Editor: Linh Ngọc
Chớp mắt đã qua một giờ rưỡi, trong sân trường còn đang tiến hành trận đấu thứ hai, thì Trình Chi Ngôn ba đã phải rời khỏi.
Ngoài miệng Tiểu Thỏ nói không sao, nhưng đến lúc tạm biệt, vẫn lưu luyến không rời mà kéo áo ông.
Lão Trình ngồi xổm xuống, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Thỏ ngoan, lần này là ba không tốt, chờ ngày mai ba dẫn con đi vườn bách thú chơi có được không?"
"Được!" Tiểu Thỏ gật đầu, cuối cùng bàn tay bé nhỏ cũng nới lỏng áo ông.
Lão Trình sờ đầu của cô, lòng không hề muốn đi.
Tiểu Thỏ có chút ủ rũ cúi đầu, về vị trí của lớp mình, hai tay chống cầm, buồn bả nhìn theo trận đấu trong trường.
Chốc nữa lớp cô sẽ có trận đấu, đoán chừng cô không cần tham gia rồi...
Cô đang nghĩ như vậy, thì một bàn tay ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng đặt lên đầu lông xù mềm mại của cô.
"Ba! ?" Trong lòng Tiểu Thỏ vui vẻ, vội vã quay đầu lại nhìn.
Ánh sáng buổi chiều tản ra bao nhiêu chói chang, tại nơi có bầu trời xanh biếc, xuất hiện một bóng hình đưa lưng về phía mặt trời đứng sau lưng cô, ánh sáng quá chói, làm cô nhất thời không thấy rõ mặt người đó.
Tiểu Thỏ dụi mắt, nhìn lại người đứng sau lưng mình lần nữa, gò má trắng noãn như ngọc, đôi mắt trong suốt như nước, cái mũi thẳng còn có đôi môi màu hồng nhạt, đứng sau lưng cô, không phải là anh nước chanh thì còn ai nữa? ?
"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn anh, vội vàng đứng lên khỏi chỗ, cả người nhào tới bên Trình Chi Ngôn, vui mừng ôm lấy anh nói: "Sao anh lại tới đây?"
Trình Chi Ngôn hai tay ôm Tiểu Thỏ, lùi về sau mấy bước để đứng vững.
Anh nhéo nhẹ gò má mềm mại của Tiểu Thỏ, giọng nói có chút buồn cười: "Hôm nay là đại hội thể dục thể thao của em, không phải muốn anh đến cùng em à?"
"Nhưng hôm nay không phải nói để ba Trình đến cùng em sao, buổi chiều anh còn đi học mà?" Tiểu Thỏ chớp mắt, cảm thấy trong lòng tràn ngập sự vui sướng.
"À.. ông ấy đâu?" Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ trở về chỗ của cô, thuận miệng hỏi.
"Ông ấy.... buổi chiều có họp, mới vừa tới, rồi sau đó đi làm." Tiểu Thỏ đáng thương nói với anh.
"Thấy chưa, ông ấy không có một chút trách nhiệm nào!" Cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng tìm được dịp nói xấu ba.
"Vậy buổi chiều anh không có tiết sao?" Tiểu Thỏ chần chờ hỏi anh.
"Không có." Trình Chi Ngôn dịu dàng nhìn Tiểu Thỏ cười.
Anh không nói cho Tiểu Thỏ biết, là anh giấu cô chủ nhiệm nói mình bị đau bụng phải về nhà, mới len lén chạy đến đây.
"Nhưng mà..." Tiểu Thỏ vẫn còn có chút chần chờ nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Trận đấu này yêu cầu phải là người nhà tham gia... Anh nước chanh không tính là người nhà."
"Làm sao không tính." Trình Chi Ngôn nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bình thường em kêu anh bằng anh, em có biết anh là cái gì không, anh chính là anh trai, người xưa có câu, huynh trưởng như ba, ý tứ là, anh trai cũng giống như ba, cho nên anh với em là nửa người nhà."
"A..." Tiểu Thỏ cảm thấy mình đang rơi vào trong sương mù, anh trai cái gì, anh cả, sao lại biến thành huynh trưởng, ba ba?"
"Đừng lo, anh tham gia cùng em là được." Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô.