Tiểu Thần

Chương 29: Chương 29: Vực vô thường, núi bạch quỷ (12)




....“Tiền bối, lần này thu hoạch như thế nào” – tiểu Nghi vừa nhìn thấy dáng người từ xa lập tức chạy đến khẩn trương hỏi.

Du lão không thèm nhìn đến tiểu cô nương bên cạnh, thản nhiên vào nhà ngồi xuống, tự rót một chén trà uống một hơi cạn sạch, phàn nàn

“Không hỏi xem ta có mệt không, chỉ biết quan tâm mấy tên tiểu tử họ Phong ngốc nghếch đó, uổng công ta quý trọng cô như khách, thật phí sức lão.”

Có ai lại bảo khách giúp mình nấu cơm, châm trà, dọn dẹp nhà cửa như người chứ?! – tiểu Nghi nghĩ thầm, khẽ mỉm cười, thấy lão tiền bối kia nhìn mình tỏ vẻ ngạc nhiên không vừa ý, vội khép miệng lại, cúi đầu:“Đa tạ tiền bối đã quan tâm, thời gian qua đều nhờ có người nên tiểu nữ mới được trải qua thời gian dễ chịu. Lúc nãy tiểu Nghi vô ý, tiền bối là người trên cao, xin đừng trách!”Cư sĩ kỳ quái kia gật đầu cười khà khà:

“Tiểu Thần Tây Lạc đã bị vạch trần thân phận còn chịu cúi đầu với ta xem như không uổng phí sống kiếp này. Ta rất muốn giữ cô ở lại đàm đạo chuyện nhân thế, nhưng mà mấy tên ngốc kia đang thu hoạch rau, chẳng mấy chốc sẽ vào đây, mau đi thu xếp mọi thứ chuẩn bị theo họ trở về đi.”Không để vị lão tiền bối dứt lời, tiểu Nghi vỗ tay reo mừng:

“Họ đã qua thật rồi! Thật tốt quá, mạng của chủ nhân và Thập gia sẽ không gặp phải nguy hiểm. Du lão, đa tạ người.”

“Đa tạ cái gì, lúc nãy ta nếm rau cũng không thấy ngon lắm, nhưng chẳng qua không muốn có hai oan hồn lởn vởn ở đây nên mới tạm cho qua.”

Mặc kệ ông lão này tỏ ra bao nhiêu phiền chán, tiểu Nghi vẫn kính cẩn rót thêm một chén trà,vừa cười vừa nói:“Thôi mà, lão tiền bối chỉ cần quan sát thái độ của người trồng đã biết mùi vị của nó như thế nào, cần gì phải nếm chứ. Người sớm đã chấp nhận tấm lòng của bọn họ, đừng giả vờ khó chịu nữa!”“Nếu không phải hôm đó lão giúp cô đến chỉ điểm, e là bốn tiểu tử kia đã sớm tìm cách khác rồi, làm gì còn chịu trồng rau cho ta. Nhưng mà…lão đã rất nhiều lần bảo họ ồn ào, đám người đó lại không hiểu gì cả, chỉ cần thay cô vỗ mấy cái đã hiểu được đạo lý, đúng là làm cho ta cảm thấy bất mãn. Hắn là coi trọng lời nói của cô, xem thường Du lão này.”

Tiểu Nghi nhìn vị tiền bối trước mặt bày ra bộ dạng nhỏ nhen, vội an ủi:“Làm gì có, tiền bối đã mở sẵn con đường, tiểu Nghi chẳng qua gắn thêm tấm bảng chỉ đường lên thôi. Người là quan trọng nhất.”

“Được, câu này nghe rất lọt tai – Du lão gật gù, không che giấu vẻ tự mãn – lát nữa bọn họ về đến, ta sẽ gọi con chim quý, bảo nó tự bay đến chỗ chủ nhân mới. Độc lão kia nhìn thấy nó, sẽ trả lại mạng cho hai người kia ngay thôi, chúng cũng tự khắc biết tìm về thân thể. Các người xong việc thì nhanh chóng về thành Phong Tụ, đừng lần lữa ở đây kẻo lại sinh ra thêm nhiều chuyện rắc rối. Tiểu Nghi, khi nào chán ở chỗ nhà họ Phong thì đến chỗ của lão.”

“Du tiền bối, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cùng nữ thầy thuốc này đến nhà thăm người, cô nương ấy ở Phong Gia rất vui vẻ, có lẽ sẽ không vì buồn chán mà bỏ đến đây.” – Phong Ngạo từ bên ngoài bước vào đã lên tiếng đính chính. Ba người còn lại cũng theo sau hắn, trên tay mỗi người là một giỏ rau rất tươi ngon. Bọn họ nhìn thấy tiểu Nghi đều cười vui vẻ.

“Mọi người thu hoạch xong rồi sao? Du lão người gọi chim biết nói đến đi được không?”Tiểu Nghi mừng rỡ vô cùng, điều nghĩ đến đầu tiên chính là nhanh chóng lấy lại hai phần mạng sống trong tay của Độc lão ở bờ sông Tiêu Dao.

Ông lão họ Du không để ý đến lời Tiểu Nghi nhắc nhở trái lại vì câu vừa rồi của Phong Ngạo nảy sinh ra ý muốn trêu chọc, vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay vừa nói:

“Phong Ngạo, tiểu tử nhà ngươi đừng quá chắc chắn. Mọi thứ trên đời này đều rất nhanh thay đổi, thậm chí có thể còn nhanh hơn cả cái chớp mắt. Lão đã bói giúp tiểu Nghi một quẻ, nữ thầy thuốc này chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi nhà họ Phong, thậm chí sẽ là một đi không trở lại. Các người nên chuẩn bị tìm thầy thuốc khác cho mình thì hơn, có phải không tiểu Nghi?

“Du lão, người nói cái gì vậy? – tiểu Nghi nhăn mặt bối rối, vội thì thầm vào tai ông lão kỳ quái này – người đã hứa sẽ giữ bí mật, nếu cứ như vậy chủ nhân sẽ nảy sinh nghi ngờ.”“Lão chỉ đùa chút thôi, hắn làm sao mà đoán ra được.”

Vị cư sĩ kia cũng cố tình che miệng thì thầm với tiểu Nghi, chủ ý là muốn Phong Ngạo thêm lo lắng. Sắc mặt hắn quả thật đã giảm đi mấy phần vui vẻ, nhưng vẫn thản nhiên nói:“Đa tạ Du tiền bối đã có lòng, bây giờ xin người cho chúng tôi loài chim biết nói để có thể trình bày với Độc lão. Dù quẻ bói của tiền bối chắc chắn sai lầm, cũng không làm ảnh hưởng đến tấm lòng của người đối với chúng ta. Ơn của người Phong Gia mãi mãi không bao giờ quên.”

Tiểu Thập Lang cho rằng Phong Ngạo vì giữ uy thế cho bọn họ nhất định không để ông lão càn quấy kia tùy tiện trêu chọc, liền thì thầm tỏ vẻ tán thưởng:

“Đại ca, đối đáp tốt lắm. Chúng ta đã vất vả nhiều ngày, không thể lại để ông ta chiếm lợi ích, muốn nói gì thì nói.”Phong Hoan cảm thấy tiểu Thập kia đúng là không nhìn rõ vấn đề, cố gắng xen lời vào:“Đại ca, ông ấy chẳng qua chỉ muốn chọc tức huynh thôi. Việc lớn quan trọng hơn. Người ở chỗ Phong Gia chúng ta, có đi hay không cũng không do ông ta nói.”

Du lão trái lại cảm thấy rất thoải mái, bản thân đối với tên tiểu tử Phong Ngạo này quả thật có vài phần thích thú. Mạng của hắn còn chưa lấy về vẫn cao ngạo đối đáp không chút nể nang. Tuy rằng lời nói có phần khó nghe đáng ghét, nhưng không vì cầu người ta mà quỵ lụy giả vờ, cũng là một kẻ có khí phách. Hắn mở miệng nói sẽ ghi nhớ ơn này, chứng tỏ trong lòng không ưa thích vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, cư xử có trước có sau, sẽ không vì đạt được mà phủi tay rũ bỏ.

“Được rồi, ta sẽ giữ lời. Mạng của các ngươi sẽ sớm quay về - nói xong lại quay sang tiểu Nghi nháy mắt, nói khẽ vừa đủ cho cô nương kia nghe thấy – chủ nhân vì chuyện đi ở của cô rất quan tâm, cẩn thận một chút, kẻo sau này lúc phải đi lại không thể đi.”

Lời này làm cho tiểu Nghi có phần sửng sốt, bên tai văng vẳng quy tắc đã nằm lòng. Tâm trí lần đầu tiên có phần xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.