rất đáng yêu.

Chỉ là có một chút kỳ quái.

Đó chính là, tất cả song sinh đang trưởng thành tới trình độ nhất định, đều sẽ bị cục trường cấm giữa hai người đụng chạm lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.